Con Đường Bá Chủ

Chương 1481


trước sau



Tiên Giới…
Trong khoảng thời gian này, toàn bộ Tiên Giới lâm vào một bầu không khí hiếm lạ chưa từng có…
Vừa náo nhiệt, vừa ẩn chứa sát khí kinh người…
“Kỳ quái, bổn công tử mới bế quan hơn một thời gian, vì sao có cảm giác thế giới trở nên náo nhiệt!” Một tên Đế Tử lưng đeo trường kiếm vừa tiến vào Tẩu Lâu ở một phiến Đế Thiên Giới, nhất thời kinh ngạc không thôi.

Tửu Lâu ngày thường tuy là chốn đông vui, nhưng cũng chưa đến mức quá tải như tình cảnh trước mắt a.

Chỉ thấy từ trên xuống dưới Tửu Lâu, tất cả chỗ ngồi đều đã chật kín, ngay cả Đế Tử như hắn tiến vào cũng chỉ có thể đứng nhìn, mà hàng ngàn tu sĩ có mặt trong này đang nghị luận ầm ĩ, nước miếng văng tung tóe.

Đế Tử tò mò đến cực điểm, chẳng lẽ mới gần đây mà mình bỏ qua đại sự gì hay sao? nhất thời hắn vểnh lỗ tai, không muốn biến thành người tối cổ.

“Các ngươi biết tin gì chưa? Sở dĩ có nhiều Ma Tu đánh vào Tiên Giới chúng ta như vậy là do tham lam cái mạng của Côn Lôn Thiếu Chủ!”
“Không sai, ta cũng vừa từ Thiên Địa Hội nghe được tin tức này, đám chó Tru Tiên Điện treo thưởng đầu của Côn Lôn Thiếu Chủ đến tận 1 tỷ Tru Tiên Điểm, đây là mức giá kỷ lục từ trước đến nay khi treo thưởng người trẻ tuổi!”
“Một tỷ Điểm, quá mức kinh khủng…dù là nhiều Thiên Đế thành danh lâu năm cũng chưa bị treo thưởng lên đến giá này a!”
“Haha, các ngươi thì biết cái gì? Qua những gì Lạc Thiếu Chủ biểu hiện, lão phu cảm thấy 1 tỷ Điểm vẫn còn ít đấy!”
“Đúng vậy nha, nói đi cũng phải nói lại, cũng nhờ đám Tru Tiên Điện treo thưởng nhiều Điểm như vậy mà ta mới biết Tiên Giới mình có nhân vật trẻ tuổi khủng bố như vậy!”
“Còn phải nói sao? chưa từng thấy ai lấy tu vi Đại Đế đuổi giết toàn Thiên Ma Đế như hắn, chỉ trong một tháng đã có tận 8 tên Thiên Ma Đế và vài chục Địa Ma Đế chết trong tay hắn!”
“Tiên Giới sinh ra một thiên tài khủng bố như vậy, đám người Ma giới và Tru Tiên Điện đứng ngồi không yên là dễ hiểu, nếu để Lạc Thiếu Chủ thuận lợi trưởng thành đến Thiên Đế, lại thêm Tuế Nguyệt Nữ Đế cũng là người của Tiên Giới, chúng ta chẳng phải là vô địch?”
“Lạc Thiếu Chủ thật sự kinh khủng, nhưng ngươi đừng quên hai vị thê tử che mặt đi cùng với hắn, các nàng cũng đánh Thiên Ma Đế như đánh gà!”
“Haha, chỉ tại đám Ma Đế quá yếu nên bị thiên tài Tiên Giới chúng ta đánh cho nổ tung!”
“Săn Ma Điện cũng bắt đầu hành động, liên tục càn quét đám Ma Tu, không để bọn hắn có cơ hội chuồn về Ma Giới!”
“Ừm, ta cũng nghe qua…với tiến độ này, e rằng không đến nửa năm, những Ma Tu dám lẻn vào Tiên Giới sẽ toàn bộ bị hốt sạch!”
Thanh niên Đế Tử nghe thấy đám đông nghị luận, nhất thời chấn động toàn thân, vội vàng tiến lên kéo một nam tử đầu hói hỏi thăm:
“Vị đạo hữu này, có thể nói rõ mọi chuyện hơn được không? Vị Lạc Thiếu Chủ mà các ngươi nói là ai? Sao kinh khủng đến mức lấy tu vi Đại Đế giết Thiên Ma Đế vậy hả?”
Giọng nói của hắn ẩn chứa sự rung động đến khó tin…
“A, Ta nhận ra ngươi…ngươi là Đế Tử vừa được thu nhận không lâu của Kiếm Đế Thành đúng không?” Nam tử đầu hói chỉ vào thanh niên hỏi ngược lại.


