“Mượn Nhẫn Trữ Vật?”
U Hộ Pháp giật giật cơ mặt nhìn lấy Chấn Khương, mặc dù hắn thân là Địa Đế Hộ Pháp dưới trướng Tam Trưởng Lão của Tru Tiên Điện, quả thật tài sản tích lũy có không ít, nhưng mang ra cho tên bại gia tử này dùng để tán gái rất khó thể đành lòng.
Thấy U Hộ Pháp do dự, Chấn Khương nhanh trí truyền âm nói:
“Hừ, ngươi tưởng ta chỉ biết ăn chơi thiếu suy nghĩ sao? đừng quên Kính Hoa là người của Thiên Đế Cấp Thế Lực, vị Lâu Chủ thần bí của Song Tu Lâu thực lực vô cùng mạnh mẽ, nếu như bổn thiếu gia có thể cưới được Kính Hoa, Song Tu Lâu sẽ là nhà vợ ta, đại ca khi đó sẽ có thêm một trợ lực vô cùng hùng mạnh!”
U Hộ Pháp nghe vậy giật mình, dùng ánh mắt khác lạ nhìn lấy Chấn Khương, thật sự bị lời của tên này thuyết phục.
Đúng là như thế, Song Tu Lâu cũng không phải là Thế Lực vô danh tiểu tốt gì, trái lại ngay cả một vị cao tầng Ma Thương Thị từng ngấp nghé nó cũng phải thất bại, đủ thấy thực lực mạnh mẽ của vị Lâu Chủ thần bí.
Nếu Chấn Gia kết thành thông gia với Song Tu Lâu, đối với Chấn Hào và Tam Trưởng Lão là cực kỳ có lợi, thậm chí là lợi lớn khó mà đong đếm.
Đừng tưởng nội bộ Tru Tiên Điện an bình, thực chất các vị Đế Tử ở bên trong cạnh tranh phi thường kịch liệt, hơi lơ là một chút sẽ bị người khác chiếm mất địa vị cũng như phúc lợi thuộc về mình.
Vì vậy mà các vị Đế Tử, các vị cường giả cao tầng trong Tru Tiên Điện cũng cố gắng bằng đủ mọi cách tạo dựng các mối quan hệ quan trọng, đủ để củng cố và gia tăng địa vị của mình.
Cũng như việc để Chấn Hào kết hôn cùng Đế Nữ của Ma Đình là Lãnh Vận Du cũng không ngoại lệ, còn chẳng phải vì muốn lôi kéo Ma Đình và Ma Đế trở thành đồng minh sao?
Mặc dù Song Tu Lâu không nổi danh bằng Ma Đình, nhưng cũng là một trợ lực to lớn nếu thành công lôi kéo a.
“Không ngờ tên này nhìn cà lơ cà phất, lại có thể suy nghĩ sâu xa như vậy…” U Hộ Pháp trong lòng cảm thán Chấn Khương, nghiêm túc truyền âm đáp lại:
“Lời của thiếu gia ngươi rất có lý, vậy lão phu không ngại dốc hết vốn liếng để ngươi bắt được trái tim của mỹ nhân!”
Nói xong, cực kỳ dứt khoác lột xuống Nhẫn Trữ Vật của mình đưa cho Chấn Khương.
Chỉ cần Chấn Khương thành công, lợi ích ngày sau chắc chắn vượt qua giá trị tài sản của hắn vô số lần, U Hộ Pháp quyết tâm đánh cược một lần.
“Sẽ không để ngươi thất vọng!” Trấn Khương sáng rực cả hai mắt tiếp nhận khối tài sản lớn từ phía U Hộ Pháp.
Dùng thần thức quét vào Nhẫn, hắn kinh dị phát hiện lão già này thật giàu, không hổ là một trong những nhân vật lâu đời cống hiến cho Tru Tiên Điện.
“Hắc Hiên, ngươi thích chơi…bổn thiếu gia theo ngươi chơi đến cùng, chỉ cần đổi lấy nụ cười của giai nhân, chút Ma Thạch tính là thứ gì?”
Lấy lại sự tự tin, Chấn Khương vỗ vỗ lòng ngực, ngạo nghễ nói ra:
“Ta ra 15 mỏ Ma Thạch Cực Phẩm để đấu giá Ngân Hà Ngọc Trâm!”
Lời vừa nói ra, toàn trường hít một hơi khí lạnh, hàng loạt ánh mắt kinh dị nhìn về phía Chấn Khương.
Bởi vì con số 15 mỏ Ma Thạch Cực Phẩm đã vượt qua giá trị vốn có của Ngân Hà Ngọc Trâm rồi.
Quả nhiên nghe Chấn Khương lên tiếng, sắc mặt của Hắc Hiên thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi.
Bởi vì dù là Thiếu Chủ của Hắc Thị, thì sau lưng hắn vẫn còn có Ma Thương Thị quản lý, đâu thể tự ý ném Ma Thạch qua cửa sổ một cách tự ý được?
Bất quá vì biết Chấn Khương thật sự muốn đạt được Ngân Hà Ngọc Trâm để tặng Kính Hoa, Hắc Hiên ra vẻ bình thản, tiếp tục nâng giá:
“19 mỏ Ma Thạch Cực Phẩm!”
“Khốn kiếp!” Chấn Khương sắc mặt âm trầm, hắn thừa biết Hắc Hiên tiếp tục ra giá chỉ là để làm khó chính mình sau khi đã hứa hẹn với Kính Hoa sẽ đem Ngọc Trâm cầm về cho nàng.
“Hừ, ta ra 20 mỏ Ma Thạch Cực Phẩm!” Chấn Khương nhìn thẳng Hắc Hiên gằn từng chữ:
“Nếu ngươi vẫn còn dám ra giá, bổn thiếu gia nhường cho ngươi luôn đấy!”
Tròng mắt Hắc Hiên co lại, trong đầu suy tính thiệt hơn…Dù không thể tự ý tiêu hoang Ma Thạch của Hắc Thị, nhưng tài sản cá nhân của chính mình cũng có không ít…
Muốn đạt trái tim của mỹ nhân, sao lại lùi bước trước một kẻ như Chấn Khương được? Chưa kể sau lưng Hắc Hiên còn có gia gia là Thiên Ma Đế hậu thuẫn.
Huống hồ thân phận của Kính Hoa đặt biệt, có được nàng chẳng khác nào có thể trực tiếp giao hảo với Song Tu Lâu, lợi ích Chấn Khương nghĩ đến thì Hắc Hiên đương nhiên cũng nghĩ đến.
Ma Thương Thị có ý chiếm đoạt Song Tu Lâu mà không được, nếu Hắc Thị có thể lôi kéo Song Tu Lâu về một nhà thì sao?
Thế là hắn biểu lộ thong dong, chế nhạo nói: “Chút gia tài đó của ngươi tốt nhất đừng lấy ra tránh làm mất mặt!”
“Bổn Đế Tử ra giá 22 mỏ Ma Thạch Cực Phẩm!”
“Ngươi!” Chấn Khương hai mắt đỏ lên, nắm tay siết chặt đến run rẩy, không ngờ Hắc Hiên quyết tâm chơi đến cùng với mình như vậy.
Hắn đang định nhói lòng tiếp tục ra giá, đã nghe Kính Hoa giọng điệu trong veo nói ra: “Tiểu nữ đột nhiên không thích thanh Trâm Ngọc này nữa, nếu Chấn công tử có lòng, sau này tìm cho ta lễ vật khác là được!”
Chấn Khương trái tim đập nhanh như trống, một trận cảm động như nước thủy triều kéo đến, xém chút bật khóc nức nỡ, thâm tình hô: “Kính Hoa…”
Hắn rõ ràng nàng rất thích thanh Trâm Ngọc kia, nhưng vì lo lắng mình tiêu tốn cái giá lớn nên nàng không muốn nữa.
Đây chẳng phải là vì hắn suy nghĩ hay sao? Nữ nhân tốt như nàng biết đi đâu mà tìm?
Ngay cả U Hộ Pháp cũng bất ngờ nhìn lấy Kính Hoa, trong mắt có một tia tán thưởng.
Nữ nhân hiểu chuyện, biết vì nam nhân suy nghĩ như vậy mới xứng đáng được yêu thích.
Mà Chấn Khương lúc này đã sắp hạnh phúc ngất đi, nhìn Hắc Hiên cười haha nói:
“Hắc đại công tử quả nhiên tài đại khí thô, chúng ta nhường cho ngươi!”
Hắc Hiên im lặng không đáp, hắn sợ mình không ức chế nỗi phẫn nộ và đố kỵ mà đánh mất bình tĩnh.
Nàng vậy mà vì Chấn Khương suy nghĩ? Nàng vì Chấn Khương mà biến nỗ lực của ta thành trò cười.
Tiếp nhận Ngân Hà Ngọc Trâm được thị nữ đưa đến, Hắc Hiên trái tim như muốn rỉ máu giao ra 22 mỏ Ma Thạch Cực Phẩm.
Dù hắn là thiếu chủ của Hắc Thị, 22 mỏ Ma Thạch cũng là con số động trời, nhưng từng ấy còn chưa khiến hắn giận dữ bằng việc Kính Hoa vậy mà từ bỏ Ngân Hà Ngọc Trâm, phải biết hắn nỗ lực tranh giành là vì nàng ưa thích mà thôi.
Cố nặn ra nụ cười, Hắc Hiên phân phó thị nữ mang theo Ngân Hà Ngọc Trâm đến chỗ của nàng dâng tặng.
Nào ngờ Kính Hoa ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Ngân Hà Ngọc Trâm một chút, trực tiếp làm lửa giận của Hắc Hiên lên đến ngút trời, ánh mắt đỏ bừng như máu.
Chấn Khương thấy Hắc Hiên càng giận thì tâm tình cành thêm vui sướng, hướng Kính Hoa vỗ vỗ ngực đầy khí phách:
“Nàng yên tâm, ta hứa sẽ dốc sức tìm lễ vật khác quý giá hơn Ngọc Trâm kia gấp trăm lần đưa cho nàng!”
Kính Hoa nhẹ ừ một tiếng.
Chấn Khương sung sướng cười haha, không quên ném đến ánh mắt trêu tức càng làm Hắc Hiên gần như phát điên.
“Thủ đoạn của Kính Hoa rất tốt a…” Quan sát một màn này, Lạc Nam cực kỳ tán thưởng.
Nhiệm vụ của Kính Hoa là kích phát mâu thuẫn của Chấn Khương với Hắc Hiên, nàng đã hoàn thành một cách hoàn mỹ.
“Những năm này gặp qua vô số nam nhân, Kính Hoa đều có thể khéo léo ứng phó, Hắc Hiên cùng Chấn Khương có tình ý với nàng từ trước, đem bọn hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay thật sự quá mức dễ dàng…” Nữ Hoàng điềm nhiên cười.
Nhan sắc luôn là vũ khí lợi hại nhất của nữ nhân, Kính Hoa đẹp đủ khiến mấy nữ xuất chúng như Võ Tam Nương phải tán thưởng và công nhận, rất dễ dàng sử dụng mỹ nhân kế.
Đổi lại là một nữ nhân xấu xí nào đó giở thủ đoạn như vậy, Chấn Khương cùng Hắc Hiên sẽ liên thủ đập chết ngươi.
Từ cổ chí kim, anh hùng khó qua ải mỹ nhân được phần lớn mọi người công nhận…
“Công tử, Hắc Hiên đã ghi hận chúng ta, ở lại Hắc Thị sẽ có phần nguy hiểm!” U Hộ Pháp lúc này lo lắng lên tiếng:
“Hắc Thị không phải thế lực lương thiện gì, sợ rằng Đấu Giá kết thúc bọn hắn sẽ chuyển sang đối phó chúng ta!”
“Bọn hắn dám?” Chấn Khương nghe vậy cũng có chút chột dạ, ban đầu hắn không hề có dự định đắc tội Hắc Hiên, chẳng biết vì sao tên kia chủ động đi ra gây