Ma Đình…
Trong phòng tân nương, Lãnh Nguyệt Tâm ngồi ngẩn người nhìn lấy dung nhan quen thuộc trong gương.
Xét về dung mạo, nàng và Lãnh Vận Du có thể nói là một khuôn đúc ra, chỉ khác biệt về khí chất và tính cách, vì lẽ đó nàng cũng không bài xích thân thể này.
Cảm nhận được một thân tu vi hùng mạnh, căn cơ vững vàng, thậm chí sắp đạt đến Ma Đế mà mình đang sở hữu nhưng nàng lại không chút vui mừng.
Gả cho một tên nam nhân xa lạ, trở thành công cụ của cuộc hôn nhân chính trị giữa Ma Đế và Tam Trưởng Lão, ngay cả hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời cũng không do bản thân quyết định, dù thân phận cao quý thế nào cũng có nghĩa lý gì đâu?
Lãnh Vận Du khao khát sự tự do, nàng sao lại không như thế?
Kế hoạch mà Lãnh Vận Du thiết lập từ lâu thật sự không có sai sót, hai người đã chính thức trao đổi thân phận…
Trước đây nàng từng nghĩ sẽ tự bạo linh hồn tự vẫn, không để Lãnh Vận Du đạt được ý đồ, nhưng hiện tại mong muốn không thành, trong lòng nàng rối như tơ vò.
Bỗng nhiên lúc này, một vị cung nữ vui vẻ tiến vào bẩm báo:
“Kính thưa Đế Nữ, Chấn Hào công tử cầu kiến…”
Lãnh Nguyệt Tâm toàn thân cứng đờ, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Nam nhân kia không nhịn được đến thế sao? chỉ còn một ngày nữa là hôn lễ cử hành, lúc này hắn bất chấp lễ nghi tìm nàng làm cái gì?
“Hiện tại ta không tiếp hắn!” Lãnh Nguyệt Tâm hướng thị nữ phân phó.
“Cái này…” Thị nữ giật mình, hiển nhiên không hiểu vì sao Đế Nữ sắp thành thê tử của Chấn Hào Đế Tử lại có thái độ lạnh lùng với trượng phu tương lai của mình như thế.
“Còn chưa nghe rõ sao?” Lãnh Nguyệt Tâm không hài lòng nhíu mày.
“Tuân…tuân mệnh!” Thị nữ lắp ba lắp bắp, vội vàng chạy ra.
…
Bên ngoài phòng, Lạc Nam ung dung chờ đợi, một mặt bình tĩnh.
Hắn đến gặp Lãnh Nguyệt Tâm cũng không khiến ai nghi ngờ cái gì, ở trong mắt người ngoài…tân lang như hắn vì nôn nóng muốn thấy tân nương của mình trước hôn lễ của cả hai chẳng phải điều gì kỳ quái.
“Cô gia…thật thứ lỗi, Đế Nữ tạm thời không muốn gặp người!” Tiểu thị nữ đẩy cửa bước ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy áy náy và rụt rè, lo lắng Đế Tử sẽ trút giận lên người mình.
Lạc Nam trong lòng bật cười, lúc này Nguyệt Tâm muốn gặp mặt Chấn Hào mới là chuyện lạ, chỉ sợ nàng đang tiến thoái lưỡng nan, khó xử đến cực điểm, nào có tâm trạng nhìn thấy kẻ là nguyên nhân chính gây ra điều đó?
“Ta hiểu rồi…” Lạc Nam mỉm cười, đưa tay xoa cái đầu nhỏ của tiểu thị nữ.
Thị nữ thụ sủng nhược kinh, cái miệng nhỏ há hốc, hai mắt tròn vo, không thể nào tưởng tượng nổi vì sao Đế Tử đột nhiên có động tác thân mật như vậy.
Bất quá rất nhanh, một luồng Hồn Lực từ đỉnh đầu nàng rót vào, thị nữ mơ màng ngủ thiếp đi, không còn biết trời trăng mây nước là gì, xụi lơ ngồi bệch xuống đất.
Lạc Nam mỉm cười, đẩy cửa tiến vào bên trong.
“Tiểu Đào, ta muốn yên tỉnh một mình…” Lãnh Nguyệt Tâm tưởng thị nữ bước vào, đang muốn đuổi đi, chợt thấy thân ảnh một tên nam nhân trong gương.
Sắc mặt nàng trở nên lạnh lẽo, trầm giọng quát:
“Chấn Hào ngươi tự trọng!”
Lạc Nam cười cười, ánh mắt trong veo nhìn ngắm lấy nữ nhân mình vẫn luôn nhớ đến…
Hắn bước đến bên cạnh nàng ngồi xuống, Lãnh Nguyệt Tâm lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, sát khí lóe lên:
“Ta hiện tại không muốn gặp ngươi!”
“Không, nàng muốn…” Lạc Nam mỉm cười nói.
“Ngươi là cái thá…” Lãnh Nguyệt Tâm vốn định trở mặt, bỗng nhiên toàn thân chấn động.
Bởi vì giọng nói mà “Chấn Hào” vừa thốt ra thật sự quá đỗi quen thuộc đối với nàng.
Đó là cái giọng của tên nam nhân mà nhiều năm nay nàng vẫn hay tưởng niệm.
Lãnh Nguyệt Tâm tự giễu cười cười, cho rằng vì mình lâm vào bước đường cùng nên bị ảo giác.
Nhưng mà rất nhanh, da mặt của “Chấn Hào” bỗng nhiên trở nên lúc nhúc, như thay hình đổi dạng, một trương dung mạo mà ngay cả trong mơ Lãnh Nguyệt Tâm cũng không dám nghĩ đến hiện ra.
“Thế nào? hiện tại muốn gặp ta không?” Lạc Nam cười để lộ hàm răng trắng sáng, tiến bước về phía nàng.
“Ngươi…ngươi đừng qua đây!” Lãnh Nguyệt Tâm thân thể lảo đảo lùi bước, hai mắt đỏ ngầu, tràn đầy sát khí:
“Ngươi đã làm gì hắn? ngươi đã làm gì Lạc Nam? ngươi vì sao nhận biết hắn?”
Lạc Nam sắc mặt mộng bức, theo sau đó là dở khóc dở cười.
Hiển nhiên, nàng vẫn cho rằng hắn là Chấn Hào, hơn nữa trong đầu còn đang còn tự biên tự diễn Chấn Hào đã biết mối quan hệ giữa nàng và hắn nên đã làm hại hắn, còn cố ý ngụy trang thành Lạc Nam để trêu tức nàng.
“Nàng đối với ta không có một chút lòng tin như vậy sao?” Lạc Nam bực mình hừ một tiếng:
“Một tên Chấn Hào có thể làm hại ta à?”
Lãnh Nguyệt Tâm sắc mặt vẫn cực kỳ lạnh giá, trong lòng nàng tự biết Lạc Nam có được thiên phú siêu quần, chỉ cần cho hắn thời gian phát triển, Chấn Hào chắc chắn không phải đối thủ của hắn.
Nhưng thời gian hắn phi thăng Tiên giới có bao lâu chứ? Dù yêu nghiệt đến mấy cũng không thể ở trước mặt cường giả của Ma Đình và Tru Tiên Điện giả trang thành Chấn Hào để tìm đến trước mặt nàng được.
Kẻ trước mặt chắc chắn là Chấn Hào, Lạc Nam nói không chừng đã rơi vào tay hắn, đón lấy kết quả bi thảm.
Chính là ta đã hại hắn…
Chấn Hào thật quá đáng sợ, thậm chí ngay cả mưu kế bí mật của Lãnh Vận Du cũng bị hắn phát hiện, nên mới biết ta là Lãnh Nguyệt Tâm.
Nghĩ đến đây, viền mắt của nàng lóng lánh lệ quang, Lãnh Nguyệt Tâm không ức chế nổi sát khí nữa, môi đỏ hé ra:
“Ma Đế Biê…”
Đang muốn cùng Lạc Nam liều mạng, đã thấy hắn nhẹ nhàng phất tay.
Một tên nam nhân hôn mê bất tỉnh, chật vật như chó chết bị hắn xách trong tay, không phải Chấn Hào thì là ai?
Lãnh Nguyệt Tâm thân thể chấn động, đôi mắt lãnh diễm trợn tròn, không dám tin tưởng nhìn lấy hắn, bờ môi rung động:
“Thật là ngươi…”
“Ngoài ta ra còn ai?” Lạc Nam lườm nàng, giang rộng hai tay: “Đến, ôm một cái…ta tìm nàng thật khổ!”
Lãnh Nguyệt Tâm vẫn là lùi bước, lắc đầu chỉ vào Chấn Hào đang hôn mê nói:
“Hắn chưa chắc là Chấn Hào, ngươi tìm kẻ giả mạo thành mình để lừa ta đúng không?”
Lạc Nam buồn bực, tính cảnh giác của Lãnh Nguyệt Tâm quá cao, nàng vẫn chưa chịu tin tưởng hắn.
Bất đắc dĩ, Lạc Nam chơi chiêu cuối cùng, Tỏa Thiên Hắc Ám phong tỏa không gian, che đậy khí tức.
Ý niệm vừa động, Hồn Nguyệt Ánh đã phá thể mà ra, dung nhan cao quý của Hồn Hậu ngạo thị không gian, khiến Lãnh Nguyệt Tâm cũng phải thán phục.
Chưa dừng lại ở đó, Hỏa Nhi và Quang Nhi cũng từ thân thể Lạc Nam xuất hiện.
Ba vị tuyệt mỹ giai nhân xuất hiện, dùng ánh mắt dịu dàng vui vẻ nhìn lấy Lãnh Nguyệt Tâm, đồng thanh nói:
“Nguyệt Tâm, đã lâu không gặp a…”
Lãnh Nguyệt Tâm toàn thân run rẩy bần bật, nàng đứng như trời trồng, nhưng thanh lệ trên mắt lại không ức chế nổi chảy xuống từng giọt.
Mọi thứ như một giấc mộng…nam nhân này thật sự là hắn…
Lãnh Nguyệt Tâm hiểu rằng, dù Chấn Hào có thể hoàn mỹ hóa trang thành Lạc Nam, dù Chấn Hào có thể cướp sạch các đặc điểm và thủ đoạn chiến đấu của Lạc Nam.
Nhưng trái tim của những nữ nhân bên cạnh Lạc Nam chắc chắn không thể nào cướp được.
Hồn Nguyệt Ánh, Hỏa Nhi, Quang Nhi…
Các nàng và Lãnh Nguyệt Tâm nhận thức nhau ở Việt Long Tinh, Lãnh Nguyệt Tâm đương nhiên không thể nào quên được.
Các nàng hôm nay đi cùng với một nam nhân, kẻ đó không phải Lạc Nam thì là ai?
Hạnh phúc đến quá đột ngột, Lãnh Nguyệt Tâm lúng túng được nam nhân ôm vào trong ngực.
Hắn ôn hòa gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng, ôn tồn nói: “Mặc dù có trăm ngàn lời để nói, nhưng chúng ta nên lập tức rời đi, rất nhanh sẽ có Thiên Ma Đế đuổi đến!”
Lãnh Nguyệt Tâm vô thức gật mạnh đầu, lúc này nàng biết mình chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Bởi vì xung quanh tứ bề thọ địch, thực lực của nàng lại không đủ để hỗ trợ, ngoài nghe lời còn biết làm cái gì?
Lãnh Nguyệt Tâm rất kiêu ngạo, nàng hận không thể kề vai chiến đấu cùng với hắn…
Nhưng hơn hết, nàng vẫn là một nữ nhân có lý trí, có thể dẹp bỏ lòng kiêu ngạo sang một bên để tránh gây thêm phiền toái cho nam nhân này.
“Thả lỏng toàn thân…” Lạc Nam dịu giọng.
Lãnh Nguyệt Tâm gật đầu làm theo, lập tức được thu vào trong Linh Giới Châu.
Lạc Nam đề phòng nhìn quanh bốn phía, đem Chấn Hào một lần nữa thu vào.
“Vốn ngươi chỉ cần không