“Không sai, chính là tại hạ!” Thanh niên Đế Tử gật gật đầu.

“Haizz, ngươi cũng là thiên tài khó được, bất quá so với Lạc Nam và hai vị thê tử của hắn còn kém rất xa!” Nam tử đầu hói hưng phấn đem mọi chuyện diễn ra trong một tháng qua kể lại một lần.

Thanh niên Đế Tử càng nghe càng trợn mắt há hốc mồm, thân thể lảo đảo xém chút đứng không vững, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, kiếm trên lưng dường như ảm đạm, bàn tay lặng lẽ siết chặt.

Bị Tru Tiên Điện treo thưởng 1 tỷ, chẳng những không sợ còn ngông nghênh giết ngược lại đám sát thủ, tốc độ ra tay thậm chí nhanh hơn cả những kẻ chuyên diệt Ma như Săn Ma Điện.

Hàng loạt chiến tích huy hoàng như từng thanh búa chùy oanh tạc vào trong lòng thanh niên Đế Tử, để chút tự tin của hắn chẳng sót lại chút nào.

“Haizz, ta biết ngươi bị kích thích, nhưng tốt nhất đừng nên so sánh mình với Lạc Nam!” Nam tử đầu hói sùng bái nói:
“Hắn hiện tại đã là thần tượng của vô số người trẻ tuổi ở Tiên Giới, đồng thời cũng trở thành mục tiêu ám sát hàng đầu của Ma Giới!”
“Vinh quang song hành cùng nguy hiểm, không đủ thực lực tốt nhất cứ từng bước tu luyện thì hơn!”
“Đa tạ…” Thanh niên Đế Tử đắng chát gật đầu, như người mất hồn rời khỏi Tửu Lâu.

Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, có lẽ sẽ có chút ấn tượng với thanh niên Đế Tử này.

Hắn chính là Kiếm Nhai – tên Đế Tử của Kiếm Giới trực thuộc Côn Lôn, là thiên tài cùng thế hệ với hai người Minh Không và Vô Ưu.

Khi Lạc Nam trở thành Côn Lôn Thiếu Chủ chưa lâu, Vô Ưu, Minh Không và Kiếm Nhai đã đích thân tìm đến hắn, tỏ ý muốn đầu quân.

Lạc Nam đã hỏi lý tưởng của từng người.

Và Kiếm Nhai đã đáp muốn Lạc Nam giúp hắn thành Đệ Nhất Kiếm Tu ở Côn Lôn Giới.

Khi đó Lạc Nam đã chỉ vào Độc Cô Ngạo Tuyết đang bên cạnh mình, nói với Kiếm Nhai: “Có mặt nàng ở đây, ngươi vĩnh viễn không thể trở thành đệ nhất Kiếm Tu ở bất kỳ nơi đâu!”
Kiếm Nhai chưa từ bỏ nguyện vọng, muốn trở thành Đệ Nhị, Đệ Tam Kiếm Tu…
Đáng tiếc ở trong mắt Lạc Nam, hắn thật sự không thể nào làm được.

Kiếm Nhai khi đó đã thổ huyết tại chỗ, cho rằng Lạc Nam xem nhẹ mình, cho rằng Lạc Nam không công nhận tài năng của hắn, cho rằng Lạc Nam quá mức xem nhẹ…
Theo lời của Lạc Nam, Kiếm Nhai chỉ có thể trở thành một thanh kiếm sắc bén trong tay hắn.

Lòng tự tôn không cho phép Kiếm Nhai tán thành nhận xét của Lạc Nam, vì lẽ đó không phục rời khỏi Côn Lôn ngao du thiên hạ, âm thầm thề rằng tương lai sẽ khiến Lạc Nam phải nhìn nhận mình với một con mắt khác.

Và số phận vẫn mỉm cười, Kiếm Nhai tìm được cơ duyên thuộc về mình.

Trong một lần thừa sống thiếu chết trong Bí Cảnh, hắn nhận được Truyền Thừa của một vị Kiếm Tu thời Thượng Cổ, tiềm lực phi phàm.

Sau đó Kiếm Nhai đầu quân cho một trong những Thế Lực dùng Kiếm mạnh nhất Vũ Trụ - Kiếm Đế Thành, hiển lộ tài năng theo thời gian, được Thành Chủ của Kiếm Đế Thành thưởng thức, thu làm Đệ Tử.

Kiếm Thuật của Kiếm Nhai từ đó ngày càng cao minh, dưới sự bồi dưỡng của Kiếm Đế Thành tu vi cũng lên như diều gặp gió, lúc này đã đạt đến Đế Giả, ỷ vào Kiếm Thuật có thể miễn cưỡng chiến ngang tay Đại Đế.

Vốn tưởng rằng với thành tựu của mình hiện tại đã có thể so sánh với Lạc Nam, ngày sau khiến Lạc Nam hối tiếc vì dám xem nhẹ mình, khiến Vô Ưu và Minh Không phải ngưỡng vọng.

Nào ngờ lúc này hắn nghe được những chiến tích khủng bố của Lạc Nam, thế giới xung quanh như muốn sụp đổ, lòng kiêu ngạo chẳng sót lại chút nào.

Kiếm Nhai có cảm giác, dù mình nỗ lực đến đâu, phấn đấu đến đâu…thì vẫn có một số người vĩnh viễn cách xa mình, khoảng cách chỉ có ngày càng lớn hơn, vô pháp rút ngắn.

Thất thần trở về Kiếm Đế Thành, Kiếm Nhai như người không hồn.

“Kiếm Nhai sư đệ, ngươi làm sao thế?” Một thanh âm ôn hòa vang lên bên tai.

Kiếm Nhai nhìn lại, phát hiện người này chính là sư huynh Kiếm Thanh Y, cũng là con trai của sư phụ mình.

“Thanh Y sư huynh, ta nghe thấy chiến tích của một kẻ khủng bố, nhất thời bị đả kích!” Kiếm Nhai trong lòng rất biết ơn Kiếm Đế Thành, nên cũng chẳng che giấu nội tâm trước mặt Kiếm Thanh Y.


“Là Lạc Nam đúng không?” Kiếm Thanh Y hỏi.

“Không sai, chính là hắn!” Kiếm Nhai toàn thân run rẩy: “Thế gian sao lại có yêu nghiệt như vậy chứ?”
“Haha, ngươi chỉ mới nghe qua về hắn, còn sư huynh đã từng tận mắt chứng kiến và thảm bại trong tay hắn!” Kiếm Thanh Y cười khổ, hít

sâu một ngụm thán phục:
“Đừng so sánh với quái thai như vậy, sẽ làm chúng ta mất đi động lực phấn đấu mà thôi!”
“Sư huynh từng đấu với hắn?” Kiếm Nhai không dám tin hỏi.

“Đây là chuyện bí mật, tin tức về nó bị phong tỏa, đệ tuyệt đối đừng cho ai biết!” Kiếm Thanh Y vỗ vỗ vai Kiếm Nhai:
“Còn nhớ cách đây không lâu, ta từng tham gia Thiếu Đế Chi Chiến chứ?”
“Đương nhiên là nhớ!” Kiếm Nhai gật đầu đáp, có chút ngưỡng mộ nói: “Sư huynh còn lọt vào top 50!”
“Lạc Nam chính là Quán Quân!” Kiếm Thanh Y nhàn nhạt nói ra năm chữ.

“Ực…”
Kiếm Nhai toàn thân cứng đờ, chỉ nghe thấy thanh âm nuốt nước bọt khô khốc trong cổ họng.

Tình cảnh này diễn ra ở khắp mọi nơi tại Tiên Giới.

Vô số người nghị luận về các chiến tích của Lạc Nam và hai vị thê tử, vô số thiên tài bị hắn đả kích, một phần chuyển sang hâm mộ hắn, một phần khác chuyển sang ghen ghét hắn, lại có người bị hắn làm mất ý chí tu luyện.

Chỉ trong thời gian cực ngắn, hai từ “Lạc Nam” hoàn toàn áp đảo thế hệ đồng lứa, trở thành cái bóng khổng lồ che phủ ánh sáng huy hoàng của những yêu nghiệt cùng thời.


Thời gian dần trôi, cái tên “Lạc Nam” cũng bắt đầu lan truyền đến Ma Giới.

Tại Song Tu Lâu – Tửu Lâu nổi danh nhất Ma Giới…
Cũng có vô số Ma Tu vừa uống rượu, vừa đang nghị luận ầm ĩ, bất quá lại mang theo thái độ hoàn toàn khác so với Tiên Giới.

Nếu ở Tiên Giới là náo nhiệt, đắc chí và cười nhạo…thì ở Ma Giới lại là vô tận căm hận và phẫn nộ.

“Tiểu súc sinh Lạc Nam, hắn dám cuồng ngạo như vậy sao? muốn gây nên Tiên Ma Chi Chiến nữa sao?”
“Hừ, chẳng trách bị Tru Tiên Điện treo 1 tỷ Điểm, xem ra Tru Tiên Điện đã sớm nhìn ra tiềm lực vô lý của kẻ này!”
“Mặc kệ hắn thiên tài như thế nào, nhưng giết nhiều cường giả của Ma Giới chúng ta như vậy, chẳng lẽ các ngươi để yên à?”
“Không thì có thể làm sao? Lạc Nam đang ở Tiên Giới, ngươi có ngon thì đi sang mà giết!”
“Khốn nạn, hắn có ngon thì vào Ma Giới, lão tử lập tức đi lấy mạng hắn!”
“Lịt móa, thằng nhõi Lạc Nam dám ngông cuồng tuyên bố sẽ giết đến khi nào Ma Giới chúng ta sợ hắn thì thôi, quả là vô tri tiểu nhi, xem Ma Tu chúng ta yếu lắm sao?”
“Người ta có thực lực để cuồng vọng, đám Tiên Giới đang cười nhạo Ma Giới chúng ta vô dụng kia kìa!”
“Haizz, chỉ trách Ma Giới chúng ta không sinh ra nổi bất kỳ yêu nghiệt nào như Lạc Nam, tạm thời chỉ có thể nhìn đám Tiên Giới phách lối!”
Nghe đến lời này, đám quan khách Song Tu Lâu thở dài, trong đầu lần lượt hiện ra những cái tên thiên tài, đáng tiếc chưa có ai đủ tầm so với Lạc Nam.


Phía sau đại sảnh, nơi Hậu Viện của Song Tu Lâu, một nhóm tuyệt sắc ma nữ nghe đám người bên ngoài bàn tán sôi nổi, sắc mặt cũng hiện ra các biểu tình khác nhau.

“Hừ…hừ…đám ếch ngồi đáy giếng bên ngoài thì biết cái gì?” Dạ Ly bất mãn cong môi, hai mắt đầy sùng bái và tưởng niệm nói ra đầy chắc nịch:
“Lạc Nam chắc chắn không phải là đối thủ của Văn Lang Thiếu Chủ!”
Mấy nữ nghe vậy hai mặt nhìn nhau, Kính Hoa ôn tồn nói:
“Thiếu Chủ của chúng ta tuy rất cường đại, nhưng cái tên Lạc Nam kia cũng chẳng phải dạng vừa!”
“Đại tỷ nói không sai, chẳng ngờ Tiên Giới lại xuất hiện một nhân vật đáng gờm như vậy!” Một vị Hoa Khôi kiêng dè mở miệng.

“Hừ, đám Ma Tu quá lớn gan, vậy mà dám lẻn vào Tiên Giới ám sát hắn, chết cũng không thể trách ai!” Lại một Hoa Khôi khác chép miệng.

“Hết cách rồi, cái giá 1 tỷ Tru Tiên Điểm ngay cả chúng ta cũng nghĩ mà thèm!” Họa Mộng liếm nhẹ khóe miệng ướt át, với số lượng Tru Tiên Điểm khủng khiếp như thế, nàng có thể đổi hàng trăm cái Đế Cấp Cực Phẩm Trận Pháp để nghiên cứu thỏa thích.

“Các ngươi nói xem, Văn Lang Thiếu Chủ của chúng ta và Lạc Nam ai lợi hại hơn?” Một vị Hoa Khôi hứng thú hỏi.


“Đương nhiên là Văn Lang Thiếu Chủ!” Dạ Ly cùng Kính Hoa trăm miệng một lời.

“Vì sao?” Vài nữ nghe vậy tò mò.

“Bởi vì Văn Lang Thiếu Chủ mắt sáng như đuốc, đã nhận ra tài năng thiên bẩm của ta!” Dạ Ly hào hứng bừng bừng nói: “Lạc Nam tầm mắt chắc chắn không được cao như hắn!”
Chúng nữ xem nàng như không khí, nha đầu này sùng bái Văn Lang Thiếu Chủ đến mức điên rồi.

Chỉ có Kính Hoa là khách quan nhận xét:
“Lạc Nam mặc dù đánh bại nhiều Thiên Ma Đế, nhưng những kẻ này không phải nhân vật quá mạnh, trái lại chỉ thuộc dạng trung bình!”
“Còn Văn Lang thiếu chủ của chúng ta chiến cả chủ nhân của Ma Đình, đào tẩu trong tay Thị Trưởng Ma Thương Thị và một đám Trưởng Lão Tru Tiên Điện toàn diện liên thủ!”
“Chiến tích như vậy nếu truyền ra ngoài, sợ rằng còn nhỉnh hơn cả Lạc Nam!”
“Nói cũng phải…” Các vị Hoa Khôi nhẹ gật đầu, cảm thấy Kính Hoa phân tích khá hợp tình hợp lý.

“Dì Nguyệt, ngươi thấy ta nói đúng không?” Kính Hoa đưa mắt nhìn sang Thủy Nguyệt hỏi ý kiến.

Chúng nữ cũng nhìn sang Thủy Nguyệt, nữ tổng quản vẫn im lặng lắng nghe từ đầu đến giờ.

Thủy Nguyệt mỉm cười, môi anh đào căng mộng hé mở nói:
“Kính Hoa ngươi đừng quên, khi Văn Lang Thiếu Chủ đạt những chiến tích trên thì tu vi của hắn đang ở mức nào?”
Chúng nữ nghe vậy giật mình, từng đôi mắt đẹp sáng lên.

Đúng nha, Văn Lang khi biểu hiện chiến tích khủng bố đó thì tu vi còn chưa thành Ma Đế chân chính.

Trong khi Lạc Nam lúc này đã là Đại Đế rồi.

Vậy nếu chiến đấu trong cùng cấp, Lạc Nam làm sao có thể là đối thủ của Văn Lang?
“Hì hì, ta đã nói Văn Lang Thiếu Chủ lợi hại nhất!” Dạ Ly nhảy cẩng lên hoan hô.

“Khanh khách!”
Trong lúc chúng nữ trò chuyện, một tiếng cười duyên bên ngoài vang lên, U Cơ lắc lư vòng eo, uyển chuyển đi đến.

“Tham kiến Thiếu Phu Nhân!” Thủy Nguyệt cùng Thất Đại Hoa Khôi chắp tay hành lễ.

“Nghe các tỷ muội nghị luận!” U Cơ khóe môi cong lên thần bí, ý vị thâm trường nói:
“Ta cũng muốn xem thử liệu phu quân có đánh lại Lạc Nam hay không, chỉ tiếc…”
“Tiếc cái gì?” Chúng nữ vội vàng hỏi.

U Cơ nhún nhún vai đáp: “Bọn hắn một người ở Tiên Giới, một người ở Ma Giới, vũ trụ lại rộng lớn bao la, làm sao chạm mặt?”
Nghe nàng nói đúng tình hình thực tế chúng nữ cũng thở dài một tiếng, lại không nhịn được có chút tiếc nuối.

Trong thâm tâm, các nàng vẫn muốn cổ vũ Thiếu Chủ của mình đánh bại đệ nhất thiên tài Tiên Giới Lạc Nam.


Chúc cả nhà ngủ ngon.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện