Con Đường Bá Chủ

Chương 1292


trước sau



Một vùng tinh không Ma Giới…
Thông đạo thần bí cách một khoảng cách vô tận bất chợt mở ra…
Từ bên trong đó đi ra một nam hai nữ…
Ngoài nhóm Lạc Nam, Côn Lôn Nữ Hoàng và Võ Tam Nương thì còn ai?
“Ma Khí thật nồng đậm…” Lạc Nam hít sâu một hơi, không nhịn được cảm thán một tiếng.

Ma Khí ở tại nơi này so với Tiên Ma Vực còn nồng đậm hơn, trước đây hắn từng có lần đến Ma giới, Ma Khí ở nơi đó cũng không được như lúc này.

“Chúng ta đang ở một vùng không gian giữa các Đế Thiên Ma Giới…” Côn Lôn Nữ Hoàng thản nhiên cười nói.

Lạc Nam gật gù, trước đây hắn cũng từng đến Ma giới nhưng còn chưa bước vào phạm vi Đế Thiên Ma Giới, Ma Khí không bằng bây giờ là dễ hiểu.

Đế Thiên Ma Giới ở Ma Giới đẳng cấp sánh ngang Đế Thiên Giới ở Tiên Giới, là nơi có ít nhất một vị Thiên Đế cấp cường giả tọa trấn.

“Tìm hướng dẫn viên thôi…” Hắn cười nói.

“Được!” Võ Tam Nương cùng Nữ Hoàng nhếch miệng.

Theo sau đó, chỉ thấy Võ Tam Nương lấy ra một mảnh ngọc bội bóp nát.

Nữ Hoàng thì không có động tác, nhưng bờ môi óng ánh lại niệm một loại pháp quyết kỳ lạ mà Lạc Nam cũng chưa từng nghe được.

Ba người bay xuống một ngôi sao chết hoang vắng ở lân cận chờ đợi.

Không lâu sau, Lạc Nam khóe môi hiện lên tia vui vẻ, bởi vì Đồng Tâm Đồng Ý đã sinh ra cảm ứng khiến trái tim hắn run động.

“Phu quân…”
Một thanh âm yêu kiều trong trẻo vang lên, dưới chân ba người xuất hiện một cái bóng đen kịch hình báo cái với đôi mắt đỏ ngầu…
Từ dưới cái bóng bất chợt có một nữ nhân mặc áo da đen tuyền, tóc mây búi cao, thân thể nóng bỏng thành thục, vẻ đẹp hoang dã gợi tình, lao lên sà vào lòng Lạc Nam.

Lạc Nam giang tay ôm lấy, chỉ cảm thấy cảm giác co giãn đàn hồi khắp toàn thân, mùi hương nồng đậm ngọt ngào khó cưỡng phà vào trong mũi làm hắn không nhịn được tham lam hít vào hơi sâu.

“Yêu Đế rồi…tiến bộ không tệ!” Hắn đánh giá từ trên xuống dưới nàng một phen, mở miệng khen ngợi nói.


Lần trước sau khi cùng nàng luyện hóa Ma Vật, nàng chỉ mới đạt đến Địa Yêu Tôn.

Một thời gian dài không thấy, nàng đột phá đến Yêu Đế, tiến bộ như vậy so với chúng nữ ở bên cạnh hắn cũng chẳng kém chút nào.

“Khanh khách, vẫn còn kém tỷ muội trong Hậu Cung nhiều lắm…” Nàng nhoẻn miệng cười, hiển nhiên được nam nhân khen ngợi cảm thấy rất vui sướng.

“Đây là sư phụ của ta, Côn Lôn Nữ Hoàng!” Lạc Nam lúc này kéo lấy nàng đến trước mặt sư phụ giới thiệu:
“Còn nàng là U Cơ, một trong những thê tử của đệ tử…”
Côn Lôn Nữ Hoàng nhìn thoáng qua U Cơ, mở miệng tán thưởng:
“Hắc Ma Thánh Báo đã tuyệt tích từ thời thượng cổ không ngờ vẫn còn tồn tại…hơn nữa huyết mạch cực kỳ thuần khiết!”
Trước ánh mắt của Nữ Hoàng, U Cơ cảm thấy tất cả nội tình của mình đều bị nhìn thấu, vội vàng hoảng sợ truyền âm cho Lạc Nam:
“Chàng từng kể về thiếp trước mặt sư phụ sao?”
“Không có nha…” Lạc Nam đáp.

U Cơ toàn thân chấn động, phải biết rằng bản thể của nàng cực kỳ thần bí, chỉ cần không công khai hiện ra, rất nhiều Thiên Đế đều khó mà nhìn thấu.

Vậy mà chỉ với một ánh mắt của Nữ Hoàng đã nói ra hết tất cả không sai một chút về lai lịch của nàng, quả thật là kinh khủng.

Trong lúc nhất thời, U Cơ kính nể nhìn Nữ Hoàng nói: “Tiểu nữ gặp qua sư phụ…”
“Cứ gọi trẫm Nữ Hoàng là được…” Côn Lôn Nữ Hoàng mỉm cười nói.

U Cơ nhìn đến ngẩn ngơ, mặc dù hiện tại Nữ Hoàng đã thay đổi dung mạo thật sự, nhưng khí chất bẩm sinh cao quý của công chúa Tiên Ma Cung quá mức nổi bậc, vẫn đủ để làm những ai nhìn vào rất dễ bị hút hồn, nam hay nữ cũng không ngoại lệ.

U Cơ từng cho rằng Tuế Nguyệt Nữ Đế đã là nữ nhân có khí chất nhất mình từng được chứng kiến, nhưng lúc này khi gặp phải Nữ Hoàng…phát hiện cũng chẳng kém Tuế Nguyệt Nữ Đế là bao, có thể nói mỗi người mỗi vẻ, tám lạng nửa cân.

“Hừ, cái tên này vì sao tìm sư phụ lại là nữ nhân hoàn mỹ đến như vậy?” U Cơ trừng mắt nhìn Lạc Nam, sau đó lại quái dị liếc mắt sang Võ Tam Nương đứng ở bên cạnh.

Trước khi trở thành thê tử, Võ Tam Nương cũng là sư phụ nha…chẳng lẽ nam nhân này có sở thích khác biệt? thích cảm giác chinh phục từ sư xuống thê?
“Khụ khụ…” Lạc Nam ho khan, bị ánh mắt nghi ngờ của U Cơ khiến hắn toàn thân không được tự nhiên cho lắm.

“Kẻ nào?” Đột ngột Võ Tam Nương quát lên lạnh lẽo, ánh mắt khóa chặt vào một khoảng không.

“Là người mình…” Côn Lôn Nữ Hoàng khoác tay ra hiệu nàng bình tĩnh.

Lạc Nam với hai nữ nghe vậy tò mò, bởi vì trước đó nghe nói Nữ Hoàng từng lấy thân phận Thiên Ma Đế cực kỳ thần bí thành lập cả thế lực ở Ma giới, dùng chính Kim Khẩu Ngọc Ngôn để thay đổi dung mạo, vì thế không ai có thể nhìn thấu được nàng.

Lúc này nghe Nữ Hoàng nói là người mình, chắc kẻ đang tiến đến thuộc thế lực ở Ma giới của nàng.

Nghĩ đến đây, Lạc Nam cùng hai nữ tập trung quan sát.

“Tham kiến chủ nhân!”
Theo giọng nói bình tĩnh nhưng lại khó đè nén tâm tình vui sướng và kích động ẩn giấu bên trong, một thân ảnh như hòa cùng màn đêm nhẹ nhàng xuất hiện, cung kính và đầy cuồng nhiệt quỳ gối trước mặt Nữ Hoàng.

Nàng sở hữu nhan sắc khiến người khác khó quên ngay lần gặp đầu tiên, toàn thân khoác một kiện váy dài màu xám khói phiêu phiêu mộng ảo, nhẹ nhàng nhỏ nhắn, dịu dàng trong veo, đôi mắt đen láy long lanh như biết nói cười, bờ môi kiều nộn oánh nhuận, sống mũi cao vút…
Mái tóc đen tuyền bồng bềnh như mây, giống với Thục Phi nhưng lại chỉ xõa ngang vai thay vì dài xuống tận bờ mông gợi cảm.

Nhưng điểm khiến người khác khó quên ở chỗ chính là vẻ đẹp của nàng được lai giữa hai giống người khác nhau, Á và Âu kết hợp cùng với ấn ký hình mặt trăng tròn màu đen trên trán gia tăng sự tà dị không giống với nhân loại.

“Đây là…Tinh Linh Tộc?’’ Lạc Nam giật mình nhìn mỹ nữ con lai trước mặt.

Là một người có ba vị thê tử Tinh Linh Tộc là Á Liên Nga và Á Hy Thần, Kiều Tích Quân cũng sở hữu huyết mạch Thủy Tinh Linh, lại thêm cùng Tinh Linh Tộc tiếp xúc nhiều lần, Lạc Nam có thể khẳng định mỹ nhân này là Tinh Linh Tộc.

‘‘Bất quá khí tức âm u thần bí này là sao ?’’ Võ Tam Nương cũng hơi kinh ngạc.

Tinh Linh Tộc luôn mang đến cảm giác gần gũi thân thiện với thiên nhiên, nhưng mỹ nữ đang quỳ gối dưới chân Nữ Hoàng này lại mang theo vẻ u ám rất đặc biệt, dù dung nhan của nàng xinh đẹp và tinh khiết đến đâu cũng không thể che giấu được điều đó.

‘‘Chủng tộc của Kính Hoa vốn là Ám Ma Tinh Linh, sở hữu Hắc Ám Ma Lực…’’ Nữ Hoàng cười khẽ giải thích một tiếng, hướng nữ nhân quỳ dưới chân nói :
‘‘Đứng lên đi !’’
‘‘Đội ơn chủ nhân !’’ Mỹ nữ Ám Ma Tinh Linh tên Kính Hoa ngoan ngoãn khấu đầu, lúc này mới chậm rãi đứng sau lưng Nữ Hoàng.

Lạc Nam thấy cảnh này hơi nhíu mày, mặc dù hắn cũng xem trọng các loại lễ nghi, nhưng thần phục đến mức độ như Kính Hoa cũng thật là có chút quá mức.

Là người mang tư tưởng hiện đại, Lạc Nam cực kỳ không thoải mái việc phải quỳ gối mỗi khi gặp chủ nhân của mình, trừ vài trường hợp đặc biệt long trọng, thuộc hạ của hắn cũng chẳng cần quỳ ở trước mặt hắn.

Khi bái Võ Tam Nương hay Nữ Hoàng làm sư phụ, hắn cũng chỉ chắp tay khom người hành lễ mà thôi, chưa từng phải quỳ xuống…mà các nàng cũng đâu có ép buộc, Nữ Hoàng còn đưa ra chính sách bình đẳng ở Côn Lôn Giới cơ mà, vậy tại sao Kính Hoa khi gặp nàng phải đến mức như thế ?

Như nhận ra sự khó chịu của Lạc Nam, Nữ Hoàng truyền âm giải thích :
‘‘Thân phận Côn Lôn Nữ Hoàng của ta ở Ma Giới là hoàn toàn bí mật, ngay cả những thuộc hạ thân tính nhất ở bên người như Kính Hoa cũng không biết !’’
‘‘Ngoài ra, Ma giới khốc liệt hơn Tiên giới gấp mấy lần, quy luật kẻ thắng làm vua, cường giả vi tôn càng thêm rõ ràng!’’
‘‘Nếu ta quá mức rộng lượng dễ dàng với thuộc hạ, không để thuộc hạ quỳ gối khấu đầu, khó tránh khỏi bị những kẻ hữu tâm nghi ngờ tìm hiểu !’’
‘‘Ra là như thế…’’ Lạc Nam giật mình, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.

Mặc dù biết cái này gọi là nhập gia tùy tục nhưng hoàn cảnh ở Ma Giới thật sự khiến hắn không ưa thích nổi, chứng kiến điều này…hắn đối với việc thống nhất hai giới, để vạn vật bình đẳng càng thêm quyết tâm.

Đứng sau lưng Nữ Hoàng, Kính Hoa đưa mắt đánh giá về phía ba người Lạc Nam, âm thầm suy đoán quan hệ của bọn hắn với chủ nhân của mình.

‘‘Hắn là đệ tử của bổn tọa, sau này chính là Thiếu Chủ của các ngươi !’’ Nữ Hoàng trầm giọng giới thiệu: “Còn hai nàng chính là thê tử của hắn…”
“Thiếp thân không biết, xin Thiếu Chủ tha tội!”
Kính Hoa nghe vậy kinh hãi, vội vàng tiến đến, đang muốn quỳ xuống hành lễ đã thấy Lạc Nam nhanh hơn đem nàng đỡ lấy.

“Nên nhớ…cái quỳ của nàng chỉ giành cho một người duy nhất, đó là chủ nhân của mình, đồng thời cũng là sư phụ của ta!” Lạc Nam trịnh trọng nói.

Kính Hoa giật mình, bất quá rất nhanh đã nhu nhuận gật đầu, cho rằng đó là sự tôn trọng của Lạc Nam dành cho sư phụ, vì lẽ đó cũng không kiên trì quỳ gối, chỉ hướng hắn, U Cơ và Võ Tam Nương cung kính hành lễ

:
“Thiếp thân ra mắt Thiếu Chủ, ra mắt hai vị Thiếu Phu Nhân!”
Nữ Hoàng khá hài lòng trước cách hành xử thông minh của Lạc Nam, nàng lên tiếng:
“Nơi này không tiện ở lâu…”
“Mời các vị theo thiếp đến tổng bộ…” Kính Hoa lập tức đề nghị.

Nói xong, nàng lấy ra một bức họa vuông có đường kính khoảng năm mét trải xuống mặt đất…bên trên được vẽ lấy lít nha lít nhít các Trận Văn huyền ảo.

Kính Hoa đem Ma Thạch đổ vào bức họa, những Trận Văn nhanh chóng được kích hoạt, một cái Trận Pháp Truyền Tống lấp lánh ánh sáng hiện lên.

Lạc Nam thấy tình cảnh này không nhịn được cười nói:
“Thật muốn xem thử thế lực của sư phụ là dạng gì…”
“Sẽ không để ngươi thất vọng…” Nữ Hoàng mỉm cười.

Nhóm người bước vào trong trận…
ẦM ẦM ẦM…
Trận Pháp nhanh chóng chuyển động, thân thể nhóm người ngay lập tức biến mất tại chỗ.

Mà sau khi truyền tống thành công, bức họa cũng bóc cháy thành hư vô, một tia vết tích cũng không hề lưu lại.


Cùng thời điểm đó, trong một gian phòng rộng rãi được trang trí ưu nhã khang trang, xung quanh có trận pháp bao phủ để người bên ngoài sẽ không thể tiến vào khi chưa có sự cho phép của chủ nhân.

Một bức họa nằm ở giữa phòng, bên trên nó là đầu ra của một cái Truyền Tống Trận…
Kế bên bức họa, một vị mỹ phu nhân ôn nhu quỳ gối, diện mạo giống với Kính Hoa đến tận bảy phần, chỉ bất quá thay vì mang khí chất thanh xuân non nớt của Kính Hoa, mỹ phụ này lại thành thục nóng bỏng, môi đỏ như liệt diễm, má đào sinh hoa, sóng mắt lưu chuyển ngập nước, như mật đào chín mộng chờ nam nhân nhấm nháp.

Nhan sắc này đủ để mê đảo hàng vạn nam nhân, bất quá lúc này đây lại biểu hiện cực kỳ sùng kính, ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám…
ẦM ẦM ẦM…
Truyền Tống Trận trên bức họa sáng lên, mỹ phụ nhân chứng kiến vài người bên trong đó bước ra căn phòng.

“Thủy Nguyệt tham kiến chủ nhân!”
Mỹ phụ nhân cúi thấp đầu, tiếng nói dịu dàng như nước.

“Lại là Ám Ma Tinh Linh, hơn nữa…” Lạc Nam đánh giá mỹ phụ nhân trước mắt, không nhịn được nhìn sang Kính Hoa đi cùng với mình cười nói:
“Có quan hệ với nàng?”
“Nàng là dì của thiếp thân…” Kính Hoa giải thích nói:
“Chủng tộc của thiếp gặp đại nạn, cũng may được chủ nhân ứng cứu…bất quá số lượng tộc nhân còn sót lại không nhiều, thiếp và dì may mắn được chủ nhân trọng dụng…”
“Thật sự chia buồn…” Lạc Nam thương tiếc nói.

Kính Hoa thấy hắn biểu lộ chân thành, trong lòng sinh ra một tia cảm động, thầm nghĩ Thiếu Chủ thân phận tôn quý vậy mà lại đồng cảm với phận hạ nhân như các nàng.

“Được rồi, đừng nói chuyện xưa…” Nữ Hoàng khoác tay, ra hiệu cho Thủy Nguyệt đứng dậy, lại giới thiệu đôi bên một phen.

“Thiếp thân Thủy Nguyệt, tham kiến Thiếu Chủ và hai vị Thiếu Phu Nhân!” Thủy Nguyệt xém chút nữa muốn quỳ, lại bị Lạc Nam chơi lại chiêu cũ ngăn cản.

“Nơi này là…Tửu Lâu?” U Cơ cùng với Võ Tam Nương kinh hô.

Người ở bên ngoài không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng, nhưng ở bên trong lại có thể thấy rõ tình cảnh bên ngoài.

Căn phòng Lạc Nam và các nàng đang ở nằm tại trung tâm một Tửu Lâu sang trọng rộng lớn đến cực điểm, có tận 18 tầng lầu cao, bầu không khí bên ngoài cực kỳ náo nhiệt, đủ mọi thể loại khách nhân, đủ mọi thể loại chủng tộc cũng như Ma Tu từ thấp đến cao đang hăng say uống rượu chém gió…

Đám tiểu nhị bận rộn bưng đồ nhắm, rượu thịt không kịp nghỉ tay, các thị nữ phụ trách ca múa trợ hứng đều là nữ nhân dung nhan xinh xắn rung động lòng người…
Những tiểu nhị và thị nữ này thuộc vài chủng tộc khác nhau, cũng không chỉ có mỗi Ám Ma Tinh Linh Tộc.

“Sư phụ mở quán rượu?” Lạc Nam ánh mắt cổ quái nhìn lấy Nữ Hoàng.

Hiển nhiên có nằm mơ cũng không hề nghĩ đến, ở Tiên Giới nàng là Nữ Hoàng cao cao tại thượng, ở Ma Giới nàng là bà chủ của quán rượu.

Mặc dù hắn thừa hiểu những nơi như Tửu Lâu, Lầu Xanh…vốn ngư long hỗn tạp, dễ dàng thu thập các loại tình báo khắp thiên nam địa bắc.

Nhưng sự chênh lệch thân phận giữa Nữ Hoàng và bà chủ Tửu Lâu thật sự khó thích ứng nha…
“Thiếu Chủ có điều không biết…” Thủy Nguyệt rót cho Lạc Nam một ly rượu, tự hào cười nói:
“Tửu Lâu của chúng ta nhiều lần trấn áp những thế lực cao cấp do Ma Thương Thị dẫn đầu quấy phá, danh tiếng từng ngày một đi lên, trong 7000 năm ngắn ngũi đã trở thành Tửu Lâu có tiếng tăm nhất Ma Giới…”
“7000 năm…” Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt thán phục nhìn lấy Côn Lôn Nữ Hoàng.

Thời gian nàng đột phá Thiên Đế là 8000 năm trước…
Điều này đồng nghĩa với, 1000 năm đầu Nữ Hoàng bận rộn bình định phản loạn ở Côn Lôn Giới, 7000 năm sau…nàng vừa từng bước ổn định thế cục Côn Lôn Giới, vừa chạy sang Ma giới thành lập Song Tu Lâu để làm căn cơ cho mình.

Phải nỗ lực và xuất chúng như thế nào mới làm được điều đó?
Lạc Nam cũng là chủ Làng Nhất Thế, biết để bồi dưỡng và phát triển một Thế Lực không phải chuyện dễ dàng.

“Đừng dùng ánh mắt sùng bái đó nhìn ta…” Nữ Hoàng liếc xéo hắn:
“Chẳng phải vẫn xảy ra một số chuyện không như ý, cuối cùng nhờ đến ngươi trợ giúp mới ổn thỏa hay sao?”
“Haha, mọi chuyện khó mà thập toàn kỳ mỹ!” Lạc Nam bật cười.

Hắn hiểu lời của Nữ Hoàng là có ý gì…
Nàng nhắc đến những chuyện không như ý chính là việc Thanh Gia và Kiếm Gia trước đây mua danh chuộc tiếng hạ thấp danh dự của nàng, Dạ Đế hoán đổi thành Kiếm Phi Vân, âm thầm phát triển kế hoạch trả thù, liên thủ cùng Thiết Đế và Thượng Cổ Dị Độc.

Cuối cùng nhờ có hắn xuất hiện kịp lúc, trợ giúp Nữ Hoàng cầm chân Thiết Đế, sau đó thu phục Dị Độc mới có thể bình định phản loạn…
Vốn dĩ gần đây Lạc Nam vẫn có một phần thắc mắc chưa lý giải được…đó là Nữ Hoàng lợi hại như vậy, là công chúa Tiên Ma Cung, sở hữu Đế Binh nhìn rõ vạn vật, lại có Côn Lôn Lão Nhân tinh thông Thiên Cơ phò trợ, tại sao để kế hoạch trả thù của Dạ Đế trong thân thể Kiếm Phi Vân thuận lợi phát triển lớn mạnh đến như vậy?
Hiện tại hắn đã có được đáp án.

Đó là vì Nữ Hoàng và Côn Lôn Lão Nhân không chỉ phát triển ở Tiên giới, mà song song với đó còn phải phát triển ở Ma giới.

Thế lực hai bên cùng phát triển, khó thể làm mọi việc đều vẹn toàn, tinh thần và sức lực của Nữ Hoàng và Côn Lôn Lão Nhân cũng chẳng phải vô hạn, nên mới để con cá lọt lưới như Dạ Đế nhảy nhót thật lâu, xém chút ủ thành đại họa.

Bất quá mặc dù có khuyết điểm, nhưng nhìn vào thành tựu hiện nay mà Nữ Hoàng đạt được, Lạc Nam thật sự khâm phục vị sư phụ này.

Hắn đảo mắt khắp Tửu Lâu một vòng, phát hiện có không ít khí tức cao thâm như ẩn như hiện.

Mà Kính Hoa và Thủy Nguyệt ở trước mặt cũng lần lượt là Đại Ma Đế và Địa Ma Đế cấp cường giả.

Nội tình của Tửu Lâu này cũng chẳng kém Côn Lôn Giới bao nhiêu…
“Tửu Lâu của chúng ta có tên không?” Võ Tam Nương hiếu kỳ hỏi.

“Có…” U Cơ ánh mắt nể phục nhìn Nữ Hoàng nói: “Ta lăn lộn ở Ma giới cũng từng nghe qua danh tiếng về Tửu Lâu này, không ngờ người đứng sau lưng nó lại là sư phụ…”
“Tên là gì?” Lạc Nam hứng thú cười hỏi.

“Song Tu Lâu!” Kính Hoa Thủy Nguyệt đồng thanh đáp.

“Phốc!”
Lạc Nam phun ra một ngụm.


Chúc cả nhà tối vui vẻ.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện