Đang bị quân đội dưới trướng Lạc Nam áp đảo một cách hoàn toàn, tầng tầng lớp lớp tộc nhân ngã xuống, Thất Tuyệt Cổ Tộc tâm tình hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ biết chiến đấu đến hơi thở cuối cùng và đón chờ cái chết.
Nào ngờ, lời nói của Lạc Nam lại giống như tia sáng le lói giữa đêm đen, có thể cung cấp cho bọn hắn sự lựa chọn giữa sống và chết.
Chọn chết hay là hàng? Bọn hắn chỉ có ba hơi thở.
“Khốn nạn, chúng ta một khi đã hàng thì có khác gì phải sống kiếp nô lệ?” Hồn Cổ Tộc Trưởng nhìn thấy Địa Ngục Tam Đầu Khuyển điên cuồng dùng ngọn lửa địa ngục cắn nuốt tộc nhân của mình, phẫn nộ lên đến đỉnh điểm gầm rống nói:
“Chiến tử đến cùng đi!”
Những người khác của Thất Tuyệt Cổ Tộc chưa kịp phản ứng, Lạc Nam đã cười lạnh lùng:
“Tốt lắm, vậy các ngươi có thể đi chết!”
Nói xong, đích thân bùng nổ lực lượng, hóa thành Nghịch Long khổng lồ giữa bầu trời, Long Trảo che thiên phủ địa hung hăng chưởng xuống:
“Đồ Long Thập Ngũ Chưởng – Long Vây Thiên Hạ!”
NGAO NGAO NGAO NGAO!
Hư ảnh Nghịch Long bá đạo bay ra, tầng tầng lớp lớp, đem toàn bộ Đế Thiên Thất Tuyệt Giới bao vây, ngăn cản đường lui của tất cả tộc nhân Thất Tuyệt Cổ Tộc.
“Xong!”
Thấy tình cảnh này, sắc mặt toàn bộ Thất Tuyệt Cổ Tộc trắng bệch không còn chút máu, tia hy vọng vừa lóe lên đã bị dập tắt.
Trong lúc nhất thời, không ít người căm giận nhìn về phía Hồn Cổ Tộc Trưởng, tên khốn này đã cắt đứt đường lui của bọn hắn.
Dù sao thì Thất Tuyệt Cổ Tộc số lượng quá đông, Hồn Cổ Tộc Trưởng không sợ chết không có nghĩa là những người khác không sợ chết.
Con kiến còn yêu quý sinh mạng của mình, thử hỏi chỉ cần còn hy vọng sống ai sẽ nguyện buông tay?
Bất quá hiện tại Lạc Nam đã quyết, cả đám chỉ đành chờ đợi cái chết.
“Chủ công thứ tội cho thần!”
Đúng ngay lúc này, một thanh âm cắn răng thê lương vang lên.
Chỉ thấy thân ảnh của Sơn Dương Đế đạp không mà đến, chạy đến quỳ rạp xuống trước mặt Lạc Nam.
“Ngươi có tội gì?” Lạc Nam uy nghiêm hỏi.
“Quân vô hí ngôn, Chủ công đã muốn diệt Thất Tuyệt Đế Thiên, nhưng hạ thần lại muốn thay bọn hắn cầu xin mạng sống, đúng là tội đáng muôn chết!” Sơn Dương Đế cao giọng, lệ rơi đầy mặt nói.
“Hử?” Lạc Nam quả nhiên phẫn nộ, gầm thét hỏi: “Cho trẫm một lý do, bằng không ngay cả ngươi ta cũng xử!”
Nghe hắn nói vậy, toàn bộ tộc nhân Thất Tuyệt Cổ Tộc vểnh tai lắng nghe, muốn biết vì sao Sơn Dương Đế lại thay bọn hắn cầu tình, dù sao đôi bên chưa từng quen biết.
Chỉ nghe Sơn Dương Đế nghĩa chính ngôn từ nói:
“Thất Tuyệt Cổ Tộc, mỗi một chủng tộc đều có sở trường riêng, vanh danh thiên hạ, đáng giá đứng đầu trong từng lĩnh vực!”
Thất Tuyệt Cổ Tộc vô thức ngẩng đầu ưởn ngực, thầm khen Sơn Dương Đế có ánh mắt, hảo cảm nảy sinh.
Lại nghe Sơn Dương Đế nói tiếp:
“Bệ hạ chiêu hiền đãi sĩ, trọng dụng nhân tài, vì sao không thể bỏ qua cho những nhân vật tài năng của Thất Tuyệt Cổ Tộc?”
“Hừ, bọn hắn muốn hại Đế Tử của Long Tộc đã là tử tội, lúc này còn không chịu quy hàng, trẫm giết có gì sai?” Lạc Nam lạnh lùng nói.
“Cái gì? Giết Đế Tử của Long Tộc?” Toàn bộ Tộc Nhân còn sót lại của Thất Tuyệt Cổ Tộc trở nên xôn xao.
Hiển nhiên đã bị Độc Cổ Tộc Trưởng dùng độc xóa đi trí nhớ, bọn hắn đâu có biết việc các cường giả tự mình quyết định, muốn hại Đế Tử của Long Tộc.
Ban đầu khi chiến đấu, cả đám chỉ cho rằng Long Tộc ỷ mạnh nên muốn xâm chiếm Thất Tuyệt Cổ Tộc mà thôi, nào ngờ kẻ có lỗi trước lại là Thất Tuyệt Cổ Tộc? bị Long Tộc đánh là đáng lắm.
Nghĩ đến đây, các tộc nhân của Thất Tuyệt Cổ Tộc vô thức căm giận cường giả nhà mình, trêu ai không trêu, đi trêu vào Long Tộc.
Thấy thành công dời đi phần nào hận ý của Thất Tuyệt Cổ Tộc đối với Long Tộc, trong lòng Sơn Dương Đế vui vẻ, vội vàng dập đầu nói tiếp:
“Chỉ có Hồn Cổ Tộc Trưởng là không muốn quy hàng mà thôi, vì sao chủ công không cho những người khác cơ hội?”
“Hừ!” Lạc Nam hừ lạnh không đáp.
Thấy cảnh tượng này, Sơn Dương Đế vội vàng hướng toàn bộ Thất Tuyệt Cổ Tộc quát lên: “Ta đã vì các ngươi tranh thủ mà đắc tội chủ công, các ngươi còn chờ gì nữa?”
Tiếng nói vừa dứt, vô số thành viên Thất Tuyệt Cổ Tộc mừng rỡ như điên, vội vàng dừng lại chiến đấu, hướng về phía Lạc Nam quỳ rạp xuống:
“Chúng ta nguyện ý đầu hàng!”
“Chúng ta chấp nhận quy hàng, xin hãy tha mạng!”
“Đừng tàn sát nữa, chúng ta chấp nhận hàng!”
Thanh âm đầu hàng vang vọng như sấm, chỉ thoáng chốc đã có đến hơn một nửa tộc nhân chịu hàng phục.
“Các ngươi trúng kế rồi, các ngươi muốn đời đời kiếp kiếp làm nô lệ của Long Tộc sao?” Hồn Cổ Tộc Trưởng tức giận đến phát run.
“Hahaha, thật là ngu xuẩn, quả thật là ếch ngồi đáy giếng!” Đại Tướng Lâm Hồn Quân cất tiếng cười to, trào phún nhìn Hồn Cổ Tộc Trưởng nói:
“Chủ công đối với thuộc hạ ưu ái vô cùng, xem như huynh đệ!”
“Các ngươi không thấy Cự Chiến Tộc, Cổ Hồn Tộc, Thái Cổ Ngưu Ma Tộc chúng ta hay sao?”
“Từ khi đầu nhập dưới trướng của chủ công, nhận được lượng lớn tài nguyên bồi dưỡng, Pháp Bảo Đế Cấp dâng đến tậng miệng, chiến lực đại tăng!”
“Như vậy có thể xem là làm nô lệ sao?”
“Chủ công ân huệ cái thế, đã dùng một viên Phục Hồn Đế Cực Đan để trị liệu tính mạng cho ta!” Phó Tướng Lâm Hồn Quân thánh thót tuyên bố.
Nghe thấy như vậy, ánh mắt từng thành viên Thất Tuyệt Cổ Tộc trừng lớn.
Quả thật không thể cãi lại.
Bởi vì trước đó, Thất Tuyệt Cổ Tộc bọn hắn cũng nhận biết Cự Chiến Tộc, Ngưu Ma Tộc, Cổ Hồn Tộc các loại…
Những chủng tộc này trước đây yếu hơn rất nhiều so với Thất Tuyệt Cổ Tộc, nhưng từ khi gia nhập dưới trướng Lạc Nam, lúc này lại có thể áp đảo bọn hắn một cách toàn diện.
Pháp Bảo Đế Cấp càng là nhiều không đếm xuể.
Quả thật là người thật việc thật, chứng kiến tận mắt, không thể làm giả được.
“Chúng ta xin hàng, cầu khẩn Chủ Công nương tình tha mạng!”
“Chúng ta nguyện hàng, chủ công thương xót!”
“Xin hàng, tâm phục khẩu phục!”
Những người vốn đang còn do dự triệt để làm ra quyết định, đồng loạt quỳ rạp dưới chân Lạc Nam.
“Cái này…” Ngay cả những cao tầng như Ám Cổ Tộc Trưởng, Thi Cổ Tộc Trưởng, Độc Cổ Tộc Trưởng, Thú Cổ Tộc Trưởng cũng bắt đầu động tâm, nhưng vì mặt mũi của Thiên Đế nên còn lưỡng lự.
“Đám hèn mọn, các ngươi quên những tộc nhân đã…” Hồn Cổ Tộc Trưởng phẫn nộ gào thét.
Chỉ là lời chưa kịp dứt, đầu của hắn đã bị Địa Ngục Tam Đầu Khuyển nuốt vào, Linh Hồn hóa thành hư vô dưới ngọn lửa địa ngục.
“Khà khà, là Chủ Công cho các ngươi cơ hội giữ mạng, không phải cần đến các ngươi quy hàng, không biết quý trọng còn dám già mồm?” Địa Ngục Tam Đầu Khuyển nhai đầu ngon lành, liếm liếm mép nói:
“Để Cẩu gia dạy ngươi cách làm người dưới địa phủ!”
Hồn Cổ Tộc rùng mình, đang lúc lo sợ, lại nghe Lạc Nam cất giọng tuyên bố:
“Nếu đã quy hàng, ngày sau chính là huynh đệ, Hồn Cổ Tộc những người còn sống sẽ dung nhập vào Lâm Hồn Quân, được cung cấp tài nguyên, được phân phát Đế Cấp Pháp Bảo, việc này giao cho Lâm Hồn Đại Tướng phụ trách!”
“Đa tạ Chủ Công, đa tạ Chủ Công!”
Tộc nhân còn sống sót của Hồn Cổ Tộc mừng rơi nước mắt, nhìn Lâm Hồn Quân mạnh mẽ bọn họ đã sớm ước ao, lúc này không nghĩ đến được trực tiếp gia nhập vào trong đó, còn được tài nguyên và Đế Cấp Pháp Bảo? quả là nằm mơ cũng cười tỉnh a.
“Mạt tướng sẽ không để chủ công thất vọng!” Lâm Hồn Đại Tướng trịnh trọng quỳ xuống, trong lòng vạn phần cảm động.
Chủ công giao quân số còn sót lại của Hồn Cổ Tộc cho hắn tiếp quản, thực lực của Lâm Hồn sẽ lại mạnh hơn một bậc, quả là hổ mọc thêm cánh.
Sơn Dương Đế ở bên cạnh thấy toàn cảnh, biết đại sự sắp thành, bèn căm giận trừng sáu tên Tộc Trưởng tu vi Thiên Đế còn lại của Thất Tuyệt Cổ Tộc quát:
“Còn chưa chịu quy hàng? Các ngươi muốn chết thật sao?”
Ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại âm thầm truyền âm:
“Các ngươi chẳng phải khao khát thí nghiệm trên thân thể của Long Tộc sao? Chủ công là nhân vật không câu nệ tiểu tiết, dám đào Long Mộ làm quân trang cho thuộc hạ, chỉ cần