Lạc Nam âm thầm buồn bực, tiểu nha đầu ngươi là ghét bỏ ta vướn víu đúng không?
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, những Đan Dược mà nàng vừa cho vào miệng hắn có đẳng cấp không thấp, dao động từ Tôn Cấp đến Đế Cấp.
Ở thế giới tàn khốc mạnh được yếu thua này, một thiếu nữ sẳn sàng cứu mạng kẻ xa lạ không quen biết, hơn nữa còn sẳn sàng dốc lòng tiêu hao tài nguyên của mình để cứu trị quả thật hiếm hoi đến cực điểm.
Có thể nói là đốt đèn lồng đi tìm chưa chắc đã gặp phải.
Chỉ có điều tính cách hơi ngốc một chút, nhưng cũng vì vậy nên mới lương thiện đến mức đáng yêu.
Đáng tiếc, những Đan Dược phòng thân của nàng so với Đế Đan mà Hệ Thống bán ra còn rất kém, sao có thể trị khỏi thân thể cho hắn?
Bất quá, có câu nói thịt con muỗi cũng là thịt, góp gió thành bão quả nhiên không sai.
Theo thiếu nữ dốc hết vốn liếng, đem tất cả Đan Dược phòng thân của mình như nước đổ vào trong miệng hắn, cung cấp một lượng Tiên Khí không nhỏ cho Lạc Nam.
Lạc Nam nhờ vào lượng Tiên Khí từ đống Đan Dược này, thành công điều động Thiên Mộc Đỉnh vốn đã cạn kiệt sạch sẽ lực lượng.
Thế là, một tia Sinh Mệnh Huyền Mộc yếu ớt từ cơ thể hắn như rễ cây bò ra chậm rãi, từng chút từng chút một tiến hành trị liệu từng vết thương từ nặng nhất.
Mà bên trong đan điền, Thiên Mộc Đỉnh cũng cố gắng hấp thu Tiên Khí trong thiên địa, để bổ sung năng lượng cho các đại đỉnh khác hoạt động.
Đáng tiếc, hiệu suất của một mình Thiên Mộc Đỉnh thật sự quá chậm, nhất là khi nó còn là Đỉnh chưa chuyển hóa Mộc Tôn Lực thành Mộc Đế Lực.
Lạc Nam âm thầm ước tính, với tiến độ như thế này, để mình có thể tỉnh lại tiêu tốn khoảng một tháng thời gian.
“A, sao trên người đại thúc lại mọc rễ cây?”
Nhìn thấy “dị tượng” của Lạc Nam, thiếu nữ hoảng hốt xém chút nhảy dựng.
Hiển nhiên nàng không ngờ đến mình tiêu hao nhiều Đan Dược như vậy vẫn không thể cứu tỉnh hắn, trái lại trên cơ thể còn bò ra rễ cây, bị giật mình không nhẹ.
Bất quá, thân là một thiếu nữ thiên tài, nàng nhớ lại những kiến thức mà trưởng bối dạy dỗ, quan sát thật kỹ cái rễ cây trên người Lạc Nam, che miệng kinh hô:
“Đây là Dị Mộc? Dị Mộc đang điều trị thân thể của đại thúc?”
Đôi mắt đẹp lóe lên dị sắc, nàng lầu bầu nói: “Nếu có Dị Mộc trị liệu, xem ra không cần phiền đến ta, tìm một nơi vắng vẻ bỏ đại thúc tự tỉnh lại vậy!”
“Phốc!” Lạc Nam trong lòng tức muốn chết, xém chút đem Hồn Lực oanh kích nàng.
Thiếu nữ lại lắc đầu kịch liệt: “Không được, đại thúc đang hôn mê bất tỉnh, chẳng có sức để phản kháng, chẳng may chưa kịp tỉnh lại gặp phải kẻ gian thì sao?”
Nghĩ đến đây, nàng lo lắng Lạc Nam gặp nguy hiểm, ý chí dần trở nên kiên định:
“Giúp người thì giúp đến đường cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, ta sẽ mang theo đại thúc đến khi nào hắn tỉnh lại!”
Lạc Nam thở phào một hơi, cô nàng này xem ra còn có lương tâm.
Bỗng nhiên, hắn cảm giác được thân thể mình bị nhấc bổng lên.
Thiếu nữ bế lấy hắn lầu bầu nói một mình: “Thân thể đại thúc quá bẩn, máu me tùm lum, phải giúp hắn tẩy sạch!”
Đáng tiếc, nàng không có Thủy Thuộc Tính, đành mang theo Lạc Nam đi khắp Phi Thuyền.
Rốt cuộc, thiếu nữ nhìn thấy một cái bể tắm lớn của đám Đạo Tặc thường hay sử dụng.
Lạc Nam nhịp tim đập nhanh, thầm nghĩ hôn mê được mỹ nhân tắm rửa cũng không tệ, mặc dù cô nàng này có chút ngu ngốc, nhưng nhan sắc khéo léo tỉ mỉ của tuổi thanh xuân thật không thể chê.
ẦM…
Chỉ là hiện thực tàn khốc, hắn cảm giác được thân thể mình bị nàng hung hăng ném vào bể tắm, để cho làn nước nhấn chìm.
Lạc Nam xém chút phun ra một ngụm máu, phải biết toàn thân hắn hiện tại như muốn tan vỡ, mỗi một tấc da thịt chẳng có chỗ nào là lành lặn, xương cốt rạn nứt, lục phủ ngũ tạng nát tan.
Hành động ném hắn xuống bể tắm của nàng chẳng khác nào tra tấn, bởi vì vô số vết thương bị lực va chạm tác động, xém chút chấn Lạc Nam đến hôn mê.
“Nhịn…ta nhịn…” Lạc Nam hít sâu một hơi, cố gắng bảo trì bình tĩnh.
Thiếu nữ để hắn chìm trong bể tắm hồi lâu, mượn làn nước tẩy sạch máu tươi trên cơ thể hắn.
Lúc này, nàng mới đem hắn kéo lên.
Chỉ là ngay lập tức, chiếc áo choàng đen nàng khoác lên cho hắn lúc đầu vì ướt sủng nên đã trượt khỏi cơ thể.
Tiểu huynh đệ đầy gân guốc dữ dội ngẩng cao đầu đập vào mắt nàng, từng khối cơ bắp săn chắc, từng đường nét cơ thể của một nam nhân hoàn mỹ khiến thiếu nữ toàn thân giật bắn như bị điện giật.
BÙM!
Hoảng hốt cực kỳ, nàng lại đem hắn hung hăng ném vào trong nước, lần này bay đến tận vài mét.
PHỐC!
Lạc Nam không ức chế nổi nữa, triệt để phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn hận a, Hồn Lực có thể điều khiển cơ thể, nhưng lại không thể chữa trị vô số vết thương.
Nếu lúc này hắn điều khiển Hồn Lực để cơ thể mình hoạt động, các vết thương sẽ nặng càng thêm nặng.
Dùng Hồn Lực điều khiển cơ thể vào lúc này cũng giống như việc dùng dây điều khiển con rối vậy, cực kỳ miễn cưỡng.
Vì lẽ đó, Lạc Nam một lần nữa nhẫn nại để mặc thân thể chìm vào làn nước.
Thiếu nữ đứng trên bờ sắc mặt lúng túng trướng đến đỏ bừng.
Nàng mặc dù là thiếu nữ ngây thơ chưa trải sự đời, nhưng cũng biết đạo lý thân thể nam nữ có khác, nam nữ thụ thụ bất thân.
Nhất là lần đầu tiên chứng kiến thân thể nam nhân ở khoảng cách gần như vậy, lực trùng kích thật sự quá lớn, nhịp tim đập liên hồi như đánh trống, cơ thể tê rần mãi chưa thể vận động.
Không biết qua bao lâu sau, nhìn thấy Lạc Nam chìm vào trong nước đến mức làn da tái xanh, thiếu nữ tự trấn định lại, hít sâu một ngụm an ủi mình:
“Cứu người, tất cả là vì cứu người, động cơ cao cả không có gì phải sợ…”
Một lần nữa nàng đem Lạc Nam kéo lên từ dưới nước.
Lúc này rút kinh nghiệm, lập tức lấy ra một cái Khăn lớn trùm lấy thân thể hắn, lau khô sạch sẽ, cũng che đậy từ cổ hắn trở xuống.
“A!”
Máu đã trôi sạch, gương mặt của Lạc Nam cũng lộ ra, thiếu nữ vừa nhìn đã biểu hiện si ngốc kinh hô thành tiếng.
Chân mày như kiếm, mũi cao thẳng tắp, môi dày hơi nhếch lên, khí chất nam nhân thành thục triển lộ không bỏ sót chút nào.
Nàng không ngờ đến ẩn sau mái tóc bạc trắng xóa kia sẽ là một khuôn mặt như vậy.
“Khi còn trẻ, đại thúc chắc hẳn vô cùng anh tuấn!” Thiếu nữ vuốt vuốt bộ ngực có chút quy mô, ngăn cản nhịp tim đang đập nhanh của mình.
Nàng nghĩ đến thời gian gần đây mình lăn lộn chốn giang hồ, gặp được không ít Đế Tử của các thế lực, bọn hắn đều là nhân vật danh tiếng vang dội, được rất nhiều nữ nhân ái mộ, nhưng bề ngoài thật sự không thể so sánh với vị đại thúc trước mặt a.
Lắc đầu xua tan tạp niệm, thiếu nữ tìm một gian phòng rộng rãi đem Lạc Nam đặt lên giường.
Mà nàng cũng rời khỏi, tìm một nơi khác tiến vào trạng thái tu luyện.
Phi Thuyền mang theo hai người trôi nổi một cách vô định.
Thiếu nữ suy nghĩ rất đơn giản, nàng sẽ ở đây tu luyện cho đến khi nào đại thúc tỉnh lại rồi mới rời đi.
…
“HAHAHAHA!”
Thiếu nữ vừa đi mất, Kim Nhi ôm bụng cười sặc sụa, thân thể nhỏ bé lăn lộn trên bụng Lạc Nam, chảy cả nước mắt.
Từ trước đến nay, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lạc Nam ăn thua thiệt nhiều như vậy nhưng lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể nuốt cay đắng vào trong bụng.
“Hừ!” Lạc Nam bực bội, không nhịn được dùng tiềm thức mắng:
“Tiểu nha đầu chết bằm, là nàng xúi ta nhảy vào luân hồi đên mới thê thảm như vậy đấy!”
“Không vào luân hồi còn biện pháp nào khác đâu?” Kim Nhi cười tủm tỉm hỏi.
“Vạn Giới Môn thì sao?” Lạc Nam hỏi.
Tình cảnh khi đó ngàn cân treo sợi tóc, hắn quên mất công năng của Hệ Thống đã lâu mình chưa sử dụng, đó chính là Vạn Giới Môn.
Nếu mở Vạn Giới Môn dưới Bạo Loạn Luân Hồi Vực rồi tiến vào, nói không chừng có thể thành công rời đi.
“Không thể…” Kim Nhi lại là lắc đầu nói:
“Hoàn cảnh với sức ép kinh khủng ở Bạo Loạn Luân Hồi Vực, cánh cửa Vạn Giới Môn vừa hiện ra sẽ bị nghiền nát mà thôi!”
“Hơn nữa dù Vạn Giới Môn thành công trụ được, vô số cái hư không loạn lưu, vòng xoáy luân hồi cũng sẽ bị hút vào thông đạo, va chạm giữa thời không có thể khiến nó nổ tung, công tử càng nguy hiểm hơn!”
“Công tử có thể hiểu, Hệ Thống