Dùng tốc độ cực nhanh để lao vào Bạo Loạn Luân Hồi Vực, nhưng khi đã đặt chân vào nơi này, tốc độ của Lạc Nam đột ngột giảm mạnh…
Lực hút và lực ép quá mức cự đại, nặng nề như một phương vũ trụ đè ép toàn bộ thân thể hắn, khiến Lạc Nam rùng mình không dám tăng tốc, ngược lại phải cẩn thận từng li từng tí di động từng bước chân.
Lực hút đến từ các Hư Không Loạn Lưu, các lỗ hổng luân hồi ở bốn phương tám hướng, như muốn đem thân thể hắn xé tan thành từng mảnh.
Lực ép đến từ các vách không gian bể nát xung quanh, chúng nó như vô số phương thế giới chồng chất vào nhau, tạo một cảm giác như đang nhấn chìm toàn bộ thân thể ngươi dưới đáy biển sâu vô tận.
Đó là nhờ Lạc Nam đã có được lộ tuyến mà Thiên Cơ Bảng cung cấp, giảm thải mức độ nguy hiểm đến mức thấp nhất.
Mỗi bước chân của Lạc Nam đặt ra đều theo lộ tuyến chỉ định, khiến thân thể hắn không rơi vào những nơi có lực ép và lực hút hùng mạnh.
Bằng không sợ rằng dù là Vạn Cổ Bất Hủ Thân cũng khó lòng chống đỡ.
“Phốc!”
Sau lưng Lạc Nam vang lên âm thanh phun máu.
Nhờ Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn quan sát, hắn nhìn thấy Thiên Đế bị hoàn cảnh nơi này ép đến thổ huyết ngay khi tiến vào.
Chưa dừng lại ở đó, khí thế của Thiên Đế đến từ Chấp Chưởng Càn Khôn là quá lớn, vô tình tác động đến vô số hư không loạn lưu xung quanh làm chúng phát nổ.
Chỉ chưa đầy hai hơi thở, Thiên Đế toàn thân phủ đầy máu tươi, không dám tiếp tục cường thế, vội vàng thu liễm tất cả khí tức, sắc mặt khó coi đến cực hạn.
Đây là lần đầu tiên Thiên Đế hắn đi vào Bạo Loạn Luân Hồi Vực, chẳng thể ngờ hiểm địa này lại khủng bố như vậy, xém chút ép hắn phải trọng thương, đứng im tại chỗ chẳng dám có chút dị động.
“Khốn nạn, vì sao tiểu tử kia bình an vô sự?” Nhìn bóng lưng của Lạc Nam cách đó không xa, Thiên Đế ánh mắt lóe lên vẻ nghi ngờ.
Thiên Đế như hắn tiến vào Bạo Loạn Luân Hồi Vực còn bị thương, thử hỏi một kẻ tu vi thấp kém như Lạc Nam vì sao hoàn hảo vô hại?
“Chẳng lẽ hắn hiểu rõ Bạo Loạn Luân Hồi Vực, biết lộ tuyến làm giảm nguy hiểm đến mức thấp nhất?” Thiên Đế trong lòng dâng lên một ý niệm.
Không hổ danh là cường giả nổi danh đương thời, chỉ quan sát Lạc Nam vài bước chân, Thiên Đế đã nắm được điểm mấu chốt.
Bởi vì Lạc Nam hành tẩu nhìn thì cực kỳ chậm chạp, nhưng mỗi bước chân đạp ra đều chắc chắn vô cùng, có thể né khỏi những lổ hổng luân hồi bị che khuất khỏi tầm quan sát, thậm chí có những nơi hàng ngàn cái Hư Không Loạn Lưu rối nùi như mạn nhện, Lạc Nam vẫn trơn trượt như cá trạch thành công luồn lách chui qua.
“Haha, chỉ cần đi theo lộ tuyến của kẻ này…ta chắc chắn sẽ bám đuôi được hắn!”
Thiên Đế lập tức tìm ra biện pháp ứng phó.
Trí nhớ của cường giả kinh khủng vô cùng, huống hồ hắn còn là cường giả đỉnh cấp?
Mỗi bước chân của Lạc Nam di chuyển, Thiên Đế đều cẩn thận quan sát và ghi nhớ, sau đó bắt chước làm theo.
Rất nhanh, Thiên Đế đã đuổi kịp bóng lưng của Lạc Nam, cũng đem những lộ tuyến hai người đi qua nhớ sạch trong đầu.
Bất quá hắn không dám động thủ, bởi vì Bạo Loạn Luân Hồi Vực quá mức mất ổn định, chỉ cần có ngoại lực tác động, sợ rằng lộ tuyến an toàn sẽ bị thay đổi, nguy cơ tiềm ẩn rất cao.
“Ta cứ đuổi theo hắn, để xem tiểu tử này muốn làm gì rồi diệt hắn cũng không muộn!” Thiên Đế ánh mắt lấp lóe nghĩ thầm.
Đến lúc này, hắn không còn cho rằng Lạc Nam bị mình ép phải nhảy vào Bạo Loạn Luân Hồi Vực nữa.
Sau khi xác định lộ tuyến mà Lạc Nam di chuyển tương đối an toàn, lại thêm trước đó Lạc Nam cố tình quan sát Bạo Loạn Luân Hồi Vực, Thiên Đế đã đoán ra hắn đến nơi này tuyệt đối là có mục đích.
Bằng không một yêu nghiệt như Lạc Nam, không núp ở Côn Lôn Giới bế quan tu luyện chờ ngày trưởng thành, còn chạy đến hiểm địa này để làm gì?
Chắc chắn là có cơ duyên hay một thứ nào đó, buộc Lạc Nam không thể không vào Bạo Loạn Luân Hồi Vực.
Hiện tại chỉ cần bám theo Lạc Nam, với độ chênh lệch thực lực giữa hai người, kẻ cười cuối cùng chắc chắn sẽ là Thiên Đế hắn, tất cả con bài trên người Lạc Nam sẽ thuộc về mình.
Lạc Nam sắc mặt âm trầm, trong lòng giận dữ.
Hiển nhiên hắn cũng đã đoán được ý đồ của Thiên Đế.
Nghĩ đến mình tiêu hao tận 500 tỷ Điểm Danh Vọng tìm ra lộ tuyến ít nguy hiểm nhất để di chuyển bên trong Bạo Loạn Luân Hồi Vực, lúc này lại để Thiên Đế nhẹ nhõm đi theo, Lạc Nam phẫn nộ không sao ức chế được.
Hơn nữa, nếu để Thiên Đế cứ mãi bám đuôi, mình làm sao dám tập trung luyện hóa Nghịch Long Huyết Mạch?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lạc Nam hiện lên vẻ điên cuồng.
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, hắn truyền âm vào Linh Giới Châu nói với Tử Yên:
“Hiện tại chúng ta đang ở trong Bạo Loạn Luân Hồi Vực, Phượng Hoàng Tộc đã không còn cảm ứng được, nàng cứ luyện hóa Huyết Mạch đi!”
Bên trong Cung Đình, Tử Yên vốn đang ngồi xếp bằng, ánh mắt trở nên trịnh trọng.
Nhẹ nhàng phất tay, một cái bình ngọc ẩn chứa máu huyết đen kịch pha lẫn khí tức Tử Vong nồng đậm lan tràn…
Chính là huyết mạch Tịch Diệt Phượng Hoàng mà Lạc Nam đã giao cho nàng.
Hắn nói rồi, có huyết mạch này, dù ngày sau nàng không cần tu Phiêu Miểu Tử Tình Công thì chiến lực cũng sẽ chỉ tăng chứ không giảm.
Nghĩ đến nam nhân kia đã vì mình làm ra nhiều hành vi liều lĩnh như vậy, Tử Yên kiên định gật đầu.
Không nói tiếng nào, nàng mở ra bình ngọc, đem giọt máu bên trong nuốt sạch.
GÁY!
Ngay tại khoảnh khắc này, một tiếng Phượng Gáy kiệt ngạo bất tuần mang theo sự chết chóc vang vọng vân tiêu, ngay cả không gian của Linh Giới Châu cũng bị tiếng Phượng Gáy này xuyên thấu.
Lạc Nam nghe rõ mồn một tiếng Phượng Gáy này, nếu không may lọt vào tai Phượng Hoàng Tộc, sợ rằng bọn hắn sẽ lập tức đuổi đến.
Nhưng mà, ngay khi tiếng Phượng Gáy muốn lan truyền bay đi, nó lập tức bị vô số Hư Không Loạn Lưu và các lỗ hổng luân hồn bao phủ nghiền nát, hóa thành hư vô.
Lạc Nam giật mình, lúc này mới hiểu vì sao Bạo Loạn Luân Hồi Vực có thể trở thành nơi an toàn để luyện hóa Huyết Mạch.
“Tiếng phượng gáy kia là gì? Vì sao vừa quen vừa lạ…”
Mặc dù không thể truyền ra ngoài, nhưng tiếng Phượng Gáy lại lọt vào tai Thiên Đế đang đuổi ở phía sau.
Chân mày hắn nhíu lại vì nghi hoặc, luôn cảm thấy đó là tiếng của Phượng Hoàng nhưng lại không phải, khác rất xa những tiếng phượng gáy mà hắn từng nghe thấy.
“Pha lẫn khí tức của sự tử vong, chẳng lẽ đó là Tịch Diệt Phượng Hoàng trong truyền thuyết?”
Thiên Đế nhìn Lạc Nam gằn giọng quát.
Kiến thức của Thiên Đình Chi Chủ quả nhiên bất phàm, chỉ dựa vào một tiếng phượng gáy thoáng qua, hắn vậy mà nhận ra lai lịch.
“Khá lắm, không ngờ trong Pháp Bảo của ngươi cất giấu một con Tịch Diệt Phượng Hoàng!” Thiên Đế cười lạnh nhìn bóng lưng Lạc Nam uy hiếp:
“Nếu tin tức này truyền ra, Phượng Hoàng Tộc cùng ngươi không đội trời chung!”
Lạc Nam không rảnh để ý đến Thiên Đế, bởi vì đã đến mức này, hắn không có ý định để Thiên Đế sống sót rời đi.
Dù phải trả bất cứ cái giá nào cũng phải đem Thiên Đế diệt sát.
Nhưng trước hết, hắn cần thừa thắng xông lên…
Tiếp tục truyền âm vào Linh Giới Châu:
“Nguyệt Tâm, nàng tập trung tinh thần, Thể Chất sẽ buông xuống!”
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy nghiêm nghị gật đầu, ở giữa cung điện ngạo nghễ đứng lên.
Nàng lúc này, khí tức toàn thân thu liễm đến cực hạn, tóc đen và áo bào đen tung bay, đôi mắt lãnh diễm uy nghiêm khẽ mở, dường như thiên hạ thương sinh chỉ là con kiến hôi.
Dù không thi triển Ma Đế Biến nhưng khí chất của nàng lại biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Lúc này Lãnh Nguyệt Tâm so với thời điểm sử dụng Ma Đế Biến càng khiến người khác nể sợ hơn, Ma Tu gặp phải nàng e rằng run chân thuần phục.
Duy Ma Độc Tôn Công!
Toàn bộ cửu thiên thập địa…Ma Đạo Độc Tôn.
Hiển nhiên, nàng đã thành công lĩnh ngộ bước đầu của Duy Ma Độc Tôn Công trong thời gian qua, sở hữu khí chất cao cao tại thượng của Ma Tổ.
Mà