Lạc Nam được ba vị mỹ nhân lần lượt dâng hiến rượu ngon qua làn môi đỏ, vò Mộng Lưu Ly đã cạn hết tự bao giờ…
Bởi vì biết Lạc Nam muốn say, Hồn Nguyệt Ánh cũng ngăn cản Hồn Đỉnh tuôn ra Hồn Lực hóa giải cơn say của hắn, vì thế lần này thật sự mơ mơ màng màng.
Ba nữ Tử Yên, Mộng Chi Tiên, Hoàng Y Thiền cũng chẳng khá hơn…
Mộng Lưu Ly không làm người say đến bất tỉnh nhân sự, ngược lại nửa tỉnh nửa mê, chìm đắng trong giấc mộng nửa thật nửa giả.
Một lễ đường lộng lẫy xa hoa, trước sự chứng kiến của vô số thế lực lớn, Lạc Nam mang theo ba nữ tiến vào lễ đường thành thân.
Trong giấc mộng, Lạc Nam và tam nữ đều mặc lễ phục truyền thống, nam anh tuấn phong độ, nữ tư dung tuyệt sắc khuynh thành, quả thật khiến vô số người trong thiên hạ phải ngưỡng mộ.
Lạc Nam vừa tự hào vừa kiêu ngạo vì cưới được ba nương tử xinh đẹp tuyệt trần, mà ba nữ cũng là mặt đầy rạng rỡ hạnh phúc, môi đào tươi thắm nở nụ cười, ngay cả Tử Yên tính tình lạnh nhạt cũng là vành môi hơi cong lên vui vẻ.
Các nàng cảm thấy đây có lẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình…
Nhưng mà kỳ lạ ở chỗ, trong lễ đường đầy hạnh phúc và vui vẻ, Lạc Nam lại mơ hồ cảm giác được một ánh mắt phức tạp và đầy cô tịch, lạnh giá như băng liên ngàn năm, trái ngược hoàn toàn với bầu không khí.
Hắn đưa mắt nhìn đến, phát hiện ánh mắt đó thuộc về một vị nữ nhân, diện mạo của nàng mơ hồ nhìn không rõ nét, như có một tầng khói sương mông lung che đậy.
Mặc dù như thế, Lạc Nam vẫn cảm nhận được sự cô đơn của nàng như ngăn cách cùng thế gian, bờ vai yêu kiều hơi run rẩy khiến hắn phải đau lòng…
Hơn nữa ánh mắt của nàng khi nhìn về hắn khiến Lạc Nam cực kỳ khó chịu, Lạc Nam dường như lòng sinh áy náy, cảm thấy mình đã từng làm chuyện gì đó gây tổn thương sâu sắc đến nàng.
Hắn vắt óc suy nghĩ, lại nhớ đến mình mặc dù phong lưu đa tình nhưng tuyệt đối không hề vô tình, nào nỡ làm đau lòng nữ nhân?
“Nàng là ai…?” Lạc Nam lẩm bẩm.
Tam nữ ở bên cạnh chú ý đến biểu hiện của hắn cũng dõi mắt nhìn theo, Tử Yên ôn nhu lên tiếng:
“Nàng là sư phụ của thiếp nha…”
Lạc Nam trong lòng giật mình, rất nhanh cảm thấy thoải mái.
Nghe nói sư phụ của Tử Yên cũng là Cung Chủ của Phiêu Miểu Tiên Cung, tu luyện Vong Tình Chi Đạo đến tầng thứ cao thâm, cả đời vô tình vô cảm, có biểu hiện không hợp như vậy cũng là bình thường.
Không tiếp tục để ý đến, hắn và ba nữ bái đường thành thân, chính thức kết làm phu thê, răng long đầu bạc vĩnh thế cũng không xa rời.
Giờ phút Lạc Nam mong chờ nhất cũng tới, trong ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người, hắn ôm ba vị mỹ kiều thê tiến vào động phòng…
“Tử Yên, Chi Tiên, Y Thiền…có được các nàng là phúc phần của ta…” Ôn nhu nói một lời thâm tình, Lạc Nam đặt môi lên vầng trán non mịn của từng người, sau đó lại lướt xuống, tinh tế nhấm nháp từng tấc da thịt trơn nhãn của các nàng…
“Ưm…” Ba vị thê tử đều là nữ nhân trinh nguyên, lần đầu được nam nhân âu yếm, vừa thẹn thùn vừa ngọt ngào, ởm ờ tựa vào trong người hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Chuyện gì đến cũng đến…
“Phu quân…bọn thiếp yêu chàng…”
Theo từng tiếng rên rỉ yêu kiều, Lạc Nam chính thức tiến vào nơi tư mật chật chội của từng người, khiến từng giọt máu đào chảy dài trên nệm…
Hưởng hết thế gian phong lưu.
Mãi đến khi toàn thân rã rời, Lạc Nam ôm chầm ba vị thê tử định đánh một giấc ngon lành, đột nhiên có một tia nắng chói mắt rọi vào mặt hắn.
“Cái quỷ gì? Đang ở trong phòng tân hôn, ánh nắng ở đâu ra?”
Lạc Nam lầm bầm mắng một tiếng, mở hai mắt đang nhắm chặt ra, bất chợt giật mình thức tỉnh.
Thuyền nhỏ lênh đênh trôi nổi trên Hồ Ba Bể, hắn nằm ngửa lên bầu trời, bình minh ló dạng mang theo tia nắng ấm áp chiếu thẳng lên mặt hắn.
Mà ba nữ Tử Yên, Hoàng Y Thiền và Mộng Chi Tiên lúc này đang nằm đè lên cơ thể hắn, trên người vẫn còn mặc y phục,chỉ là hơi lộn xộn, có những nơi rách rưới, đầu tóc rối loạn.
Lạc Nam còn phát hiện không ít dấu răng của mình ở vài chỗ trắng nõn trên thân thể các nàng.
Mà hắn cũng đã cởi trần nửa thân trên, da thịt đầy dấu son môi của tam nữ…
Hiển nhiên tác dụng nửa thật nửa giả của Mộng Lưu Ly đã ảnh hưởng đến cả bốn người, bị cảnh tượng trong mơ ảnh hưởng, dù mọi thứ không khớp hoàn toàn với giấc mơ, bốn người chưa đi đến bước cuối cùng hòa hợp cả thể xác, nhưng vẫn trải qua một phen triền miên trong lúc mơ màng.
Lạc Nam quan sát ba khuôn mặt tuyệt mỹ, phát hiện da mặt các nàng đỏ bừng như mật đào chín mọng, hai mắt khép chặt, lông mi run rẩy.
Hắn nở nụ cười xấu xa, hiển nhiên ba nàng đã tỉnh, nhưng bị tình cảnh xấu hổ lúc này làm cho ngượng ngùng, không dám mở mắt đối diện với hắn.
Lạc Nam cũng không lên tiếng, ngược lại vòng một tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mềm mịn của Mộng Chi Tiên, bắt đầu sờ loạn trên da thịt mát lạnh dễ chịu của nàng.
Thân thể Mộng Chi Tiên run rẩy, bất quá vẫn cắn răng không để mình lên tiếng, vẫn giả vờ còn ngủ say đến cùng.
Lạc Nam trong bụng cười thầm, kéo Hoàng Y Thiền nằm đối diện với mình, bất chợt nhắm ngay đôi môi đỏ hồng oanh nhuận của nàng hôn đến.
“Ưm…” Hoàng Y Thiền trong họng rên rỉ một tiếng, xém chút nữa đã không nhịn được mở mắt.
Lạc Nam được đà lấn tới, vươn ra đầu lưỡi liếm láp xung quanh viền môi mê người, sau đó tiến vào khoang miệng ngọt ngào của nàng bắt lấy đầu lưỡi ướt đẫm.
Chưa dừng lại ở đó, hắn còn luồn lách một tay khác đến bầu sữa của Tử Yên, nhẹ nhàng nắm lấy, chỉ cảm thấy đầy đặn căng tròn, mặc dù không to đến mức sánh ngang mấy thục phụ chín muồi, nhưng một tay của Lạc Nam cũng chẳng thể nào nắm hết.
Tử Yên thân mình giật giật, một lớp phấn hồng nổi lên trên da thịt, nhũ hoa đã săn cứng nổi cộm lên sau lớp áo yếm.
Tam nữ thầm mắng một tiếng lưu manh, cái tên này biết các nàng xấu hổ vì chuyện đêm qua, chẳng những không tìm cách giải vây bầu không khí lúng túng, ngược lại còn nhân cơ hội chiếm tiện nghi, quá mức đáng ghét.
Lại nhớ đến đêm tân hôn mặn nồng trong giấc mơ, chỉ cảm thấy hạ thân của mình nóng lên, nơi thầm kín riêng tư giữa hai chân bắt đầu rỉ nước.
Hoàng Y Thiền vốn là nữ nhân quyến rủ nóng bỏng, tính cách lớn mật, bị hắn hôn đến ý loạn tình mê, môi lưỡi triền miên quấn quít.
Nàng bạo dạng vươn tay tuồn vào trong quần của nam nhân, bắt lấy tiểu huynh đệ cứng ngắt như sắt nung của hắn.
“Hừ…” Lạc Nam thoải mái ưm một tiếng trong cổ họng.
Đang giữa thanh thiên bạch nhật, lại trôi nổi giữa hồ, chẳng may bị ai nhìn đến thì thiệt thòi cho mấy nữ.
Không tiếp tục lộn xộn, hắn tách khỏi đôi môi ngon ngọt của Hoàng Y Thiền, vòng tay ôm lấy ba mỹ nhân nhi trêu chọc nói:
“Ba vị kiều thê, động phòng trong mơ vi phu vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, chúng ta động phòng thực tế nhé?”
“Hừ, nghĩ đẹp lắm!” Mộng Chi Tiên lấy can đảm đẩy tay hắn ra khỏi eo mình, nhìn sang Tử Yên yêu kiều gắt giọng:
“Mộng Lưu Ly của tỷ báo hại chúng ta, xém chút nữa để hắn chiếm hết rồi!”
Tử Yên gò má đỏ thẳm vô cùng mê người, yếu ớt nói:
“Tỷ cũng không biết nha, bình thường một người say đâu xảy ra chuyện như thế này?”
“Huống hồ Mộng Lưu Ly còn có tác dụng thần kỳ, cho chúng ta thấy trước một phần của nhân quả, rất là diệu dụng đấy!”
“Thấy trước một phần nhân quả?” Hoàng Y Thiền bĩu môi lên tiếng: “Vậy chẳng phải nói ba người chúng ta thật sự đều gả cho hắn?”
“Hahaha, chứ còn gì nữa?” Lạc Nam cất tiếng cười to: “Mộng Lưu Ly này cực kỳ hiệu nghiệm đó, quả nhiên là hảo tửu!”
Nhưng mà ngay lúc này, ánh mắt vô cảm và loại khí chất cô tịch của thân ảnh trong mơ kia bất chợt hiện về trong tâm trí hắn, khiến tim của Lạc Nam bỗng nhiên đau thắt, một cảm giác nói không nên lời lan tràn khắp cả linh hồn, ngay cả dục niệm đang phát sinh cũng bị dập tắt, rùng mình.
“Chàng sao thế?”
Cảm giác được Lạc Nam khác thường, tam nữ đưa đến ánh mắt nghi hoặc, không