Trong sự chăm chú của toàn trường, Lạc Nam sắc mặt biểu lộ cực kỳ ngưng trọng, tập trung đến cực điểm.
Súc Năng Phong Bạo của Ma Phong vốn đã khủng bố vô cùng, lại thêm hàng vạn con rết được ngưng tụ từ Ma Độc cực mạnh của Thanh Hiên Quân, dù là Thiên Đế cấp cường giả cũng không dám có chút xem nhẹ.
Hai vị Thiên Ma Đế cùng ra tay, Lạc Nam giường như không kịp phản kích, chỉ có thể làm ra thủ đoạn phòng ngự.
“Thành Vệ Phong hiện!”
VÙ VÙ VÙ…
Cuồng phong gào thét, bốn bức tường gió được hình thành từ Phong Ma Lực ầm ầm vây quanh Lạc Nam, đem hắn bảo hộ vào trung tâm.
Hiển nhiên, hắn vận dụng đến một trong những Dị Vật mà mình đạt được ở thời điểm gần đây tiến hành phòng ngự.
Lạc Nam thừa hiểu chỉ riêng Thành Vệ Phong là khó lòng chống lại hai cổ thế công mạnh mẽ.
“Tứ Phương Quang Dực, Phản Thiên Mộc, Băng Ngục Ma Lao!”
Liên tục là hàng loạt thủ đoạn phòng ngự được Lạc Nam thi triển bao trùm khắp toàn thân, cố gắng phòng ngự một cách nhanh chóng nhất có thể.
Tứ Phương Quang Dực là bốn cái cánh lớn khổng lồ bao trùm Lạc Nam vào dưới từng sợi lông vũ, Phản Thiên Mộc hóa thành tấm khiên như vách núi thủ hộ, Băng Ngục Ma Lao rét lạnh âm trầm như địa ngục nhốt Lạc Nam vào trong để bảo vệ hắn.
Nhưng mà chưa dừng lại ở đó, Lạc Nam dùng một chân làm điểm tựa giữa thiên không, thân thể đột ngột xoay tròn 360 độ với một vận tốc chóng mặt.
Ở chân và tay hắn, lần lượt có các đường Hồng Hoang Ma Văn hiện hữu mà ra.
Theo sau đó, trong lúc cơ thể xoay tròn, Bá Lực bao trùm đôi tay, Lạc Nam điên cuồng và liên tục tung chưởng khắp bốn phương tám hướng xung quanh mình, cắn răng gầm thét:
“Bát Quái Hồi Thiên Chưởng!”
Một trong những môn Vũ Kỹ phòng ngự đầu tiên mà Lạc Nam tu luyện, nay đã được hắn nâng thành Đế Cấp.
Chỉ thấy Lạc Nam xoay tròn với vận tốc khó thể hình dung, chưởng ấn phô thiên cái địa mang theo Bá Lực đánh ra, tạo thành một lớp màn chắn bảo vệ hình bát quái có bán kính ngàn mét đem hắn thủ hộ.
Cùng lúc đó, thế công của Ma Phong và Thanh Hiên Quân đã đến…
Hầu như không chút dư thừa nào, Ma Phong sắc mặt dữ tợn cười dài: “Bạo cho ta!”
OÀNH!
Súc Năng Phong Bạo nổ tung, làn sóng xung kích oanh tạc tất cả, Phong Ma Thiên Đế Lực càn quét chiến trường.
RỐNG!
Từng tiếng rống không cam lòng phát ra, Thành Vệ Phong sụp đổ, Tứ Phương Quang Dực, Phản Thiên Mộc, Băng Ngục Ma Lao bị Súc Năng Phong Bạo nghiền nát trong một nốt nhạc.
Hiển nhiên dù rất mạnh nhưng chúng nó cũng vô pháp chống lại lực lượng gần như toàn thịnh của một vị Thiên Ma Đế.
Súc Năng Phong Bạo vẫn chưa dừng lại, sau khi tàn phá hàng loạt lớp phòng ngự của Lạc Nam, các luồng gió lốc như vòi rồng còn lại dữ tợn thét gào, tiếp tục oanh tạc lấy hắn.
Bùm bùm bùm bùm…
Từng tiếng nổ tung vang lên, khi chạm vài Bát Quái Hồi Thiên Chưởng, các luồng vòi rồng rốt cuộc bị đẩy bật ra ngoài, không thể xâm phạm Lạc Nam dù chỉ một chút.
Hiển nhiên gặp phải vô số chưởng ấn Bá Lực mà Bát Quái Hồi Thiên Chưởng đánh ra, Phong Ma Đế Lực rốt cuộc bị ngăn cản.
Mặc dù thế công của mình bị ngăn cản, nhưng nụ cười trên mặt Ma Phong lại trở nên đậm hơn.
Bởi vì hắn đã nhìn ra, Bát Quái Hồi Thiên Chưởng cũng đã suy yếu khi chống lại lượt oanh kích của mình, bởi vì thân thể đang xoay tròn đều đặn của Lạc Nam xuất hiện dấu hiệu tán loạn, lớp chưởng ấn phòng ngự lộ ra một vài yếu điểm chết người.
Mà cùng thời điểm, hàng vạn con rết đầy rẫy Ma Độc chết người của Thanh Hiên Quan ập xuống.
Chúng nhân đang quan chiến tê dại cả da đầu, rợn cả gai óc.
Bởi vì bọn hắn nhìn thấy bầy rết xấu xí dữ tợn đang liều mạng gặm nát lớp màn chắn Bá Lực mà Bát Quái Hồi Thiên Chưởng tạo ra.
Mặc dù để làm được điều này, bầy rết cũng hy sinh rất nhiều để đồng quy vu tận cùng Bá Lực.
Nhưng chúng nó thắng ở chỗ số lượng quá nhiều, Ma Độc lại hôi thối và có tính ăn mòn không gì cản nổi.
Chỉ thoáng chốc, Bát Quái Hồi Thiên Chưởng hoàn toàn bị vô hiệu hóa, thân ảnh Lạc Nam chật vật lộ ra, vô số con rết đã lao đến gặm cắn, xé nát da thịt trên cơ thể hắn.
Chúng nó lúc nha lúc nhúc, chuôi vào lỗ chân lông, chuôi vào từng vị trí trên thân thể Lạc Nam, điên cuồng bào mòn và cắn xé.
“Phốc!”
Lạc Nam miệng phun máu tươi, hai mắt trắng dã.
“Không thể…” Nữ Hoàng phẫn nộ lạnh lẽo thét lên, Lực Đẩy toàn thân bạo tạc đến cực hạn, đem Vô Thượng Ma Uy và Ma Âm của Ma Đế đánh cho rạn nứt.
“Hừ, giận dữ thì làm được gì?” Ma Đế cất tiếng cười dài, ý niệm vừa động.
KENG!
Tiếng Kiếm ngân vang trời, từ trong tận cùng Ma Đình, một thanh Ma Thiên Đế Kiếm trắng muốt như gương, lại ẩn chứa sát cơ đầy trời phá không mà đến.
Ma Đế tay cầm Ma Thiên Đế Kiếm, Bốn Tầng Kiếm Vực mãnh liệt lao ra, hung hăng ngăn cản bước tiến của Nữ Hoàng.
Chứng kiến tình cảnh này, vô số người thở dài một tiếng: “Kết cục đã định!”
Không thể phủ nhận hai người thần bí này rất mạnh, một người là nhân vật hàng đầu trong hàng ngũ Thiên Ma Đế, một người là yêu nghiệt có thể lấy tu vi Bán Đế cùng Thiên Ma Đế so chiêu.
Đáng tiếc, đối thủ của bọn hắn là Ma Đế của Ma Đình, Trưởng Lão của Tru Tiên Điện, cũng đều là những nhân vật kinh thiên động địa.
Có thể lấy ít địch nhiều cầm cự đến giờ phút này đã là chiến tích lừng lẫy rồi.
Mà lúc này, Ma Độc đang thẩm thấu và ăn mòn khắp toàn thân Lạc Nam, xuyên vào xương cốt, thấm vào trong máu, lan tỏa khắp mọi ngõ ngách trên khắp các tế bào.
Làn da của Lạc Nam lúc xanh lúc trắng, hai tay ôm đầu thống khổ kêu rên.
“Haha, dính phải Ma Độc của ta, dù là Thiên Ma Đế cũng chỉ có một con đường chết, giãy dụa trong tuyệt vọng đi!” Thanh Hiên Quân nhìn thấy kỳ tích do mình tạo thành, sắc mặt hờ hững không có chút đắc ý.
Lấy tư cách trưởng bối độc chết một tiểu bối, hắn cảm thấy chẳng có gì đáng để tự hào cả.
“Có gì đó không đúng…” Ngọc La Yên lại không lạc quan như đám người, ánh mắt thanh tịnh của nàng nhìn chằm chằm vào Lạc Nam đang ôm người lăn lộn, lông mi nhíu chặt.
Trực giác của nữ nhân khiến nàng cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng trong lúc nhất thời không thể lý giải, dù sao thì Ma Độc thẩm thấu toàn thân Lạc Nam là sự thật, trạng thái thê thảm lúc này của hắn cũng là sự thật.
“Đúng là liều mạng…” Trong cơ thể của Lạc Nam, Bắc Cung Hàm Ngọc cùng Hồn Nguyệt Ánh mấy nữ vừa đau lòng vừa trách cứ.
Cái tên nam nhân khốn kiếp này, rõ ràng là muốn dùng Ma Độc của Thanh Hiên Quân để luyện thể.
Các nàng hiểu bản lĩnh nam nhân nhà mình nhiều hơn ai hết, Ma Độc mặc dù kinh khủng, nhưng còn chưa đến mức làm hắn rơi vào thảm trạng như vậy.
Là hắn chủ động để Ma Độc xâm nhập, cầu phú quý trong nguy hiểm, tiến hành luyện thể.
“AAAA”
Tiếng thét tê tâm liệt phế của Lạc Nam vẫn tiếp tục vang lên, lúc này hắn đã triệt để nằm lăn lộn giữa không trung, da thịt hóa thành chất lỏng chảy xuống, xương cốt bên trong lộ ra ngoài cực kỳ thê thảm, khí tức phù phiếm như một phế nhân.
Nhưng chỉ có một mình Ngọc La Yên là chú ý đến, ánh sáng trong đôi mắt hắn ngày càng sáng lên, thậm chí chứa một tia hưng phấn.
“Không ổn!” Ngọc La Yên vội vàng lên tiếng.
Nhưng mà không có ai chú ý đến lời nói của nàng.
Xác định Lạc Nam đã hoàn toàn bị Ma Độc phế bỏ, khoái cảm trả thù trong lòng Ma Thiên Lãnh dâng lên.
Hắn như một con độc xà từ trong chỗ ẩn thân xuất hiện, móng vuốt dài ra, bên trên thiêu đốt Hỏa Ma Đế Lực với nhiệt độ kinh hồn, thản nhiên cắm xuống lòng ngực Lạc Nam.
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, Hỏa Ma Đế Lực điên cuồng thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của Lạc Nam từ phía bên trong.
“Khặc khặc, vừa rồi tiểu tử nào kiêu ngạo đến mức ép ta mất một cánh tay?” Ma Thiên Lãnh nở nụ cười biến thái, đầu lưỡi liếm lấy khóe môi.
Nói xong, cánh tay còn lại của hắn dùng sức, đem một cánh tay của Lạc Nam xé rách.
PHỐC…
Máu tươi lại dâng trào.
Lạc Nam sắc mặt vặn vẹo, dùng ánh mắt “căm hận và tuyệt vọng” nhìn lấy Ma Thiên Lãnh.
“Hắc hắc!” Ma Thiên Lãnh sung sướng cười rộ lên, sự khát máu của một tên máu lạnh khiến hắn mong muốn tra tấn Lạc Nam dữ dội hơn nữa.
Theo sau đó, từng mảnh…từng mảnh da thịt của Lạc Nam bị Ma Thiên Lãnh rọc xuống.
Trong quá trình này, Ma Độc phối hợp ăn mòn, đem Lạc Nam lột thành một khung xương khô.
Cảnh tượng thê thảm khiến vô số người phải rùng mình không đành lòng nhìn thẳng, ngậm ngùi tiếc nuối cho số phận của một thiên tài.
“Haizzz, hết chỗ để tra tấn rồi!” Ma Thiên Lãnh thở dài nuối tiếc, bỗng nhiên vui vẻ nhìn lấy cặp mắt của Lạc Nam.
“Haha, còn quên móc mắt!” Ma Thiên Lãnh hài hước nói.
Móng vuốt vươn dài, nhắm ngay mắt Lạc Nam muốn cắm xuống.
Bỗng nhiên, con mắt bên phải tưởng chừng hết sức bình thường của Lạc Nam bất chợt biến dạng.
Trong khoảnh khắc, Ma Thiên Lãnh toàn thân cứng đờ, một cảm giác rợn cả tóc gáy dựng ngược lên, mùi vị tử vong nồng đậm bao trùm lấy hắn.
Toàn bộ con mắt thuần một màu đen kịch thâm thúy và tang thương, nhưng ở nơi trung tâm, một vầng trăng khuyết trắng muốt lại đang treo lơ lửng…
Trắng và đen, tượng trương cho ánh sáng và hắc ám, cũng tượng trưng cho âm và dương…hai luồng thái cực hoàn toàn khác biệt.
Khóe miệng Lạc Nam nhếch lên một đường cong mỉa mai, trong lòng nói:
“Thần Thông – Hoán Đổi Âm Dương!”
Con mắt phải lấp lóe hai màu đen trắng, mặt trăng màu trắng ở trung tâm xoay về hướng ngược với kim đồng hồ, còn cái tròng màu đen ở phía ngoài lại xoay tròn thuận với hướng kim