“Đau ngắn còn hơn đau dài…”
Hóa Thân Hắc Ám bao phủ cơ thể Lạc Nam, ẩn nặc mọi khí tức của hắn.
Nhìn thấy thiếu nữ biểu lộ thất hồn lạc phách ngồi bệch xuống đất, trái tim hắn như bị bóp nghẹn.
Nàng là người của quá khứ, hắn là kẻ đến từ tương lai…
Hai người chỉ nên gặp nhau ở thực tại mà không phải là ở thời điểm này, hay tại nơi này.
Một khi quan hệ cả hai ngày một gần hơn, ảnh hưởng khó lường đến từ nhân quả sẽ càng phức tạp.
Bản thân hắn dù có Hệ Thống và Cấm Kỵ, Kim Nhi cũng nhiều lần nhấn mạnh không thể xem thường nhân quả, bởi đồ vật này thậm chí còn có thể tác động đến người bên cạnh chính mình, cực kỳ nguy hiểm…huống hồ thiếu nữ không có Hệ Thống cũng chẳng có Cấm Kỵ, bản thân nàng sợ rằng khó gánh nổi hậu quả mà nhân quả mang lại.
Mềm lòng lúc này chính là hãm hại, gieo rắc tai họa cho nàng.
Suy cho cùng, việc hắn xuất hiện trong đời nàng đã là một biến số khó lường, Lạc Nam không muốn làm biến số đó càng trở nên phức tạp.
Mặc dù quan hệ hai người gần gũi trong thời gian qua, nhưng cũng may ngay cả một câu nói chính thức với nhau cũng chẳng có.
Nàng sẽ đau lòng một thời gian, nhưng với tính cách hoạt bát mạnh mẽ của nàng, có lẽ rất nhanh sẽ phai nhạt.
“Hãy để mọi thứ trôi qua như một giấc mộng…” Lạc Nam ánh mắt không rời bóng dáng thiếu nữ, giọng điệu nhu hòa chỉ có mỗi mình hắn nghe thấy:
“Nếu tương lai có thể, ta sẽ cầu xin để được tiến vào giấc mộng của nàng thêm một lần, biến nó thành sự thật!”
Thời gian qua, nhờ có nàng chăm sóc, Thiên Mộc Đỉnh và Huyền Thủy Đỉnh đã nhanh chóng thức tỉnh.
Có hai tôn Đại Đỉnh cùng lúc khôi phục lực lượng, Lạc Nam lại có thể tăng tốc độ thu nạp Tiên Khí, đem Diễm Tâm Đỉnh và Hỏa Nhi thức tỉnh.
Hắn bí mật mang theo Hỏa Nhi song tu một trận, mượn nhờ Long Tiên Thánh Điển trị liệu, lúc này thân thể đã khôi phục tận tám phần mười.
Hiển nhiên, quá trình phục hồi nhanh hơn dự kiến của hắn không ít.
Ban đầu, Lạc Nam cho rằng tự mình phục hồi sẽ tốn khoảng một tháng thời gian.
Nhưng trong những ngày này, thiếu nữ liên tục nấu cháo bằng các vật đại bổ cho hắn, mặc dù có những lúc phản tác dụng, nhưng không thể phủ nhận công lao của nàng là rất lớn.
Cộc cộc…
Tiếng bàn chân giẫm lên sàn, thiếu nữ lảo đảo toàn thân đứng dậy.
Đôi mắt đẹp trong veo của nàng phủ một tầng hơi nước, lẩm bẩm nói:
“Đại thúc có thể đi đâu được chứ? Hắn vừa mới khôi phục, cả người giống như phế nhân, làm sao đi xa được?”
Nói xong, nàng vội vàng tỏa ra thần thức bao phủ Phi Thuyền, đồng thời nhanh chân chạy đi.
“Đại thúc…”
“Đại thúc…ngươi đừng hoảng hốt, trở thành phế nhân không có gì đáng sợ, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi phục hồi!”
“Đại thúc, bên ngoài rất nguy hiểm…ngươi tuyệt đối đừng chạy lung tung!”
Âm thanh hốt hoảng đầy lo lắng vang khắp phi thuyền, thiếu nữ vừa tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, vừa không ngừng lớn tiếng kêu gọi.
Hiển nhiên, nàng cho rằng sau khi tỉnh lại, đại thúc đã phát hiện mình trở thành phế nhân, cảm thấy bị đả kích nặng nề nên đã không từ mà biệt…
Nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn của nàng tìm khắp mọi ngõ ngách trên phi thuyền rộng lớn, vẻ mặt lo lắng cho an nguy của nàng, đôi mắt Lạc Nam chậm rãi đỏ lên.
“Không được, đại thúc đã rời khỏi phi thuyền, ta phải đi tìm hắn!”
“Trọng thương chưa khỏi, hắn không thể nào đi xa được!”
Vẻ lo âu trong mắt thiếu nữ ngày càng nồng đậm.
Nàng biết trên người đại thúc trống trơn không có thứ gì, Nhẫn Trữ Vật cũng không thấy, chắc chắn hắn không thể dùng Phù Chú hay Trận Pháp để truyền tống đi được, cho nên phán đoán hắn còn ở phụ cận.
Thế là, từ bỏ phi thuyền, thiếu nữ muốn đi tìm đại thúc.
Chỉ là rất nhanh, nàng phải đối mặt với bốn phương tám hướng tinh không bao la vô tận, biết đại thúc đi theo hướng nào mà tìm kiếm đây?
Lạc Nam rõ ràng chứng kiến trong mắt nàng xuất hiện vẻ cố chấp.
“Ta vốn không muốn dùng đến…ta vốn muốn áp chế…nhưng vì an toàn của đại thúc, phải liều một lần vậy!”
Thiếu nữ cắn chặt răng, hai tay cấp tốc kết ấn.
ẦM ẦM ẦM…
Trong ánh mắt quan sát của Lạc Nam, chỉ thấy từ trong vòng tay tinh xảo của thiếu nữ, một đống lớn xương cốt chất chồng như núi được triệu hoán mà ra.
Tử Vong chi lực được thiếu nữ điều động, gia trì vào đống xương cốt.
RỐNG!
Từng tiếng rít gào xé tan màn đêm, một đám hàng trăm tên Binh Sĩ Khô Lâu đã được các nhánh xương cốt kết hợp mà thành.
“Các ngươi đi tìm đại thúc về cho ta!”
Thiếu nữ quyết tâm quát, điều khiển đội quân Binh Sĩ Khô Lâu phân ra bốn phương tám hướng trong hư không chạy đi, muốn thông qua bọn chúng để tìm được tung tích đại thúc.
Một mình nàng không thể làm nên chuyện, nhưng có đám Binh Sĩ Khô Lâu hỗ trợ, tin tức chỉ cần đại thúc chạy không xa, nàng có thể tìm hắn trở về.
“Khả năng này…” Lạc Nam ánh mắt co rút lại nhìn lấy đám Binh Sĩ Khô Lâu, trong lòng lập tức hiện lên một thân ảnh.
Tử Yên.
Người của Phiêu Miểu Tiên Cung, tu luyện Phiêu Miểu Tử Tình Công có thể điều khiển Khô Lâu.
“Chẳng lẽ nàng là người của Phiêu Miểu Tiên Cung?” Lạc Nam thoáng trở nên hoảng hốt.
Trùng hợp đến như vậy sao?
Hắn hít sâu một hơi, trong lòng xuất hiện vô số câu hỏi:
“Liệu có phải Phiêu Miểu Tiên Cung hay là một thế lực nào khác cũng sở hữu Tử Vong và khả năng điều khiển khô lâu giống như vậy? dù sao khả năng này cũng chẳng phải độc nhất vô nhị!”
“Nhưng nếu nàng là người của Phiêu Miểu Tiên Cung, nàng sẽ là đệ tử bình thường hay là Đế Nữ?”
“Nếu nàng là Đế Nữ, vậy tại sao không có người theo bảo hộ?”
“Nếu nàng là Đế Nữ, vậy là Đế Nữ đời thứ mấy, có liên quan đến Tử Yên hay không? Hay là một vị tiền bối nào đó khác của Phiêu Miểu Tiên Cung?”
“Nếu nàng là Đế Nữ, liệu ta có phải tình kiếp của nàng hay không? Nếu tiếp tục gần gũi với nàng, nhân quả mà nàng phải gánh chịu là gì?”
RĂNG RẮC…
Lạc Nam chưa có thời gian suy nghĩ cho những thắc mắc, âm thanh vỡ tan đã liên tục vang lên bên tai hắn.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Đám Binh Sĩ Khô Lâu vừa triệu hoán ra chưa kịp phân tán đi tìm đại thúc đã bị một cổ Đế Lực khổng lồ nghiền ép đánh tới, nghiền tất cả thành phấn vụn trong ánh mắt trợn tròn của thiếu nữ.
“Hừ, rốt cuộc cũng tìm thấy con chuột nhắt này, dám động đến người của Sát Nữ Môn, ngươi chán sống rồi!”
Có tiếng hừ lạnh phẫn nộ vang vọng giữa tinh không.
Một đám Chiến Hạm khổng lồ xé gió mà đến, đại kỳ tung bay, cường giả đông đảo, tầng tầng lớp lớp đem thiếu nữ vây vào trung tâm.
Người cầm đầu là một lão thái giám có tu vi Địa Đế, giọng điệu thanh lãnh nghe cực kỳ chói tai, khiến người khác phải sởn cả gai óc.
Sát Nữ Môn truy sát đến!
“Nha đầu, chúng ta phát hiện khí tức Tử Vong của ngươi lưu lại trên người bọn hắn, có phải là ngươi ra tay?” Đại Trưởng Lão lạnh lẽo quát hỏi, uy áp của Địa Đế hung hăng trấn xuống thiếu nữ.
PHỐC…
Thiếu nữ bị Đế Uy tập kích, khóe miệng rỉ ra một giọt máu tươi.
Nàng mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vẻ khó hiểu.
Đúng là nàng có vài lần phản công làm bị thương năm người Sát Nữ Môn nên đã lưu lại khí tức tử vong của mình trên người bọn chúng.
Nhưng rõ ràng nàng không hề ra tay giết người, vì sao Sát Nữ Môn lại đằng đằng sát khí đến vấn tội?
Bất quá, nàng không rảnh thắc mắc, không có chút sợ hãi, cũng không buồn đáp trả lời của Địa Đế Sát Nữ Môn.
Ánh mắt nàng đờ đẫn nhìn lấy nhóm Khô Lâu Binh Sĩ bị nghiền nát, tâm tình trở nên ảm đạm.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên hai mắt nàng đỏ lên, bên trong có lệ quang ẩn hiện, biểu lộ giận dữ, hướng về đám người Sát Nữ Môn gào thét:
“Các ngươi sao lại dám? Các ngươi sao lại dám phá hủy chúng nó? Ta lấy gì tìm đại thúc về đây hả?”
Bị một đám Tinh Không Đạo Tặc