Trong ánh mắt tiếc nuối của không ít cường giả, tấm gương đồng trong tay Lạc Nam biến mất, hắn trực tiếp ném vào Linh Giới Châu, giao cho Bắc Cung Hàm Ngọc và Xích Tà nghiên cứu…
Đám người thở dài không thôi.
Bọn hắn biết tấm gương đồng kia có lai lịch bất phàm, nói không chừng ẩn chứa đại bí mật, đại cơ duyên nào đó khiến người đạt được nhất phi trùng thiên…
Đáng tiếc, cái giá mà Mộng Gia đưa ra quá mức thuyết phục, trực tiếp chặn họng một số cao tầng của Thiên Địa Hội, ngay cả nhân vật như Thiếu Chủ cũng phải ngậm ngùi.
Thật ra, nếu chịu dốc vốn liếng, số ít cao tầng của Thiên Địa Hội vẫn bỏ ra nổi cái giá khổng lồ như vậy để tranh đoạt với Mộng Gia, nhưng rủi ro bên trong đó là quá lớn.
Không ai dám chắc có thể khám phá được bí mật của tấm gương, hơn nữa dù khám phá được…ngoài cơ duyên ra, có trời mới biết nó có mang đến tai họa động trời nào hay không.
Là người của Thiên Địa Hội, tất cả là dân kinh doanh, những cuộc làm ăn có nguy cơ rủi ro quá lớn bọn hắn sẽ không làm.
Suy đi tính lại, các nhân vật cao tầng đều cảm thấy mình không đủ khí phách để đánh cược may rủi bằng khối tài sản lớn như vậy.
“Sau lưng Mộng Gia rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Trong đầu toàn trường đồng loạt xuất hiện một suy nghĩ.
Nếu là trước đó vẫn có người chưa quá mức xem trọng Mộng Gia, thì hiện tại…tất cả phải dùng ánh mắt khác để nhìn về phía Mộng Chi Tiên.
Chấp nhận giao khối tài sản khổng lồ như vậy cho Mộng Chi Tiên bảo quản, hơn nữa nàng còn có toàn quyền sử dụng tiến hành giao dịch, quan hệ đôi bên chắc chắn không hề tầm thường, thậm chí có thể đến mức sinh tử tương giao.
Bởi vì nếu không có sự tin tưởng tuyệt đối, dù là người thân trong nhà, máu mủ ruột thịt cũng rất khó giao phó những nguồn tài nguyên mà Mộng Chi Tiên vừa lấy ra sử dụng.
Mà quan hệ giữa Mộng Gia và Côn Lôn Thiếu Chủ vốn rất thân thiết, điều này làm không ít người liên tưởng đến hắn.
“Chẳng lẽ tin đồn Côn Lôn Thiếu Chủ có sư phụ ở bên trên lại là sự thật?” Không ít người bắt đầu nhớ lại tin tức liên quan đến Lạc Nam.
Lại có những người âm thầm lắc đầu, nếu nhân vật bên trên dễ dàng gửi vật phẩm xuống vũ trụ này như vậy, e rằng thế giới đã sớm đảo loạn.
Có một ít quy tắc là bất khả xâm phạm…
Bất chấp cả đám đoán già đoán non, Mộng Chi Tiên vẫn hết sức ung dung bình thản, dung nhan xinh đẹp diễm quang tứ xạ, mang theo cảm giác thần bí áp đảo toàn trường, lấn át tất cả Đế Nữ đang có mặt.
Nàng thừa hiểu rằng, một trong những nguyên tắc của Thiên Địa Hội là bảo trì danh tính của khách hàng một cách tuyệt mật khi được yêu cầu.
Trong trường hợp khách hàng chỉ muốn Mộng Gia biết thân phận, thì dù là đích thân Hội Trưởng cũng không được phép ép Mộng Gia nói ra, chỉ cần Mộng Gia không làm chuyện vi phạm lợi ích của Thiên Địa Hội là được.
Nàng cũng đoán ra sẽ có người liên tưởng đến Lạc Nam, dù sao quan hệ giữa nàng và hắn cũng chẳng hề che giấu, chỉ cần chú ý tin tức một chút là hiểu rõ.
Nhưng đoán là một chuyện, có căn cứ và bằng chứng để khẳng định hay không lại là một chuyện khác…
Nhất là đối với một thế lực lấy chữ tín và danh dự làm đầu như Thiên Địa Hội, khi chưa có bằng chứng xác thực sẽ không khẳng định hay công bố bất cứ một điều gì cả dù đã đoán được 99,99 phần trăm sự thật.
“Được rồi…kế tiếp sẽ là vị nào có nhu cầu giao dịch?”
Thấy bầu không khí có phần yên tịnh, Thiên Địa Thiếu Chủ đành phải lên tiếng xóa tan sự tĩnh lặng.
Hắn có cảm giác được, Mộng Gia mới là nhân vật chính của Giao Dịch Nội Bộ lần này.
Ở các lần Giao Dịch Nội Bộ trước đây, hầu hết những vật phẩm mà các vị trưởng lão, tầng lớp cao tầng của Thiên Địa Hội lấy ra mới là thứ khiến đám đông phải trầm trồ thán phục…vậy mà lần này một gia tộc vừa thăng cấp Địa Đế không lâu đã làm nên chuyện đó.
Phải biết rằng có đến hàng ngàn Địa Đế Cấp Thế Lực trực thuộc Thiên Địa Hội trên phạm vi toàn vũ trụ, chưa từng có Thế Lực nào làm được như Mộng Gia, toàn trường chưa thích ứng kịp với thực tế là điều hiển nhiên.
…
Trước lời nhắc của Thiên Địa Thiếu Chủ, vẫn có một số thành viên khác đứng lên trao đổi vật phẩm, nhưng mức độ đã không còn hào hứng được như trước…
Lo sợ Giao Dịch Nội Bộ sẽ kết thúc một cách tẻ nhạt, Thiên Địa Thiếu Chủ nghĩ ra một cách, đưa mắt nhìn Mộng Chi Tiên cười nói:
“Không biết Mộng Gia có nhu cầu giao dịch hay chăng?”
Quả nhiên nghe thấy vậy, vô số người vô thức ngồi thẳng lưng, hai mắt trợn trừng trừng, muốn xem thử Mộng Gia còn có thể lấy ra những thứ gì nữa.
“Tính sao đây phu quân?” Mộng Chi Tiên truyền âm hỏi.
“Nàng cứ giao cho ta!” Lạc Nam đáp.
Nói là truyền âm, thực chất hai người đang giao lưu ý niệm qua Long Tiên Thánh Điển, dù Thiên Địa Hội có người sở hữu thủ đoạn nghe trộm thuật Truyền Âm cũng không thể nào phát hiện được, trừ khi thủ đoạn đó còn cao cấp hơn Siêu Việt Đế Cấp như Long Tiên Thánh Điển.
Mộng Chi Tiên nhẹ gật đầu, lên tiếng nói:
“Nếu Thiếu Chủ đã có lời, Mộng Gia cung kính không bằng tuân mệnh, giao cho hộ vệ của ta triển khai đi!”
“Tuân mệnh Đế Nữ!” Lạc Nam ra vẻ hào hứng bừng bừng chắp tay nói, một bộ tiểu nhân đắc chí, nô tài cậy mặt chủ nhân giễu võ dương oai.
Chỉ thấy hắn nhảy vọt ra khỏi vị trí, bước đến giữa trung tâm vòng tròn, nơi hội tụ tất cả ánh mắt.
“Con hàng này muốn làm gì?” Đám đông một mặt mộng bức.
Trong từng đôi mắt tò mò, chỉ thấy Lạc Nam lấy ra một cái bàn lớn ước chừng mười mét vuông đặt ầm xuống đất.
“Cái bàn này có gì huyền diệu à?” Một vị Địa Đế hỏi.
“Nhìn không ra khí tức, giống hệt cái bàn bình thường, nói không chừng là đồ vật lưu truyền từ thời thượng cổ!” Không ít người vuốt cằm trầm tư.
“Chẳng lẽ giống tấm gương đồng kia? Là vật phẩm chưa rõ lai lịch?” Vài nhân vật biểu lộ nghiêm nghị.
“Đây chỉ là cái bàn bình thường!” Lạc Nam nghe xong khóe miệng co giật nói.
“Bàn bình thường?” Đám người hai mặt nhìn nhau, sau đó hung hăng trừng ngược lại hắn:
“Bàn bình thường ngươi lấy ra làm cái gì?”
“Đương nhiên là để mở quầy…” Lạc Nam thuận miệng nói, bất quá cảm thấy lời của mình có phần thô, hắn bèn thay đổi nói lại:
“Để trưng bày vật phẩm!”
“Mở quầy? Trưng bày?” Lần này đến cả Thiên Địa Thiếu Chủ cũng giật giật cơ mặt.
Không để đám đông đợi lâu, Lạc Nam khí phách phất tay.
LOẢNG XOẢNG…
Âm thanh như một đống phế liệu rơi vào tay đám người.
Đưa mắt nhìn lại, cả đám phải hít một ngụm khí lạnh, không ít người trực tiếp té ghế.
Tầng tầng lớp lớp vật phẩm chất chồng như núi, xếp đầy một bàn mười mét vuông, muốn tìm ra một khe hở cũng không có.
Khiến tất cả phải câm nín chính là…số lượng vật phẩm khổng lồ này mỗi một thứ đều là hàng Đế Cấp, kém nhất cũng là Đế Cấp Trung Phẩm, mà phần lớn là Đế Cấp Cực Phẩm, trong đó còn có các loại Huyết Mạch tinh khiết của Thần Thú, Ma Thú…
“Con mẹ nó, rốt cuộc hắn là Thiên Địa Hội hay chúng ta là Thiên Địa Hội?” Một vị Trưởng Lão vô thức buông lời thô tục, mắng chửi nhân vật đứng sau lưng Mộng Gia.
Ai cũng biết Thiên Địa Hội là Thế Lực giàu có bậc nhất vũ trụ, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra, e rằng sẽ có người bắt đầu hoài nghi sự thật.
“Mộng Gia…thật sự định mở quầy hàng giữa Giao Dịch Nội Bộ?” Huyền Y Đế Nữ che lấy đôi môi đỏ mộng, cảm thấy những vật phẩm mà mình vừa đổi được thật sự không còn thơm.
“Cái này…” Thiên Địa Thiếu Chủ có chút lắp bắp, hồi lâu mới miễn cưỡng hỏi:
“Nhiều vật phẩm như vậy, Mộng Gia định đổi lấy thứ gì?”
“Nguyên Thạch!” Lạc Nam nâng lên bàn tay nắm chặt, ánh mắt nóng rực như lửa, lớn tiếng hò hét:
“Càng nhiều Nguyên Thạch càng tốt, mỗi vật ta bày bán có giá khác nhau, chỉ dùng Nguyên Thạch để thu mua, cam đoan giá cả phải chăng, già trẻ lớn bé không gạt, mời vô…mời vô!”
“Quan khách bốn phía mời vô, khách hàng là thượng đế, mua càng nhiều càng có ưu đãi!”
Nghe hắn gào thét, đám đông mặc dù cảm thấy không ra thể thống gì, nhưng lại không nén nỗi sự mê hoặc của những vật phẩm cao cấp.
Thế là bất chấp hình tượng, một đám đại nhân vật có Nguyên Thạch trong tay bu vào quầy hàng của Lạc Nam, bắt đầu lựa chọn vật phẩm.
“Môn Đế Cấp Thượng Phẩm – Vung Đao Tự