Thời gian như nước chảy, thấm thoát đã hơn năm năm trôi qua bên trong Gia Tốc Trận.
Từng đống nguyên liệu to lớn như ngọn núi lúc này cũng biến đi đâu mất, ngay cả mấy cái thi thể Đế Tử của Long Tộc cũng chỉ còn lại vài mảnh vụn lẻ tẻ…
Lạc Nam dừng lại một búa cuối cùng, Đế Diễm thu vào cơ thể, hài lòng nhìn lấy tác phẩm nằm trong tay mình.
Đó là một thanh Trường Kích lấp lánh như pha lê, không sắc bén cũng chẳng nguy hiểm, ngược lại có phần đẹp đẽ khi hai màu sắc trắng và đen giao thoa, lưỡi kích uốn cong như phần đáy trái tim, giống như vật kỷ niệm, đồ dùng trang trí hơn là một thanh vũ khí.
Bên trên thân Kích, một dòng chữ hơi run rẩy với các nét không đều vẫn còn tồn tại: “Phu Thê Kích!”
Nếu Ái Tâm có mặt ở đây, chắc chắn nàng sẽ đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ.
Lần đầu tiên của nàng, nam nhân xấu xa này lại dụ dỗ nàng vừa đứng luyện khí, vừa vểnh cao mông để hắn từ phía sau xâm nhập.
Phu Thê Kích cũng từ đó mà ra đời, ba chữ “Phu Thê Kích” do Ái Tâm tự tay điêu khắc trong lúc cao triều khi hai người hòa làm một thể nên có phần xiêu vẹo…
Bất quá khác với thanh vũ khí Huyền Cấp trong quá khứ, hiện tại Phu Thê Kích đã được Lạc Nam tỉ mỉ sửa chữa, tiêu hao các loại nguyên liệu và công sức, thành công đem nó nâng thành Tôn Cấp Cực Phẩm.
Không sai, chỉ sau năm năm thời gian, tay nghề Luyện Khí của Lạc Nam từ một Khí Vương đạt đến tận Khí Tôn Viên Mãn.
Chỉ còn cách Khí Đế một bước ngắn ngũi.
Thành tích như vậy một khi truyền ra bên ngoài chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn, vô số Luyện Khí Sư hoài nghi nhân sinh, thậm chí tìm một khối đậu hủ đập đầu chết thảm.
Dù có được nguyên liệu dâng đến tận răng, thì việc Luyện Khí đòi hỏi cảm ngộ, kinh nghiệm, thiên phú, tinh lực…càng lên cao càng khắc nghiệt, muốn thăng cấp nào phải chuyện dễ dàng?
Đáng tiếc, Lạc Nam có tất cả những điều này.
Xét về cảm ngộ và kinh nghiệm, hắn có Khí Đạo Thiên Thư…nơi đúc kết tâm đắc cả đời của năm vị Thiên Khí Đế.
Xét về thiên phú, hắn uống vào Khí Đạo Thánh Thủy do Hệ Thống cung cấp, nhìn cần liếc qua các loại phương thức luyện khí là sẽ không quên, thậm chí thi triển thành thục trong thời gian ngắn.
Xét về tinh lực, Bất Hủ Diễn Sinh Kinh sở hữu nguồn lực lượng vô cùng vô tận, người khác mỗi lần Luyện Khí xong sẽ phải mất thời gian để ổn định trạng thái cũng như hồi phục lực lượng, nhưng Lạc Nam không cần.
Với tất cả những ưu thế đó, ngay cả kiến thức rộng rãi như Bắc Cung Hàm Ngọc cũng phải khiếp sợ vì Lạc Nam.
Nàng xin thề, dù là yêu nghiệt Luyện Khí năm đó của Tiên Ma Cung cũng chẳng là cái thá gì nếu so với tên quái vật trước mắt này.
Đương nhiên, dù có tất cả những ưu thế như vậy…nếu ngươi là một kẻ lười biếng hay vô dụng, tất cả cũng đều là vô nghĩa.
Tiến bộ vượt trội phần lớn còn phụ thuộc vào sự cố gắng và nghiêm túc của Lạc Nam trong công việc.
Năm năm qua, Bắc Cung Hàm Ngọc tận mắt chứng kiến người nam nhân này luyện khí như một cái máy, không có giờ phút ngừng nghỉ, tinh thần luôn ở trạng thái tập trung cao độ, hầu như chẳng phân tâm giây phút nào.
Nghị lực và tập trung là yêu cầu lớn nhất của một Luyện Đan Sư và Luyện Khí Sư, Lạc Nam đã hoàn mỹ chấp hành.
Nhìn lít nha lít nhít các kiện Pháp Bảo, Vũ Khí có đến hàng ngàn loại khác nhau nằm rải rác trên mặt đất, đây là tất cả những công sức mà Lạc Nam luyện chế trong năm năm qua, đổi lại là Luyện Khí Sư khác đã sớm phát điên vì nhàm chán, nhưng tâm cảnh của Lạc Nam vẫn vững vàng như sơn, đáng giá khâm phục.
Thậm chí Bắc Cung Hàm Ngọc còn đem lòng ghen tị với thuật Luyện Khí, hận năm năm qua Lạc Nam không dồn tinh lực như vậy vào Luyện Đan, nàng tự tin trăm phần trăm giúp hắn trở thành Đan Đế mà không phải chỉ mới Khí Tôn Viên Mãn như hiện giờ.
Như cảm nhận được tâm tình của Bắc Cung Hàm Ngọc, Lạc Nam mỉm cười:
“Không cần vội, sớm muộn cũng sẽ học Luyện Đan, chẳng qua hiện giờ chưa cần thiết!”
Hắn sẽ không quên tên Đan Tử của Đan Thần Tháp là Dương Diệp từng khiêu khích mình tham gia Đan Thần Đại Hội do Đan Thần Tháp tổ chức.
Đối với các cuộc thi Luyện Đan, Lạc Nam không quá mức hứng thú…nhưng phần thưởng của Đan Thần Đại Hội lại là cơ hội để tiếp xúc với Vĩnh Hằng Thuộc Tính – Tam Muội Chân Hỏa.
Đối với một kẻ thèm nhỏ dãi Vĩnh Hằng Thuộc Tính như Lạc Nam không thể không tham gia.
Đương nhiên, thời gian Đan Thần Đại Hội tổ chức vẫn chưa đến, hắn cũng chẳng vội vàng…
Bởi vì vẫn còn một khoảng thời gian khá dài, Dương Diệp mới dám tự tin khiêu chiến để tái đấu với người từng đấu đan thắng mình là Lạc Nam…hắn muốn trở về Đan Thần Tháp điên cuồng tu luyện chờ ngày phục thù rửa nhục.
…
Biết Lạc Nam nói đúng, Bắc Cung Hàm Ngọc cũng đem việc gia tăng đẳng cấp Luyện Đan Sư của hắn xuống, để hắn tiếp tục tập trung đột phá Khí Đế.
ẦM ẦM ẦM…
Bất quá ngay Lạc Nam đang định tiếp tục, một tìa Cung Điện trên Cung Đình Thụ rung lên.
Theo sau đó, vô tận Phù Văn huyền ảo tầng tầng lớp lớp xuất hiện giữa bầu trời, một thân ảnh khuynh quốc khuynh thành, mặc váy công chúa màu trắng đạp không mà lên.
Bên dưới gót chân ngọc ngà trắng nõn không chút tề vết của nàng, hai bên Phù Văn luân chuyển đem nàng nâng đỡ, thậm chí dịch chuyển đến bất kỳ nơi nào nàng muốn.
Bảo Kiều xuất quan…
Sau hơn mười năm lĩnh ngộ và nghiên cứu Siêu Việt Đế Cấp – Bảo Khí Hỗn Độn Phù trong Gia Tốc Trận, cuối cùng Bảo Kiều cũng đã xuất quan.
Lạc Nam có thể thấy được sự biến chuyển to lớn từ trên người nàng, tốc độ hình thành và điều động Phù Văn nhanh chóng hơn, mức độ ngưng tụ cao hơn.
“Thiếp thành công đột phá Phù Đế, thật là không thể tưởng tượng!” Bảo Kiều vừa nhìn thấy Lạc Nam đã hưng phấn lao vọt mà đến, thả người nhảy vào lòng hắn.
Trước đó khi tham gia Thiếu Đế Chi Chiến, nàng vẫn chưa thành Phù Đế…
Hiện tại hơn 10 năm nghiên cứu Siêu Việt Đế Cấp Phù Chú, vậy mà thành Phù Đế rồi?
Phải biết cảnh giới này chính là mơ ước của vô số Phù Sư trong thiên hạ, rất nhiều người tiêu tốn ngàn năm, vạn năm cũng không ăn thua, cả đời phải kẹt ở bình cảnh Phù Tôn Viên Mãn.
Bảo Kiều có thể nói là tiến bộ siêu tốc, thiên phú không kém chút nào so với Luyện Khí của Lạc Nam.
Bất quá nghĩ lại cũng chẳng có gì bất ngờ, Bảo Kiều sở hữu Thể Chất chuyên dụng cho Phù Sư là Hóa Phù Thánh Thể, có tiến bộ như thế cũng nằm trong phạm vi chấp nhận được.
“Trả lại cho chàng…” Bảo Kiều cẩn thận từng ti từng tí giao ra Bảo Khí Hỗn Độn Phù cho hắn.
Không thể không cảm thán phù chú siêu việt Đế Cấp quá mức thâm ảo, nàng vẫn chưa đủ tư cách để luyện ra Phù Chú cao cấp như vậy, nhưng ít nhất đã có những đúc kết và tiến bộ riêng cho mình.
“Lần sau sư phụ Kim Nhi có gửi đến Phù Chú khác loại ta sẽ giao cho nàng nghiên cứu!” Lạc Nam mỉm cười nói.
“Chàng hứa rồi đó…” Bảo Kiều hưng phấn đặt môi hồng lên gò má hắn.
Lạc Nam gật gật đầu, lúc này một lần nữa phất tay…
Tuyệt Mệnh Cung đã tử vong, nhánh Tre Biến Dị, Bất Tử Thụ, Bắc Đẩu Cung đã cùng lúc xuất hiện.
“Bảo Khí Hỗn Độn Phù đừng để ta thất vọng a…”
Nghiêm nghị nói một tiếng, Lạc Nam đã đem siêu việt Đế Cấp phù chú xé rách.
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Vô cùng vô tận Phù Văn cao thâm huyền diệu từ tấm Phù lợn là mà ra, sau đó lấy một tốc độ khủng bố bao trùm xoay tròn xung quanh tất cả vật phẩm, hình thành một trận gió lốc chuyển động bao vây lấy chúng…
Loáng thoáng, Lạc Nam có thể nhìn thấy Tre Biến Dị đang run lên vì hưng phấn và mong chờ.
Nhưng ngay sau đó, tầm mắt của hắn đã bị vô số Phù Văn ảnh hưởng, không thể tiếp tục nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
“Quá trình phục hồi, cải tiến và dung hợp cần mất một đoạn thời gian không ngắn, thiếp muốn tiếp tục ở đây để xem quá trình hoạt động của các Phù Văn!” Bảo Kiều cười tươi nói:
“Không chừng quan sát xong quá trình này, thiếp lại có thể đột phá thêm một bậc…”
“Được rồi…”