Con Đường Bá Chủ

Chương 1244


trước sau



“Chỉ biết dẻo miệng, để xem có thể làm nên trò trống gì?”
Thiên Diệp Dao bĩu đôi môi đỏ thẳm, mắt đẹp lúng liếng nhìn lấy Lạc Nam.

“Hắc hắc, tiểu Dao Dao, phu quân phát hiện nàng ngày càng lớn gan, dám nhiều lần khiêu khích bổn phu quân!” Lạc Nam hừ hừ đứng bật dậy, đem Thiên Diệp Dao đẩy ngã xuống.

Hắn đem đôi chân của nàng tách ra, cúi đầu nhìn ngắm cái tiểu nguyệt hồng thắm màu mở đã sớm bịn rịn nước, áp miệng rộng vào, vươn ra đầu lưỡi chọc vào thật sâu.

Nhất thời, mùi hương đặc trưng của thê tử phà vào trong mũi, hương vị thấm đẫm ruột gan, ngay cả bách hoa chốn thảo nguyên cũng phải ảm đạm…
“Ưm…có giỏi thì đừng liếm, mau dùng côn thịt chọc vào!” Thiên Diệp Dao ưởn người cong vút, môi đỏ vểnh lên yêu kiều nói.

Nàng đã sớm động tình, lúc này hắn hôn hít nơi đó không làm nàng dễ chịu, trái lại càng thêm ngứa ngáy tợn hơn.

Đáng tiếc, Thiên Diệp Dao dám chọc giận Lạc Nam, hắn muốn trừng phạt nàng:
“Các bảo bối, cho nàng ấy phải cầu xin phu quân!”
Lạc Nam nói xong, xoay chuyển tư thế 69, đem côn thịt to lớn đút vào bờ môi mọng đỏ của Thiên Diệp Dao, mình thì tiếp tục nhấm nháp u cốc giữa hai chân nàng một cách nồng nhiệt.

“Ưm…đáng ghét…” Thiên Diệp Dao chỉ kịp mắng một tiếng, đành phải hé môi tiếp nhận côn thịt tiến vào, đầu lưỡi quấn chặt lấy nó, ra sức mút mạnh, muốn xem thử mình và Lạc Nam ai có thể nhẫn nhịn lâu hơn.

Đáng tiếc, chúng nữ đứng về phe Lạc Nam, nhanh chóng tấn công nàng tới tấp.

Chỉ thấy Cơ Nhã với Cơ Băng thích thú ngậm lấy hai bên bầu sữa của Thiên Diệp Dao, răng ngà cắn lấy hai khỏa anh đào hồng thắm của nàng, đầu lưỡi liên tục đánh lên trêu chọc.

Mà chúng nữ Thành Bích, Bảo Kiều và Lệ Huân cũng không ngừng liếm láp từng tấc da thịt mẫn cảm của Thiên Diệp Dao…
Lạc Nam phối hợp năm nữ tấn công, Thiên Diệp Dao hồn lìa khỏi xác, từng sợi dây thần kinh như có hàng vạn con kiến gặm cắn, hạ thể của nàng siết chặt dữ dội, nước nôi tràn lan như suối phun, hai mép môi dọc hé mở mời gọi, có chút sưng đỏ cả lên…
Thiên Diệp Dao tê ngứa dữ dội, muốn rên rỉ gào khóc lên mà quên mất côn thịt vẫn còn nằm trong miệng, chỉ có thể ú ớ, nước mắt chảy ra…
Lạc Nam lúc này mới buông tha cho cô bé, lại đem côn thịt rút khỏi, cúi đầu xuống hôn nàng một ngụm, đem côn thịt đặt giữa khe suối nhẹ nhàng ma sát.

“Vào, vào đi phu quân, làm Dao Dao sướng đi! Dao Dao biết sợ…” Thiên Diệp Dao ôm siết lấy hắn, cảm giác thèm muốn khiến nàng phát run.

Lạc Nam nghe thê tử năn nỉ mà trong lòng tê rần, côn thịt nhắm thẳng u cốc chật chội của nàng, hung hăng chen chút đâm vào.

“Hức…”

Thiên Diệp Dao cắn chặt cánh môi, chân mày dãn ra, tận hưởng từng tấc, từng tấc da thịt ma sát giữa hai bộ phận tư mật…
Vì u cốc của nàng đã quá mức lầy lội, Lạc Nam rất dễ dàng cắm vào bên trong vì sự trơn trượt, bất quá điều đó không làm giảm đi mức độ chật hẹp, co bớp bên trong nàng.

“Ưm…Dao Dao, phu quân thoải mái, nàng tuyệt quá!” Lạc Nam rên rỉ lên.

“Nhấp đi chàng, động đi…thiếp nhịn hết nổi!” Thiên Diệp Dao thở gấp nói.

Lạc Nam cười tà, một tay ôm lấy vòng eo Cơ Nhã lấy đà, một bên hôn môi Cơ Băng, phía dưới dùng sức tiến vào u cốc của Thiên Diệp Dao.

Bạch bạch bạch bạch bạch bạch…
Thanh âm ma sát giữa bắp đùi hai người mỗi lần va chạm lại vang lên, tốc độ và sức mạnh của Lạc Nam trong từng cú nhấp vẫn cực kỳ chất lượng.

Thiên Diệp Dao hai mắt khép hờ tận hưởng, môi đỏ hé mở rên rỉ từng cơn…
Bầu sữa của nàng nhịp nhàng nhảy nhót theo từng nhịp đút vào rút ra của Lạc Nam hết sức kích thích thị giác.

Thành Bích với Bảo Kiều thấy thế, một lần nữa đem chúng nó ngậm vào trong miệng.

Mà Lệ Huân cũng không rảnh rỗi, nàng ôm siết Lạc Nam từ phía sau, dùng vòng một ngoại cỡ đẩy đã của mình áp vào lưng hắn xoa bớp.

Yên Nhược Tuyết nằm bên cạnh mỉm cười nhìn lấy tình cảnh này…cảm giác quen thuộc ùa về trong tâm trí.

Mười năm ở hạ giới đó, hắn và các tỷ muội các nàng vẫn thường xuyên như thế.

Cảm giác mỹ diệu và đê mê mà tình cảm nam nữ mang lại thật sự khiến tất cả triền miên khó thoát, chỉ hận cả đời không thể cùng hắn cộng hưởng vu sơn.

“Ưm, thoải mái…chết…”
Theo động tác của Lạc Nam ngày càng mạnh mẽ, Thiên Diệp Dao đã sắp lên đỉnh không xa, nàng rùng mình nỉ non từng thanh âm vô nghĩa.

Lạc Nam thấy vậy, càng thêm ra sức chinh phạt cấy cày, đem thê tử mê đến thần hồn điên đảo.

Nào ngờ ngay lúc Thiên Diệp Dao sắp chạm tới đỉnh, vì quá thoải mái mà nhân cách thứ hai bất chợt nhảy ra, thay thế vào.

“Hừ, chàng nhấp cái gì thế? chưa ăn cơm sao?” Thiên Diệp Dao trợn tròn đôi mắt đẹp, môi đỏ vểnh lên đầy ngạo kiều nói:
“Làm nhẹ thế sao lão nương sung sướng?”
Nói xong, nàng thô bạo vùng dậy đem Lạc Nam lật ngửa xuống giữa thảm cỏ xanh.

Nhìn côn thịt của hắn đang đội lấy bầu trời, Thiên Diệp Dao cao ngạo bước đến, tách ra hai chân nhắm chuẩn vị trí, dùng lực ngồi xuống.

Ót…
Theo một thanh âm lúc cán vang lên, côn thịt chạm đến tận cùng cơ thể nàng.

Lạc Nam cũng bị động tác của nàng làm cho thoải mái hừ ra tiếng.

Thiên Diệp Dao lúc này như một kỵ sĩ rong ruỗi sa trường, nàng ngồi trên côn thịt của Lạc Nam nhún nhảy mạnh mẽ, một tay vòng qua ôm lấy Thành Bích, một tay khác đoạt lấy Bảo Kiều.

Ra hiệu cho Lệ Huân tách chân ngồi xuống miệng Lạc Nam, đối diện với mặt nàng, hai nữ tiến hành hôn môi, lưỡi thơm quấn quít.

Lạc Nam dùng miệng thám hiểm u cốc của Lệ Huân, chỉ cảm thấy một hương vị mê người đặc trưng khác thấm đẩm cả phế phủ.

Tiếng thở dốc của nam nhân, tiếng rên rỉ của nữ nhân vang vọng khắp trời.

Thiên Diệp Dao như làm chủ cuộc chơi, vừa chiếm lấy côn thịt của Lạc Nam, vừa không ngừng ôm hôn mấy nữ.

Lạc Nam thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia cười xấu xa.

Hắn động ý niệm, bên trên côn thịt dữ tợn bất chợt xuất hiện vài đường Hồng Hoang Ma Văn.

ẦM!
Lực lượng bạo phát, vừa lúc Thiên Diệp Dao ngồi xuống, côn thịt đâm sâu vào.

“Á!” Thiên Diệp Dao chỉ cảm thấy linh hồn và thể xác của mình cùng lúc tan rã, một cảm giác sung sướng tột độ chưa từng có trào dâng khiến nàng tê tái.

Toàn bộ thân thể như bãi bùn nhão, không ngừng co giật…
Lạc Nam nhân cơ hội đảo khách thành chủ, đem Thiên Diệp Dao một lần nữa đè xuống, tách chân nàng ra, giữ nguyên Hồng Hoang Ma Văn trên côn thịt, ra sức chạy nước rút.

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…

“Á, chết, chết…phu quân khốn kiếp, ngươi muốn giết lão nương sao?” Thiên Diệp Dao rên la oai oái, vừa phê vừa tê làm nàng sắp hôn mê bất tỉnh.

Thật sự quá mạnh mẽ, quá thô bạo, nàng chưa bao giờ được tận hưởng cảm giác trùng kích dữ dội như vậy.

“Khà khà, tiểu Dao Dao…phu quân cho nàng biết lợi hại, dù là nhân cách nào của nàng cũng phải ngoan ngoãn nằm dưới cho phu quân chơi, có biết chưa?” Lạc Nam ra vẻ bá đạo nói.

“Hứ, để thiếp cưỡi có sao đâu?” Thiên Diệp Dao không phục nói.

“Muốn cưỡi phu quân cũng được, nhưng phải được sự đồng ý, không được tự tiện lật ngửa phu quân ra, hiểu chưa?” Lạc Nam dạy dỗ, liên tục thúc mạnh, bàn tay nhắm ngay mông nàng vỗ xuống chan chát.

Thiên Diệp Dao lệ nóng doanh tròng, cả thể xác và linh hồn đều bị nam nhân của mình chinh phục, đau và sướng bao trùm trí óc làm nàng mụ mị, ngoan ngoãn lắc lư bờ mông phối hợp nhịp nhàng cùng với hắn:
“Thiếp…không dám, hức…ưm…sướng…chết…phu quân đừng có ngừng, yêu chàng chết mất…”
Sau phút ban đầu có phần đau đớn, nàng phát hiện nhân cách thứ hai của mình thích sự chinh phục thô bạo này.

Chúng nữ ở một bên đã sớm trợn mắt há hốc mồm nhìn côn thịt của phu quân xuất hiện những đường Ma Văn đen kịch, liên tục đâm ra rút vào trong cô bé trắng hồng mơn mởn của tỷ muội.

Sự đối lập về mặt thị giác, sức mạnh từ côn thịt của hắn tỏa ra làm thân thể các nàng như muốn bùng cháy, hạ thể ướt đẫm.

“Á, thiếp ra đây chàng ơi…”
Rốt cuộc, cả hai nhân cách của Thiên Diệp Dao đều được đưa lên đỉnh, nàng rên rỉ một tiếng cao vút, âm tinh như núi lửa phun trào, hòa quyện cùng vô tận sinh mệnh mà Lạc Nam vừa mới ban phát.

Lạc Nam tràn đầy tự hào và thỏa mãn, hắn rất thích bắn thẳng vào trong nữ nhân của mình, điều này khiến hắn có cảm giác chinh phục và chiếm hữu, mọi ngóc ngách của các nàng đều thuộc về hắn.

Tiểu huyệt của Thiên Diệp Dao sưng đỏ sau đợt chinh phạt, Lạc Nam rút ra côn thịt, Niết Bàn Linh Thủy cùng Sinh Mệnh Huyền Mộc ban trùm bàn tay, chậm rãi xoa dịu lấy bộ vị yếu ớt đó của nàng.

Trước sự chăm sóc của nam nhân, Thiên Diệp Dao trở về

nhân cách thứ nhất, vừa sướng vừa mệt thiếp đi trong lòng hắn, nào còn chút dáng vẻ oai phong như nữ vương kỵ mã lúc đầu?
“Ngươi đi chết!”
Trong lúc Lạc Nam và chúng nữ có phần lơ là, hết sức đột ngột…sát khí hung hãn bao trùm không gian, một bóng đen hàng lâm mà đến, huy động Đế Ma Lực ngập trời, chưởng xuống đầu Lạc Nam.

Thật sự muốn đoạt mạng hắn!
“Kẻ nào?” Chúng nữ cùng lúc quát lên.

Trong Linh Giới Châu, ngay lúc các nàng và phu quân ân ái, lại có kẻ dám mang theo sát khí nồng nặc tập kích phu quân của mình, chúng nữ há lại không tức giận?
ẦM ẦM!
Thành Bích ý niệm vừa động, hai kiện mỹ nữ Đế Cấp Khôi Lỗi đã xuất hiện trước mặt Lạc Nam, toàn lực đấm thẳng.

OÀNH!
Đế Ma Lực và hai kiện Đế Cấp Khôi Lỗi va chạm, kẻ vừa tập kích Lạc Nam chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, liên tục lùi bước trên không trung.

“Chết!” Bảo Kiều nhẹ nâng bàn tay, vô tận Phù Văn luân chuyển, Đế Kiếp đã lan khắp bầu trời, mây đen kéo đến, đánh thẳng xuống đầu bóng đen.

Lệ Huân biến mất tại chỗ, bộ pháp như quỷ mị, hướng về vị trí bóng đen ám sát…
“Băng Phong Vạn Lý!” Cơ Nhã cùng Cơ Băng hừ lạnh, thân thể trần truống đứng bật dậy, hàn băng từ hai cổ ngọc thể thẩm thấu mà ra, đem vạn dặm không gian hóa thành sương lạnh, ngăn không cho bóng đen đào tẩu.

Yên Nhược Tuyết kết nối đại điện, phong tỏa mặt đất, không để bóng đen độn thổ.

Thiên Diệp Dao đang mệt mỏi cũng mở hai mắt ra, Diệt Thế Kim Đồng như ẩn như hiện.

Các nàng biểu hiện nghiêm túc cực kỳ, bởi vì theo như chúng nữ…bóng đen đã có thể tiến vào Linh Giới Châu của Lạc Nam để ám sát hắn thì thực lực chắc chắn rất mạnh, vì lẽ đó đối phó toàn lực.

Nào ngờ ngay lúc thế công của chúng nữ phát động, Lạc Nam cũng đã biến mất ngay tại chỗ.

Hắn xuất hiện trước mặt bóng đen, Bá Vực mở ra.

Bá đạo không gì cản nổi, Bá Vực vừa xuất, lập tức xua tan Kiếp Lôi của Bảo Kiều, hóa giải hàn băng, đem Lệ Huân đang ám sát đẩy ngược trở về…
Ngăn cản tất cả…
“Phu quân muốn làm gì?” Chúng nữ ngơ ngác nhìn, không hiểu sao phu quân đột nhiên bảo vệ cho người muốn giết mình.

Thiên Diệp Dao nhắm lại hai mắt, Diệt Thế Kim Đồng đang ngưng tụ chậm rãi tán đi.

“Đừng lo, chút hiểu lầm!”
Lạc Nam giải thích với chúng nữ, quay đầu nhìn bóng đen cười nói:
“Muốn giết ta đến như vậy sao?”
“Đáng ghét, đã rơi vào tay ngươi, muốn giết muốn chém tùy ý!” Bóng đen ngẩng đầu, lộ ra một trương dung nhan sắt sảo nhưng lạnh lùng, tuyệt mỹ nhưng phẫn nộ.

Chính là Ma Vật – Vô Tướng Chi Ma.


Không sai, Vô Tướng Chi Ma bị Lạc Nam bắt từ Tiên Ma Mộ Địa vào Linh Giới Châu vẫn còn chưa phục.

Hiện tại nhân lúc hắn và chúng nữ đang âu yếm không đề phòng nên muốn ra tay ám sát hắn.

“Ma Vật?” Chúng nữ lúc này cũng đã tiến đến, nhìn thấy Vô Tướng Chi Ma, nhất thời có phần hiểu ra.

Chẳng trách Lạc Nam sẽ bảo vệ nàng…thì ra là Ma Vật đã hóa hình, bị phu quân bắt giữ.

Chẳng trách, xém chút làm các nàng tưởng có kẻ thù nào cường đại đến mức có thể chủ động đi vào Linh Giới Châu ám sát.

Việc phu quân của mình vừa tu Tiên vừa tu Ma, chúng nữ cảm thấy bình thường đến cực điểm.

“Khanh khách, lại sắp có thêm tỷ muội!” Lệ Huân nhìn dung nhan của Vô Tướng Chi Ma quá mức xinh đẹp, che miệng cười nói.

“Hừ, một đám Tiên Tu các ngươi bắt giữ ta, chắc chắn không có ý đồ tốt!” Vô Tướng Chi Ma quật cường, ánh mắt bất thiện nhìn chăm chú Lạc Nam và chúng nữ.

“Ta đã từng nói, theo ta nàng sẽ không hối hận!” Lạc Nam nhún vai.

Vô Tướng Chi Ma cười lạnh, đang định nói lời không tin, bỗng nhiên ánh mắt co rút lại.

ẦM ẦM ẦM ẦM…
Theo Ma Đỉnh bên trong đan điền chấn động, Ma Thần Tướng âm trầm, huyền bí và đầy bá đạo hiện hữu mà ra.

Bạo Loạn Chiến Ma cưỡi trên lưng Cùng Kỳ Ma Ảnh, tay cầm Tàn Kiếm Ma Hồn, bắp tay có 35 đường Hồng Hoang Ma Văn luân chuyển, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo nhìn xuống Vô Tướng Chi Ma.

Ma Thần Tướng sừng sững đứng sau lưng Lạc Nam, như một vị hộ vệ trung thành.

Mà Lạc Nam lúc này toàn thân có Ma Lực luân chuyển, Ma Khí kinh người, nhìn qua Ma đến mức không thể nào Ma hơn được nữa.

“Điều này…điều này…” Vô Tướng Chi Ma bần thần lắc đầu, không dám tin lẩm bẩm:
“Làm sao có thể? yêu nghiệt Tiên Tu như ngươi…lại là Ma Tu?”
“Vì sao không thể?” Lạc Nam mỉm cười hỏi ngược lại:
“Nàng đã từng nghe qua Tiên Ma Cung? Đó là thế lực mà Tiên và Ma có thể kết hợp một cách hoàn mỹ!”
“Ta mặc dù không phải người của Tiên Ma Cung, nhưng cùng Tiên Ma Cung có chung chí hướng, thê tử của ta không ít người là truyền nhân của Tiên Ma Cung!”
“Tiên Ma Cung…Tiên Ma Cung vậy mà vẫn còn tồn tại, người như ngươi vậy mà vẫn còn…” Vô Tướng Chi Ma ngơ ngác nhìn Lạc Nam, tâm tình hết sức phức tạp.

“Nàng sợ ta là Tiên Tu, sợ ta chỉ lợi dụng nàng, đem nàng bán cho Ma Tu hoặc Săn Ma Điện…” Lạc Nam hào khí vang trời:
“Ta đã sớm nói sẽ không để nàng thất vọng, ta muốn nàng trở thành một phần lực lượng của ta, thống ngự Ma Thần Tướng, cùng ta hoàn thành những mục tiêu to lớn!”
“Thực lực của nàng, sức mạnh của nàng sẽ được phát huy một cách toàn mỹ, ta là chủ nhân và nam nhân mà nàng luôn tìm kiếm!”
“Tiên Ma Mộ Địa không xứng với nàng, chiến trường cấp bậc vũ trụ mới là sân khấu để nàng tỏa sáng!”
Lạc Nam nhìn thẳng vào mắt Vô Tướng Chi Ma, giang rộng đôi tay:
“Nàng có nguyện ý cho ta một cơ hội, cũng như cho mình một cơ hội?”
Toàn thân Vô Tướng Chi Ma chấn động, tháng ngày cô độc bên trong Tiên Ma Mộ Địa như một thước phim quay chậm bên trong tâm trí nàng.

Nam nhân này, hắn rất mạnh, hắn rất yêu nghiệt, hắn dễ dàng trấn áp nàng.

Hắn có hoài bão vĩ đại, có dã tâm kinh thiên…
Và quan trọng nhất, hắn không hề lừa dối nàng, hắn không để nàng thất vọng, hắn thật sự tu Ma!
Xoạt…
Áo choàng đen tan biến thành hư vô, thân thể trần trụi không chút tỳ vết bại lộ trong không khí.

Vô Tướng Chi Ma dâng hiến bước vào vòng tay của Lạc Nam, ôm chặt lấy thân thể cường tráng của hắn, mắt đẹp hiện lên vô tận khát vọng, môi đỏ mở ra:
“Thiếp nguyện ý!”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện