Con Đường Bá Chủ

Chương 1269


trước sau



Chẳng những Lạc Nam mang về chiến tích huy hoàng, việc hắn là phụ thân của Tuế Nguyệt Cung Đế Nữ cũng hấp thụ ra ngoài ánh sáng.

Toàn bộ Côn Lôn biết được Thiếu Chủ nhà mình còn có tầng quan hệ như thế với đệ nhất cường giả đương thời, cả đám vui vẻ cười đến không khép được mồm.

Đương nhiên, vẫn có vô số người hiểu chuyện biết rằng mọi chuyện đều có cái giá của nó.

Tuế Nguyệt Cung và Săn Ma Điện là kẻ địch không đội trời chung, Tuế Nguyệt Nữ Đế đã từng tuyên bố điều này, toàn bộ tu tiên giới không người không biết.

Vì lẽ đó, Côn Lôn Giới và Tuế Nguyệt Cung có quan hệ mật thiết cũng đồng nghĩa với phải đắc tội với Săn Ma Điện trong tương lai.

Bất quá nghĩ đến Thiếu Chủ nhà mình diệt sát Nhị Lang Thần, khiến Săn Ma Điện một lần nữa tổn hao danh dự, mọi người lập tức cảm thấy Côn Lôn Giới trở thành kẻ thù với Săn Ma Điện là điều sớm hay muộn mà thôi.

Nói tóm lại, quan hệ mật thiết với Tuế Nguyệt Cung, trở thành kẻ thù với Săn Ma Điện…phúc họa tương lai không ai dám nói trước điều gì.

Hôm nay là ngày vui, vì lẽ đó cũng chẳng ai bận tâm phân tích kỹ lưỡng.

Côn Lôn Đế Thiên tổ chức yến tiệc, toàn giới vui say như tết…
Sau một phen cùng Nữ Hoàng tiếp đãi và giao lưu cùng văn võ bá quan, Lạc Nam lấy cớ vẫn còn mệt mỏi sau Thiếu Đế Chi Chiến muốn nghỉ ngơi, nhanh chân chuồn sớm.

Nữ Hoàng cũng dặn hắn ba ngày sau đến thư phòng gặp nàng…

Một tòa Cung Điện rộng lớn bên trong Hoàng Cung.

Được biết đây là nơi dùng để tiếp đãi khách nhân, bên trong có rất nhiều gian phòng đủ để hàng ngàn người ở lại.

Lúc này, nó được dùng làm nơi ở tạm thời của chúng nữ đến từ Tiên Ma Vực.

Lạc Nam khí tức toàn thân thu liễm, rón rén như tặc tiến vào, vô tung vô ảnh như quỷ mị…
Dựa vào Long Tiên Thánh Điển cảm ứng, rất nhanh hắn tìm được gian phòng mình cần.

Không thèm đẩy cửa, trực tiếp tốc biến vào trong.

Một nữ nhân hướng mắt ra ngoài cửa sổ, Lạc Nam từ phía sau ngắm nhìn nàng, miệng đắng lưỡi khô.


Mái tóc đen tuyền búi cao để lộ gáy ngọc trắng ngần và cái cổ thon dài cao quý, một thân cung trang rộng rãi không che giấu được đường cong tuyệt mỹ từ lưng đến eo của nàng, bờ mông bạo mãn vểnh lên kết hợp với đôi chân dài miên man thẳng tắp…
Chỉ một đạo bóng lưng cũng đủ khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải quỳ gối dưới chân nàng, cả đời si mê vào trong đó.

Lạc Nam không nhịn được nữa, từ phía sau tiến đến vòng tay ôm lấy eo nàng thật chặt, đầu hạ thấp tựa cằm lên vai thon của nàng, ngửi mùi hương tự nhiên nồng nàn của giai nhân, tình cảm trong lòng cuồn cuộn.

“Bảo bối, nhớ nàng chết mất!” Lạc Nam hôn nhẹ lên vành tai mỹ miều kiều nộn.

Nữ nhân run lên, quay người lại, dung nhan hoàn mỹ sắc sảo đến mức không nên tồn tại trên thế gian, đôi mắt trong veo như nước bình tĩnh nhìn lấy hắn.

Cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng bờ môi đầy đặn đỏ thẳm của nàng hơi vểnh lên không che giấu được tâm trạng vui vẻ.

Hiển nhiên nàng vẫn hài lòng khi hắn đến tìm nàng trước tiên…
Lạc Nam bị vẻ đẹp của nàng làm cho mê mẫn, nhịn không được cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi nàng, sau đó cười nói:
“Tiểu Lan, nhớ phu quân không?”
“Hừ!” Âu Dương Thương Lan yêu kiều hừ một tiếng:
“Ai là phu quân?”
“Là người đang ôm nàng!” Lạc Nam mỉm cười.

“Vậy sao? ta phát hiện phu quân mình có quá nhiều bí mật mà ta không biết…” Giọng điệu của nàng có chút hờn dỗi.

Chứng kiến hắn biểu hiện ở Thiếu Đế Chi Chiến, nhìn thấy Cự Thiên Cuồng, Nhân Kê, Tiểu Đậu Bỉ, chúng nữ Yên Nhược Tuyết, Cơ Băng, Cơ Nhã, Thiên Diệp Dao các loại… lần lượt vì hắn mà chiến, nàng đã đủ kinh ngạc không thôi.

Nhưng đến khi hắn và Lạc Kỳ Nam nhận cha con, tâm tình của nàng lập tức trở nên phức tạp.

Nàng đã nhận ra thiếu nữ thần bí lần trước ra tay cứu mạng mình ở Mạc Gia khỏi tay Lâm Tích chính là Lạc Kỳ Nam, nữ nhi của hắn.

Âu Dương Thương Lan rất biết ơn Lạc Kỳ Nam, cũng rất vui vẻ vì khi đó Lạc Kỳ Nam thân mật gọi nàng là dì…nhưng đồng thời sự hiếu thắng của nàng cũng trổi dậy.

Nữ nhi của hắn đã lợi hại như thế rồi, vậy mẫu thân của nàng thì sao? những nữ nhân thần bí vẫn chưa lộ diện của hắn thì sao?
Thân là một nữ nhân kiêu ngạo và cá tính, Âu Dương Thương Lan không muốn thua kém quá nhiều, nhất là so với những nữ nhân của hắn.

Huống hồ qua Thiếu Đế Chi Chiến lần này, nàng nhận ra yêu nghiệt trên thế gian này quá nhiều, dù nàng chưa thành Đế và tham dự, sợ rằng thành tích cũng không cao như mong muốn.

Mặc dù tự hào về thành tựu của nam nhân mình, nhưng gần đây nàng cũng đang suy nghĩ về chuyện này.

Hai người như tâm linh tương thông, Lạc Nam càng ôm chặt Âu Dương Thương Lan thêm một chút, an ủi nói:
“Bọn hắn người thì có đại thế lực làm chỗ dựa sau lưng, kẻ thì là Khí Vận Chi Tử, kẻ là Thuận Thiên Giả, lại có kẻ sở hữu Hư Vô quá mức quỷ dị…”
“Ngay cả Đế Tử Thiên Địa Hội, Đế Tử Cổ Việt Tộc cũng chịu thua thiệt không thấy sao?”
“Nàng chỉ là hậu nhân của một thế lực đã diệt vong, điều kiện kém hơn mà thôi, nếu chỉ xét về thiên phú…ta cam đoan nàng không thua bọn hắn!”
“Nhưng mà nàng hiện tại vẫn còn hai lợi thế để chiến lực không kém bọn hắn!”
“Hai lợi thế nào?” Âu Dương Thương Lan không nhịn được tò mò.

“Lợi thế thứ nhất là Ma Ấn của nàng vẫn chưa giải trừ toàn bộ!” Lạc Nam nghiêm túc nói: “Không chừng phần còn lại của Ma Ấn sẽ ẩn giấu thứ gì khiến chiến lực của nàng càng mạnh hơn!”
“Vậy còn lợi thế thứ hai?” Âu Dương Thương Lan mắt đẹp lấp lóe.

“Lợi thế thứ hai là phu quân của nàng lợi hại hơn tất cả bọn hắn!” Lạc Nam cười haha.

“Hứ!” Âu Dương Thương Lan đỏ mặt xì một ngụm, phong tình vạn chủng, đẹp đến mức thời gian như muốn ngừng trôi.

Lạc Nam không thể nhịn được nữa.

Hắn gầm lên một tiếng, bế lấy nàng theo kiểu công chúa.

Thiên Hạ Vô Cực triển khai.

Chỉ thoáng chốc đã trở về Cung Điện của Thiếu Chủ.


“Ưm…”
Âu Dương Thương Lan chỉ kịp rên lên một tiếng trong cổ họng, cái miệng nóng rực như lửa của hắn đã thiêu đốt đôi môi căng mọng mê người của nàng.

Miệng của nàng thơm ngát, ngọt ngào, là một trong những loại vị đạo tuyệt diệu nhất Lạc Nam từng nếm qua.

Cảm nhận được sự mê luyến của nam nhân, Âu Dương Thương Lan hai mắt khép hờ, chủ động tách mở môi thơm, khai mở hàm răng, đầu lưỡi đinh hương chưa kịp tiến ra, lưỡi của hắn đã cuồng dã xâm nhập, khuấy động mọi ngõ ngách bên trong, quấn lấy chiếc lưỡi của nàng.


Lạc Nam vừa bế lấy nàng vừa hôn nồng nhiệt, tiến đến trung tâm của Đại Điện, xung quanh trống rỗng chỉ có hai người.

Hắn bế nàng đến hồ nước nóng, nơi hắn từng được Kiếp Thiền và Kiếp Tâm hầu hạ tắm rửa.

Bá Y bùng lên, y phục trên thân hai người hóa thành không khí…
Cảm nhận được da thịt mịn màng như mỡ đông, trắng muốt không chút tỳ vết, Lạc Nam buộc phải tạm rời môi nàng để nhìn ngắm cho thỏa mãn.

Toàn thân Âu Dương Thương Lan không chỗ nào không đẹp, từ vòng một đến vòng ba, thiếu một chút hay thừa một chút cũng là sự mạo phạm đến tuyệt phẩm của thế gian.

“Nhìn mãi không chán sao?” Âu Dương Thương Lan miệng phun hương thơm.

“Vĩnh viễn không chán…” Tay phải Lạc Nam bắt lấy một bên bầu sữa.

Hưởng thụ qua bao nhiêu tuyệt sắc, hắn vẫn không thể nào chán được nữ nhân trước mắt mình…
Hơi rung tay một chút, đã nhìn thấy hai bầu sữa căng đầy của nàng gợn sóng trập trùng, hai hạt anh đào đỏ rực trên đỉnh chậm rãi săn cứng hơi nhô cao.

“Tiểu Nam…” Âu Dương Thương Lan một tay ôm lấy eo hắn, một tay khác đã tìm xuống bên dưới bắt lấy côn thịt săn cứng với từng đường gân xanh vuốt ve, môi đỏ thủ thỉ.

“Ta đây…” Lạc Nam khàn khàn đáp.

Âu Dương Thương Lan sóng mắt lưu chuyển, nỉ non: “Làm thiếp sướng đi!”
Lạc Nam triệt để bùng nổ…
“Tuân mệnh!” Hắn gầm lên một tiếng, đè nàng nằm ngửa sát thành hồ.

Miệng rộng ngậm lấy một bên bầu sữa đầy ắp, hàm răng khẽ cắn, mút lấy như trẻ con khát sữa lâu ngày.

Tay phải nắn bóp bên còn lại thành muôn hình vạn trạng, hai đầu ngón tay xoe lấy hạt ngọc đỏ thẳm, nghịch ngợm kéo lấy nó.

Tay trái lướt qua vòng eo tinh tế của nàng, úp vào gò mu mũm mĩm cảm nhận, một ngón tay vươn ra niết lấy cái khe rãnh trơn trượt ẩm ướt, thỉnh thoảng ấn vào hạt thịt phía trên.

“Á…ưm…đúng rồi chàng, thiếp thích…” Âu Dương Thương Lan cảm giác nam nhân âu yếm từng chỗ mẫn cảm trên cơ thể mình, cảm giác tê ngứa và

khoái cảm như có từng dòng điện chạy ngược chạy xuôi trong cơ thể làm nàng mê ly.

“Tiểu Lan…nàng thật mẫn cảm…” Lạc Nam nhận thấy bàn tay trái bên dưới hạ thể của nàng đã ướt đẫm nước nóng, miệng cắn cắn nhũ hoa, không quên trêu chọc nói.

“Hừ, thiếp chỉ như thế đối với chàng…” Âu Dương Thương Lan thản nhiên thừa nhận, bàn tay càng vuốt ve côn thịt nhanh hơn, yêu kiều thở gấp:
“Chàng cũng cứng lắm rồi không phải sao? nó to quá…bàn tay thiếp nắm không xuể…”
“Thích nó to không?” Lạc Nam ngẩng đầu lên âu yếm hôn nàng.

“Thích…” Âu Dương Thương Lan cảm thán: “Chẳng trách ngay cả Tuế Nguyệt Nữ Đế cũng sinh con cho chàng…”
“Phốc!” Lạc Nam xém chút sặc nước bọt, hung hăng trợn mắt: “Nàng nói lung tung cái gì đấy?”
Âu Dương Thương Lan lườm hắn: “Không phải vậy Tiểu Kỳ Nam ở đâu chui ra? chàng không có Thời Gian và Không Gian Linh Căn, chẳng phải được di truyền từ mẹ của nàng sao?”
Lại thêm trước đó khi cứu nàng, Âu Dương Thương Lan nhận thấy Tiểu Kỳ Nam rất sợ khi nhắc về mẫu thân, ngoài Tuế Nguyệt Nữ Đế ra ai có thể khiến yêu nghiệt sợ hãi như vậy?
Lạc Nam dở khóc dở cười, nữ nhân này cái gì cũng dám nói a, đôi khi ngây thơ đến đáng yêu.

“Kỳ Nam có được Thời Gian và Không Gian là do nguyên nhân đặc biệt, mẫu thân của nàng là Nguyệt Kỳ, tinh thông Lôi Hỏa, có huyết mạch Kim Ô!” Hắn phân trần nói:
“Tên của Kỳ Nam cũng là ghép lại từ tên của hai chúng ta!”
“Nguyệt Kỳ…” Âu Dương Thương Lan nhớ đến một cung điện tên Kỳ Nam Cung trên Cung Đình Thụ, lần trước hình như Tiểu Kỳ Nam cũng có sử dụng Kim Ô Thánh Hỏa.

Nàng âm thầm giật mình, biết mình đoán sai nên có chút xấu hổ, đánh trống lãng nói:
“Sau này thiếp nếu sinh nữ nhi cho nàng, cũng phải đặt là Nam Lan…”
Nhìn dáng vẻ của nàng lúc này quyến rủ, hai đầu lông mày đầy kiều mị, sóng mắt ngập nước…Lạc Nam nào còn nhịn được?
“Vậy trước tiên phải đâm cho nàng sưng bụng!”
Hắn gầm lên một tiếng, côn thịt nâng lên nhắm ngay u cốc màu mỡ màu hồng phấn.

“Đừng…của chàng còn khô lắm!” Nào ngờ nàng ngăn cản hắn lại.

Thân thể mê người xoay chuyển, nàng ra hiệu cho Lạc Nam ngồi bên thành hồ.

Âu Dương Thương Lan như linh xà trườn vào trong nước, tiến đến giữa hai chân hắn, một đôi môi mọng đỏ hé mở, đem tiểu huynh đệ của Lạc Nam ngậm vào bên trong.

“Hừ…” Lạc Nam thoải mái rên rỉ lên, chỉ cảm thấy mình tiến vào một nơi mỹ diệu vô pháp diễn tả, lưỡi thơm mềm mại của nàng đang chăm sóc kỹ càng từng tấc da thịt.

Hắn ngồi trên bờ hồ, Âu Dương Thương Lan ở dưới phun ra nuốt vào côn thịt, Lạc Nam ở trên xoa đầu nàng, vuốt ve gò má nàng.

Đúng lúc này, dựa vào Long Tiên Thánh Điển, hắn cảm ứng được bên ngoài Cung Điện Thiếu Chủ của mình có một thân ảnh lướt ngang.


Trong mắt xuất hiện một tia đắc ý, Lạc Nam âm thầm vận dụng Linh Hồn, động lấy ý niệm.

“Ưm…” Bên ngoài Cung Điện, Độc Cô Ngạo Tuyết toàn thân đột ngột run rẩy lên.

Một hạt châu tròn trịa nhét giữa cô bé dưới chân nàng đang rung động dữ dội, xém chút nữa khiến nàng mềm nhũn ngã quỵ ra.

“Đáng ghét…”
Độc Cô Ngạo Tuyết vừa thẹn vừa vội, nàng biết hắn và đại tỷ đang thân mật, sợ có người vô tình tiến vào nhìn thấy nên cố ý đứng bên ngoài canh gác.

Nào ngờ còn bị hắn giở trò…
“Bảo bối vào đây…phu quân lấy nó ra cho nàng!” Bên tai truyền đến âm thanh xấu xa của nam nhân:
“Yên tâm đi, nếu có người đến…ta lập tức mang các nàng vào Linh Giới Châu!”
Nghe đến đây, Độc Cô Ngạo Tuyết vẫn còn do dự, nhưng hạt châu rung động ngày càng dữ dội.

Cắn chặt cánh môi, nàng như một luồng gió tiến thẳng vào Cung Điện.

Rất nhanh, đập vào mắt Độc Cô Ngạo Tuyết là cảnh tượng đại tỷ ngày thường cao ngạo vô song của mình đang ôn nhu ngậm lấy thứ đó của nam nhân hầu hạ, như một con mèo nhỏ được hắn vuốt ve vô cùng tận hưởng.

Mà Âu Dương Thương Lan lúc này cũng thấy Độc Cô Ngạo Tuyết đi vào, nhất thời hoảng hốt, sắc mặt đỏ thẳm lên.

Nàng mặc dù lớn mật và dâm mị trước mặt nam nhân của mình, nhưng vẫn muốn giữ hình tượng đại tỷ trong mắt muội muội.

Vội vàng nhả ra côn thịt hắn, đang muốn chạy trốn…ai ngờ Lạc Nam dùng sức đè ngửa nàng xuống, tách đôi chân nàng ra, côn thịt nhắm ngay nơi tư mật đang hé mở cắm mạnh mà vào.

“Ót…sướng…”
Theo một thanh âm nhớp nháp vang lên, Âu Dương Thương Lan như hồn lìa khỏi xác, khoái cảm lan khắp tứ chi, hắn lắp đầy bên trong nàng, toàn thân nàng nhũn ra không còn sức lực, chỉ có thể hé môi rên rỉ trong vô vọng…
“Đều là thê tử của ta, còn mắc cỡ cái gì?” Lạc Nam bá đạo nói, bên dưới đâm ra rút vào tiểu huyệt Âu Dương Thương Lan, hướng Độc Cô Ngạo Tuyết vẩy vẩy tay:
“Bảo bối, đến đây nào!”
Độc Cô Ngạo Tuyết thấy hắn ở trước mặt mình cường đoạt đại tỷ, vốn định bỏ chạy để đại tỷ đỡ mất mặt.

Nào ngờ Âu Dương Thương Lan lên tiếng: “Tiểu…Tiểu Tuyết…giúp tỷ hầu hạ phu quân!”
Trong lòng nàng thầm nghĩ mình đã xấu hổ như vậy, đương nhiên phải kéo Độc Cô Ngạo Tuyết lên cùng một thuyền, cả hai cùng vào tay giặc, sau này mới có mặt mũi nhìn nhau.

Cả phu quân và đại tỷ đều đã yêu cầu, Độc Cô Ngạo Tuyết đành cắn môi bước đến.

Lạc Nam phất tay một cái, Độc Cô Ngạo Tuyết đã bị hắn ôm vào.

“Giải trừ Kiếm Y, để phu quân xem thử nàng có giữ nguyên ước định của chúng ta không?” Lạc Nam cười tủm tỉm.

Ở khoảng cách gần, Độc Cô Ngạo Tuyết có thể thấy rõ chỗ mà Lạc Nam cùng đại tỷ kết hợp, lúc này dung nhan của đại tỷ càng thêm động lòng người, xinh đẹp không sao tả hết, nàng đang uốn éo vòng eo để tiếp nhận từng cứ thúc vào của nam nhân.

Nghĩ thầm đại tỷ đã như vậy, ta cũng không cần phải xấu hổ…
Ý niệm vừa động, Kiếm Y giải trừ, ngọc thể mỹ miều hoàn mỹ hiện ra.

Lạc Nam lập tức chú ý đến chỗ giữa hai chân nàng.

Chỉ thấy đôi môi dọc hơi hé ra, một viên hạt châu trong suốt nằm im bên trong đó, nó đã ẩm ướt rất nhiều, được các thớ thịt hồng phấn bao phủ.

“Ngay cả ta cũng ghen tị với ngươi…” Lạc Nam nói một tiếng.

Trong ánh mắt tròn xoe của Âu Dương Thương Lan và sự ngượng ngùng của Độc Cô Ngạo Tuyết, hai vươn tay vào chỗ đó của nàng, đem hạt châu lấy ra…
Một mùi hương thoang thoảng từ hạt châu lan tỏa…

Chúc cả nhà ngủ ngon



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện