“Hay lắm, xem ra ta đến vừa đúng lúc!”
Lạc Nam vốn đang đoàn tụ với Nữ Hoàng sư phụ và chúng nữ, đang muốn cùng các nàng vào trong Cung Điện ôn chuyện, thì giữa không trung lại vừa lúc vang lên một giọng nói.
Bởi vì Côn Lôn Giới đang lâm vào yên tĩnh, nên khi giọng nói này vang lên…toàn bộ ánh mắt đồng loạt hướng về.
Chỉ thấy ở giữa bầu trời, một vị giai nhân đạp không mà đến, áo trắng bồng bềnh như tiên, mang khăn lụa mỏng che mặt, khí tức thu liễm nhìn không ra sâu cạn.
Trong lúc tất cả mọi người còn chưa hiểu ra sao, ánh mắt của giai nhân áo trắng đã khóa chặt lấy thân ảnh Lạc Nam, giọng điệu bình thản cất lên:
“Nghe nói Côn Lôn Thiếu Chủ thực lực kinh người, là thiên tài hiếm thấy của vũ trụ, tiểu nữ muốn lĩnh giáo một phen!”
Nàng vừa dứt lời, toàn bộ Côn Lôn Giới lâm vào sững sờ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Đùa sao? Thiếu Chủ của bọn hắn vừa trở về đã có người dám chạy đến tận cửa để khiêu chiến, hơn nữa còn là một vị giai nhân thần bí?
Chỉ có mấy vị Nữ Thiên Đế như Hi Vũ, Phượng Nghi là ý vị thâm trường nhìn giai nhân áo trắng kia, trong mắt đầy hứng thú xem kịch.
“Hừ, ngươi là ai?”
Niềm vui đoàn tụ cùng Lạc Nam bị cắt đứt, không ít nữ nhân của Làng Nhất Thế bất mãn nhìn lên trời, yêu kiều hừ nói.
“Tiểu nữ chỉ là một người hiếu chiến, thích khiêu chiến các thiên tài mà thôi!” Giai nhân áo trắng vẫn giữ nguyên giọng điệu bình thản, lại có chút khích tướng nhìn Lạc Nam cười nhạt:
“Thế nào? tiểu nữ một thân một mình tiến vào Côn Lôn, chẳng lẽ Côn Lôn Thiếu Chủ lại không dám ứng chiến, nếu là vậy thật khiến ta thất vọng!”
Lạc Nam nhíu mày, trong đầu thầm nghĩ mình không có quen nữ nhân này a, chẳng lẽ nàng lại là một trong các Thánh Nữ của Luân Kiếp Tiên Cung?
Một mình Trần Hồng Lệ còn chưa đủ à?
Bất quá không đợi Lạc Nam lên tiếng, đã thấy Đình Manh Manh bực bội nhảy lên bầu trời, thánh thót quát:
“Nữ nhân kia, Trưởng Làng của ta không phải bất kỳ ai cũng đủ tư cách khiêu chiến, muốn chiến với hắn thì đánh bại ta trước đi!”
Giai nhân áo trắng nghe vậy ngoài ý muốn nhìn Đình Manh Manh, ánh mắt tràn ngập ý cười:
“Cũng tốt, trước hết để tiểu nữ thử sức của thiên tài Làng Nhất Thế đi!”
“Xem chiêu!”
Đình Manh Manh gọn gàng dứt khoác, lực lượng Thể Đế cuồn cuộn vận chuyển, Phách Lực từ trong đan điền bùng nổ.
RỐNG!
Nghịch Sinh Pháp Thân khổng lồ xuất hiện, như một vị thần hộ mệnh nghiêm nghị đứng sau lưng Đình Manh Manh, nắm tay thô bạo hướng đối thủ đấm đến.
Lạc Nam âm thầm gật đầu, nha đầu Manh Manh tiến bộ không tồi, một quyền này đấm ra có uy lực của Đại Đế.
Nhưng mà cảnh tượng tiếp theo lại khiến toàn trường giật mình.
Trước nắm đấm khủng bố của Nghịch Sinh Pháp Thân, giai nhân áo trắng chỉ nhẹ nàng nâng lên một đầu ngón tay điểm lên.
OÀNH!
Một quyền khổng lồ như đạn pháo nện xuống, lại bị đầu ngón tay kia ung dung đón đỡ, giai nhân áo trắng thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không có.
Đình Manh Manh giật mình, biết gặp phải đối thủ khó chơi, bèn lấy ra Như Ý Thạch ném lên.
ẦM ẦM ẦM…
Như Ý Thạch cấp tốc biến lớn thành một cục gạch có thể che đậy cả bầu trời, Nghịch Sinh Pháp Thân cầm lấy Như Ý Thạch, cuồng dã nện xuống giai nhân.
“Haha!” Giai nhân áo trắng cười một tiếng đầy tự tin, từng ngón tay thon dài siết thành quả đấm, bàn tay trắng nõn nà không chút tỳ vết cuồng bạo tung quyền, lấy cứng đối cứng với Như Ý Thạch.
Nếu so về kích thước, Như Ý Thạch như một ngọn núi, còn giai nhân áo trắng lại bé nhỏ đến mức đáng thương.
Thế nhưng mà thân thể bé nhỏ ấy sau khi tung quyền, lực đạo như thiên băng địa liệt.
ĐÙNG!
Không gian nổ tung, cục gạch bị đánh bay, Nghịch Sinh Pháp Thân liên tục lùi lại vài chục bước.
Sắc mặt nhỏ nhắn của Đình Manh Manh đại biến.
“Đến phiên ta!” Giai nhân áo trắng trong trẻo quát, một chân giẫm nát hư không bay vọt như đạn pháo.
Một quyền hướng về bả vai của Đình Manh Manh đấm vào.
Hiển nhiên chỉ là giao thủ, nàng không muốn đánh vào yếu điểm, lựa chọn vị trí không gây tổn thương quá nặng ra tay, muốn dạy cho Đình Manh Manh một bài học.
Nhưng mà Đình Manh Manh cũng không phải người dễ dàng chịu thua như vậy.
Hai mắt của nàng lóe lên chiến ý và hưng phấn cao độ, thánh thót quát to:
“Nhu Cương Quyền!”
Theo sau đó, đôi tay vốn dĩ cực kỳ thô bạo và dứt khoát của Đình Manh Manh đột ngột trở nên uyển chuyển, động tác nhẹ nhàng như khiêu vũ, nhìn qua thì cực kỳ chậm rãi, lại ẩn chứa sức mạnh khổng lồ.
Nhu Cương Quyền, chính là môn Quyền Pháp mà Lạc Nam từ Vòng Quay Danh Vọng đạt được, đã giao cho nàng tu luyện.
Nhu Cương Quyền, lấy nhu chế cương, lấy tĩnh chế động.
Mắt thấy nhất quyền mạnh mẽ của giai nhân áo trắng đánh vào, Nhu Cương Quyền của Đình Manh Manh lập tức phát huy công hiệu, va chạm chính diện với giai nhân áo trắng.
Trong khoảnh khắc, giai nhân áo trắng trong mắt hiện lên vẻ khác lạ, bởi vì nàng có cảm giác nắm đấm mạnh mẽ của mình như vừa đấm vào một khối bông gòn, điều này khiến khả năng tàn phá của nó bị suy giảm, không thể tác động quá lớn lên cơ thể mục tiêu.
Chưa kể, loại quyền pháp cương nhu luân chuyển kia còn mang theo Phách Lực khổng lồ xuyên qua da thịt nàng, tìm đến các luồng kinh mạch bên trong nấm tay tiến hành tàn phá.
Quỷ dị vô cùng…
“Thú vị!” Giai nhân áo trắng gầm lên, lực lượng từ kinh mạch trong cơ thể bỗng nhiên lưu thông mãnh liệt, tạo thành một cổ lực đẩy, hung hăng đem Phách Lực của Đình Manh Manh bài xích mà ra.
PHỐC!
Đình Manh Manh bị phản phệ liên tục lùi bước, khóe môi hồng nhuận rỉ máu, hiển nhiên đã ăn thua thiệt.
Mặc dù chiến lực của nàng gia tăng, mặc dù nàng có Nhu Cương Quyền lợi hại, nhưng vẫn còn yếu trước mặt giai nhân áo trắng này.
Bản tính của Đình Manh Manh cũng vô cùng hiếu chiến, gặp đối thủ càng mạnh lại càng hưng phấn, đang muốn tiếp tục lao vào, thân ảnh Âu Dương Thương Lan đã hiện ra giữa bầu trời, đem nàng kéo ngược trở lại.
“Đại tỷ?” Đình Manh Manh bĩu môi không vui.
“Muội không phải đối thủ của nàng ấy, đánh tiếp chỉ làm mình bị thương, Tiểu Nam vừa trở về đừng để hắn phải lo lắng!” Âu Dương Thương Lan véo má tiểu nha đầu nói.
“Người ta biết rồi!” Đình Manh Manh ngoan ngoãn xụ mặt xuống.
“Chỉ là Đế Giả và Thể Đế Sơ Kỳ lại có chiến lực như vậy, rất đáng gờm rồi!” Giai nhân áo trắng không ngớt lời tán thưởng nhìn Đình Manh Manh, thầm nghĩ vì sao trước đây ta chưa nghe qua danh tiếng của tiểu nha đầu này?
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Mà lúc này, chúng Nữ Đế của Làng Nhất Thế đã phóng lên tận trời, khí thế ầm ầm tỏa ra, bất kỳ ai cũng sẳn sàng nghênh chiến.
Giai nhân áo trắng giật mình, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.
Lúc đầu thấy nhiều nữ nhân xinh đẹp, nàng cho rằng tất cả chỉ là thiếp thất của Lạc Nam, thực lực chắc không đáng chú ý.
Nhưng lúc này phát hiện mỗi một nữ nhân này đều là Tiên Đế, hơn nữa khí tức rất mạnh, rõ ràng viễn siêu cường giả trong cùng cấp.
Đặc biệt, nàng vậy mà cảm nhận được không ít khí tức nguy hiểm có thể uy hiếp đến mình từ trên người các nàng.
Không nghĩ đến bên cạnh Lạc Nam lại có nhiều nữ thiên tài đến như vậy.
Điều này càng làm nàng tò mò hơn về Lạc Nam, ánh mắt sáng quắc nhìn lấy hắn.
“Được rồi!” Lạc Nam mỉm cười nhún nhún vai, ra hiệu cho chúng nữ nói:
“Người đến là khách, Côn Lôn chúng ta nên tiếp đón tận tình, đáp ứng nguyện vọng của khách!”
“Nếu nàng ấy đã muốn khiêu chiến ta, vậy thì ta nhận!”
“Tốt!” Giai nhân áo trắng cười sảng khoái, anh khí bừng bừng không kém đấng mày râu:
“Chúng ta ra ngoài tinh không đại chiến, tránh làm hư hại hoàn cảnh Côn Lôn Giới!”
“Không cần!” Lạc Nam lắc đầu: “Có sư phụ ta và các vị Nữ Thiên Đế, thừa sức hóa giải dư ba trận chiến của chúng ta!”
“Nếu đã như vậy, tiểu nữ không khách khí!”
Giai nhân áo trắng vừa dứt lời, thân ảnh hóa thành chín luồng tàn ảnh đằng không, bóng ảnh đầy trời, nhanh đến mức chín phần mười tu sĩ Côn Lôn Giới không kịp nhìn thấy.
Nhắm ngay mặt Lạc Nam, vẫn là một quyền thô bạo đấm thẳng.
Lạc Nam điềm nhiên ung dung, một ngón tay điểm ra.
OÀNH!
Trong ánh mắt khó tin của giai nhân áo trắng và sự sùng bái của toàn Côn Lôn, một quyền mạnh mẽ thành công bức lùi Đình Manh Manh lại bị ngón tay của Lạc Nam thong dong ngăn cản, thậm chí khiến thân thể hắn rung động một chút cũng không làm được.
“Làm sao mạnh như vây?” Giai nhân áo trắng kinh hô thành tiếng, phải biết rằng nàng sở dĩ có thể dễ dàng áp đảo Đình Manh Manh là do tu vi chênh