BÙM…
Như một quả bom thịt khổng lồ phát nổ.
Trong ánh mắt trợn tròn của Côn Bằng Tộc và cả Phong Tinh Linh Tộc.
Thiên Yêu Đế cấp cường giả, một trong các vị trưởng lão của Côn Bằng Tộc thân thể đột ngột nổ tung giữa thiên không, hóa thành vô số khối thịt vụn bay tán loạn.
“Gớm chết Trư gia!”
Hắc Trư phỉ nhổ rơi ra ngoài, sắc mặt ghét cay ghét đắng, lông heo còn nhơn nhớt nước bọt.
Tôn Hầu Tử sắc mặt cũng có chút kỳ quái, không nghĩ đến đại ca ngày thường nghiêm nghị nay lại đột nhiên đùa nghịch hắn.
“Giải quyết xong!” Lạc Nam cười cười.
Vốn nghĩ còn phải tốn một ít thời gian, không ngờ vừa lúc tên Côn Bằng kia muốn nuốt Đế Vũ Phong Ảnh vào trong bụng, Lạc Nam nhân cơ hội cho nó nuốt hai quả bom hạng nặng một phen.
Mặc dù lúc này hắn và Đế Vũ Phong Ảnh là người xa lạ, nhưng ở thực tại nàng lại là Phong Nhi của hắn, là nữ nhân gắn bó sinh tử với hắn.
Nhìn thấy Côn Bằng Trưởng Lão dám nhắm vào nàng, hắn sao có thể không tức giận?
“Các…ngươi…các ngươi rốt cuộc là ai?” Năm gã Hộ Pháp của Côn Bằng Tộc không rét mà run.
Nhân vật cấp Trưởng Lão lại bị một khỉ và một heo kia phanh thây như vậy, đám Hộ Pháp như bọn hắn là cái thá gì?
“Giải quyết cho gọn đi!” Lạc Nam nhìn Hắc Trư với Tôn Hầu Tử nói.
“Được!” Tôn Hầu Tử cười gằn hưng phấn, Như Ý Kim Cô Bổng đã xuất hiện trong tay, Côn Vực ầm ầm phá thể mà ra, như sói nhập bầy cừu, ra sức càn quét.
Mà Hắc Trư ở một bên miệng niệm pháp quyết, hai tay điên cuồng kết ấn, tầng tầng Trận Pháp phong tỏa không gian, ngăn cản các thành viên của Côn Bằng Tộc phát tính hiệu cầu cứu.
Ngoài ra, nó còn tạm thời lay động Thiên Cơ, che giấu cái chết của tên Trưởng Lão trong thời gian nhất định tránh cường giả khác của Côn Bằng Tộc đuổi đến gây phiền toái.
Thiên Địa Trư danh bất hư truyền, biết mọi lĩnh vực trong thiên địa.
Trước đó khi làm thịt hai tên trưởng lão của Bạch Hổ Tộc, Hắc Trư cũng từng một lần làm như vậy, đã sớm thành thói quen.
“Đó là…Linh Minh Thạch Hầu trong truyền thuyết?”
Chứng kiến Tôn Hầu Tử một mình một gậy nện cho Côn Bằng Quân tan tác không ngừng, Đế Vũ Phong Ảnh cùng chúng tộc nhân Phong Tinh Linh vô cùng kinh dị.
Không hổ là một trong Hỗn Thế Tứ Hầu, chiến lực quả thật quá mức kinh khủng.
Nhất là môn Thần Thông được xưng là Đa Trùng Phân Thân Thuật kia chẳng khác nào một người là một đội quân, điên cuồng tàn sát Côn Bằng Quân tinh nhuệ của Côn Bằng Tộc.
Đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi, Đế Vũ Phong Ảnh tập trung cùng một đám Phong Tinh Linh Tộc Nhân, ánh mắt kiêng kỵ nhìn Lạc Nam mở miệng:
“Các hạ là ai?”
“Người có thể thay đổi tình cảnh chật vật hiện tại của Phong Tinh Linh, để các ngươi càng thêm hùng mạnh, khiến mọi kẻ thù nghe danh đã sợ mất mật mà không phải trở thành đối tượng bị săn đuổi như hiện tại!” Lạc Nam nghiêm túc nói.
“Thế gian không có bữa ăn miễn phí như vậy!” Đế Vũ Phong Ảnh mắt đẹp sắc bén cười lạnh nói.
“Đương nhiên!” Lạc Nam gật gù, vào thẳng chính đề:
“Trở thành thế lực dưới trướng của ta!”
“Haha, vậy ngươi so với đám người Côn Bằng Tộc có gì khác nhau?” Đế Vũ Phong Ảnh bùng nổ sát cơ, những Phong Tinh Linh phía sau nàng cũng là mang theo địch ý nhìn lấy hắn.
“Sai rồi!” Lạc Nam đưa lên ngón tay lắc lư, chân thành nói:
“Thứ ta có thể mang đến cho Phong Tinh Linh Tộc là sự tôn nghiêm và lòng tự trọng, đây là những thứ Côn Bằng Tộc không thể nào làm được!”
“Chỉ cần Phong Tinh Linh Tộc không muốn, bất kỳ ai cũng không được vì tham mê nữ sắc mà chạm vào một ngón tay của các nàng, ngay cả ta cũng không được!”
Đế Vũ Phong Ảnh đám người toàn thân chấn động, hiển nhiên đã có chút động lòng.
Thế gian có câu nói hồng nhan họa thủy chính là để ám chỉ những mỹ nhân như các nàng.
Trước đây khi Tiên Ma Đế Thiên Giới vẫn còn, Tộc Trưởng vẫn còn, Phong Tinh Linh Tộc là một thế lực có lực chiến không tồi, bất kỳ ai muốn nhắm vào cũng phải kiêng dè.
Nhưng từ khi Phong Tinh Linh Tộc suy tàn, vô số kẻ ngấp nghé Phong Tinh Linh Tộc, một phần vì khả năng làm thuần Phong Thuộc Tính, nhưng phần lớn là vì sắc đẹp mang đến tai họa.
Nếu rơi vào tay những kẻ tham nhan sắc, tôn nghiêm của Phong Tinh Linh Tộc xem như không còn.
Hiện tại lời của Lạc Nam đã đánh vào điểm yếu trong lòng của các nàng.
“Chúng ta dựa vào đâu tin tưởng các hạ ?” Một trưởng lão có tu vi Đại Đế của Phong Tinh Linh Tộc hỏi.
“Bởi vì Trẫm là Long Nghịch!” Lạc Nam bùng phát Long Uy, giọng điệu độc tôn duy ngã:
“Nhất ngôn cửu đỉnh!”
“Long Nghịch? Tộc Trưởng Long Tộc thế hệ này?” Phong Tinh Linh Tộc thét lên thất thanh, ngay cả Đế Vũ Phong Ảnh cũng khiếp sợ.
Với trạng thái như mặt trời ban trưa hiện nay của Long Tộc, thân phận của Long Nghịch cao quý bậc nhất vũ trụ, không cần phải bàn cãi.
Trong khi đó Phong Tinh Linh Tộc đang suy tàn, hai bên hoàn toàn không đủ tư cách để so sánh.
Cũng giống như vừa rồi, Côn Bằng Tộc chỉ xuất động một chút nhân vật là ép các nàng rơi vào đường cùng lại dễ dàng bị hai chiến tướng bên cạnh Long Nghịch giải quyết.
Chênh lệch như trời và đất.
“Long Tộc mạnh như vậy, vì sao còn cần đến chúng ta?” Đế Vũ Phong Ảnh hít sâu một hơi.
“Đừng quá xem nhẹ chính mình!” Lạc Nam trầm giọng khẳng định:
“Các nàng rất mạnh, mạnh hơn tưởng tượng của chính bản thân các nàng, chỉ có ta mới tạo điều kiện tốt nhất để các nàng thay da đổi thịt!”
“Trong tương lai, các nàng sẽ trở thành tồn tại tung hoành chiến trường khiến bao kẻ thù run sợ!”
Ánh mắt đám nữ nhân xuất hiện vẻ chờ mong, Phong Tinh Linh các nàng chỉ có tốc độ là ưu thế lớn nhất, chiến lực và vũ kỹ cũng không mạnh, thật sự có thể như lời hắn nói sao?
“Các ngươi không còn quyền lựa chọn!” Hắc Trư nói xen vào:
“Tình cảnh hiện tại của Phong Tinh Linh Tộc đã hết đường tự lực, tìm kiếm chỗ dựa là phương pháp duy nhất để chuyển mình!”
“Trong vũ trụ này, sợ rằng không có ai xem trọng các ngươi như chủ công!” Tôn Hầu Tử cũng chứng minh thái độ.
“Hy vọng những lời ngươi nói, ngươi sẽ làm được!” Đế Vũ Phong Ảnh nhìn thật kỹ Lạc Nam.
“Thời gian sẽ thay ta trả lời!” Lạc Nam nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Tốt!” Đế Vũ Phong Ảnh quát lớn, mang theo toàn bộ Phong Tinh Linh quỳ xuống một chân:
“Gặp qua chủ công!”
Lạc Nam gật đầu, long nhan tràn ngập vui mừng.
So với thu phục những thế lực vốn đã hùng mạnh, việc tiếp nhận các thế lực đang lâm vào tình cảnh khó khăn như thế này càng được hắn ưa thích.
Lạc Nam cho rằng, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi luôn vượt qua dệt hoa trên gấm.
Có lẽ cũng vì nguyên nhân này, mà ở trong lịch sử, những cổ lực lượng này đã bán mạng, tử chiến đến cùng vì Nghịch Long Đế thay vì phản bội.
…
“Còn nữa không?”
Liên tục có thu hoạch, Tôn Hầu Tử lúc này thật sự khâm phục Hắc Trư, ngứa ngáy pha lẫn chờ mong nhìn lấy hắn.
“Tạm thời là vậy…” Hắc Trư nhún vai: “Thời cơ chưa tới!”
“Haha, không cần nóng vội!” Lạc Nam mỉm cười khoác tay:
“Trước tiên trở về Hải Long Tiên Vực, nói không chừng Điểm Tướng Đài và Chiêu Tài Quán lại mang đến thu hoạch!”
Quách Toàn im lặng bên cạnh hiểu ý, một lần nữa thiết lập Truyền Tống Trận quy mô lớn.
Lạc Nam mang theo Đế Vũ Phong Ảnh và đoàn người Phong Tinh Linh Tộc, cùng nhau tiến vào.
…
Hải Long Tiên Vực.
Bên trên Long Chủ Đảo, Truyền Tống Trận mở ra, nhóm người Lạc Nam lập tức xuất hiện.
“Tộc Trưởng quả là tuyệt thế minh quân, chỉ trong thời gian ngắn đã chiêu mộ được nhiều cổ lực lượng có ý tứ như vậy!” Thạch Lão đứng trong đại điện mỉm cười nghênh đón.
“Thạch Lão tiền bối chê cười…” Lạc Nam khiêm tốn lắc đầu: “Bọn hắn còn nhờ Thạch Lão tiền bối ngài chiếu cố nhiều hơn!”
“Không!” Thạch Lão lắc đầu, ngữ khí có chút thần bí: “Lão phu muốn nói chuyện riêng cùng Tộc Trưởng!”
“Hừ, có gì mà giấu giấu giếm giếm?” Hắc Trư bất mãn.
“Mau đi ra!” Tôn Hầu Tử nắm lỗ tai heo của nó xách đi.
Lạc Nam cũng cho thuộc hạ an trí nơi nghỉ ngơi cho Phong Tinh Linh Tộc, lúc này cùng Thạch Lão đi vào mật thất.
Vị Thạch Lão này sở dĩ có thể hóa hình và đạt đến thành tựu ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ “phụ thân” Long Chí Tôn mang lại.
Sự trung thành của hắn không cần nói cũng biết.
Nhưng Lạc Nam vẫn luôn thắc mắc vì sao Thạch Lão ở thực tại lại ẩn cư ở Thư Viện của Cổ Việt Tộc? chẳng lẽ hắn đã đạt đến cảnh giới bên trên, không còn xen vào được các chuyện trong vũ trụ?
“Tộc Trưởng, lão phu đã nhờ được nhân vật giúp ngươi luyện binh tác chiến, có thể trong thời gian ngắn gia tăng sức mạnh vượt bật,