Hành tẩu trên đường cái lớn, nghe thấy vô số thanh âm bàn tán xôn xao, tranh cãi ầm ĩ về chiến tích và sức mạnh giữa hai cái tên yêu nghiệt Lạc Nam và Văn Lang, nhân vật chính gây nên chuyện đó lại đang hóa thành một nam tử mang theo mặt nạ màu bạc, quanh thân khoác áo choàng đen nhìn cực kỳ bí ẩn, điềm nhiên tiến vào một chi nhánh của Thiên Địa Hội.
Mặt nạ màu bạc và áo choàng mà Lạc Nam đang đeo bên ngoài đều là Pháp Bảo do chính hắn luyện chế, bên trong còn cẩn thận thay đổi dung mạo khác nhờ Mặt Nạ Thiên Diện.
Nếu có người nhìn xuyên được mặt nạ màu bạc và áo choàng bên ngoài, cũng chỉ thấy khuôn mặt của Nhị Lang Thần hiện ra phía sau.
Đi làm chuyện mờ ám, Lạc Nam ưa thích hoá trang thành kẻ thù của mình.
“Kính chào quý khách!”
Vừa mới bước đến đại môn, hai nữ lễ tân diện mạo khả ái thanh tú đã lịch sự nghênh đón, môi nở nụ cười như hoa cực kỳ thân thiện, tạo cảm giác rất thoải mái cho khách hàng.
Nói về thái độ phục vụ của Thiên Địa Hội, Lạc Nam chưa từng có gì phàn nàn.
Hiển nhiên trong lúc Săn Ma Điện đang điên cuồng săn lùng mình, hắn muốn tranh thủ chút thời gian tìm đến Thiên Địa Hội tẩu tán toàn bộ khối tài sản khổng lồ đạt được từ Hắc Ám Vĩnh Kiếp kia.
Vì thế mà nhân tiện đi vào một phiến Đế Thiên Giới, ghé ngang ngẫu nhiên một chi nhánh khá lớn của Thiên Địa Hội tiến hành giao dịch.
“Không biết Thiên Địa Hội có thể giúp gì cho quý khách?”
Thấy Lạc Nam bộ dạng thần bí không hiển lộ dung mạo, hai nữ lễ tân vẫn cực kỳ khách khí, dù sao thì nơi này chẳng quy định khách nhân phải lộ mặt.
Trong vũ trụ này, Thiên Địa Hội tự tin đủ khả năng giao dịch với bất kỳ nhân vật nào, cũng chẳng sợ bất kỳ kẻ ăn gan hùm mật báo nào dám đến gây sự.
“Tại hạ muốn bán vật phẩm!” Lạc Nam trầm giọng đáp.
“Ồ? Không biết khách nhân muốn bán thứ gì? Thiên Địa Hội chúng tôi thu mua Đan Dược, Pháp Bảo, Công Pháp, Vũ Kỹ, Thân Pháp, Thần Thông, Phù Chú, Trận Pháp…” Nữ lễ tân lịch sự nói:
“Chỉ cần là tài nguyên mà tu sĩ có thể sử dụng, Thiên Địa Hội đều thu mua!”
“Tất cả những thứ kể trên!” Lạc Nam nói: “Hơn nữa số lượng mà ta cần bán có chút lớn!”
Nghe hắn nói trịnh trọng, sắc mặt nữ lễ tân hơi thay đổi, nàng kính cẩn đáp:
“Vậy làm phiền khách quý chờ một chút, tiểu nữ đi gọi Tổng Quản đến cùng người giao dịch!”
“Ừm!” Lạc Nam nhẹ gật đầu.
Nữ lễ tân nhanh chân rời đi, rất nhanh đã quay lại, đi cùng với nàng còn có một lão già râu bạc, tu vi Địa Đế, khí thế như hồng.
“Lão phu tên gọi Phạm Khang, là tổng quản của nơi này…nghe nói khách nhân muốn giao dịch quy mô lớn?” Lão già ôn hòa nhìn Lạc Nam cười hỏi.
“Không sai!” Lạc Nam nhẹ gật đầu, bất quá vẫn có chút không hài lòng.
Xem ra chi nhánh này của Thiên Địa Hội vẫn hơi nhỏ a, một tổng quản tu vi Địa Đế e rằng chưa đủ tư cách giao dịch với mình.
Phải biết tài sản của hắn mang theo đều là hàng của Thiên Đế…
Để thử thăm dò, Lạc Nam tùy ý lấy ra hai kiện Pháp Bảo nói:
“Phạm Khang tổng quản định giá chúng nó thử xem!”
“Đế Cực Cực Phẩm Pháp Bảo!” Phạm Khang hít một ngụm khí lạnh, xém chút nhảy dựng lên, mà ngay cả lễ tân ở bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm.
Nàng rốt cuộc hiểu vì sao vị khách nhân này nói sẽ giao dịch quy mô lớn.
“Cái này…cái này…” Phạm Khang trong lòng cười khổ.
Mặc dù Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo cũng chưa phải hàng quá hiếm đối với Thiên Địa Hội, nhưng từ khi chi nhánh này thành lập đến bây giờ, số người mang theo Pháp Bảo đẳng cấp này đến giao dịch chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Mà Phạm Khang hắn quả thật chưa đủ tư cách để định giá Pháp Bảo Đế Cấp Cực Phẩm.
“Mời quý khách vào khu vực đặc biệt, lão phu sẽ liên hệ nhân vật cao cấp hơn cùng ngài đàm phán!”
Phạm Khang khom người kính cẩn nói với Lạc Nam.
“Không thành vấn đề!” Lạc Nam nhún vai.
Phạm Khang nháy mắt ra hiệu lễ tân dẫn đường cho hắn vào phòng đặc biệt, còn mình thì chạy đi gọi người.
Đi theo nữ lễ tân tiến vào một cung điện lộng lẫy xa hoa, bên trong cung điện này có hàng chục phòng, mỗi một phòng đều là nơi để tiếp đón những vị khách cao cấp bậc nhất Thiên Địa Hội.
Lạc Nam được bố trí cho một phòng rộng rãi, nữ lễ tân kính cẩn rót tiên trà, lấy tiên quả ra mời hắn thưởng thức trong thời gian chờ đợi.
…
Cùng lúc đó, Phạm Khang cũng chạy vào một phòng đặc biệt khác, nhìn thấy hai tên thanh niên đang ngồi ghế đàm phán và một lão già đứng sau lưng, hiển nhiên là tùy tùng của một trong hai kẻ đó.
Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, chắc chắn hắn sẽ nhận ra một trong hai tên thanh niên là người quen với mình.
Phạm Chí – Đế Tử của Phạm Gia, kẻ sở hữu Hợp Bảo Chiến Thể.
“Phạm Chí huynh, lần này ngươi thật khiến bổn Đế Tử thất vọng!” Người thanh niên ngồi đối diện với Phạm Chí không vui nói:
“Rõ ràng ta đã nhờ ngươi tìm cho ta một Trận Pháp lợi hại bên trong Giao Dịch Nội Bộ, kết quả là ngươi tay trắng quay về, quả thật không xem Cao Trọng ta là bằng hữu!”
Nghe người thanh niên tên Cao Trọng phàn nàn, Phạm Chí cũng là sắc mặt giận dữ.
Giao Dịch Nội Bộ lần này quả thật xuất hiện rất nhiều Trận Pháp quý giá, hơn nữa còn là Trận Pháp đã thất truyền từ lâu, nhưng ngặt nỗi những Trận Pháp này Phạm Chí hắn lấy không nổi, mà chúng lại xuất ra từ tay Mộng Chi Tiên, làm sao có thể tranh giành?
“Cao Trọng huynh, bổn Đế Tử đã cố hết sức, chỉ tiếc tài lực không đủ a…” Phạm Chí bất đắc dĩ nói.
Cao Trọng này cũng là kẻ có bối cảnh không tầm thường, nên dù Phạm Chí là Đế Tử của Phạm Gia cũng phải khách khí vài phần.
“Bổn Đế Tử mặc kệ, trong thời gian ngắn nhất…ta muốn Phạm Chí huynh tìm kiếm một loại Trận Pháp khác cho ta, hơn nữa phải là hàng hiếm, giá cả không thành vấn đề!” Cao Trọng dặn dò nói.
“Yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức!” Phạm Chí nhẹ gật đầu.
Bất quá ngay lúc hai người đang trao đổi, Phạm Khang lại nôn nóng chạy vào.
Phạm Chí thấy cảnh này nhướn mày, bất mãn quát:
“Khang Tổng Quản, bổn Đế Tử đã căn dặn không được quấy rầy, không thấy ta và Cao Trọng huynh đang bàn chính sự hay sao?”
Phạm Khang chắp tay hành lễ, lúc này mới nghiêm túc đáp:
“Bẩm Đế Tử, có một khách nhân thần bí muốn giao dịch khối tài sản khổng lồ, lão phu chưa đủ tư cách giao dịch nên muốn nhờ Đế Tử ra mặt!”
“Hừ, tài sản khổng lồ? trước mặt Thiên Địa Hội chúng ta cũng dám ngông cuồng như vậy?” Phạm Chí cười nhạt tỏ ý khinh thường.
“Hắn tiện tay lấy ra hai kiện Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo!” Phạm Khang đáp.
Nụ cười trên mặt Phạm Chí cứng ngắc lại, mà ngay cả Cao Trọng biểu lộ cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Nghe hắn nói…trong những thứ hắn muốn giao dịch còn có Trận Pháp!” Phạm Khang gãi đúng chỗ ngứa.
“Tốt!”
Quả nhiên Phạm Chí cùng Cao Trọng đồng loạt đứng dậy vỗ tay, hạ lệnh nói:
“Mang chúng ta đi gặp vị khách thần bí kia đi!”
Phạm Khang trịnh trọng gật đầu, vội vàng đi trước dẫn đường.
…
Lạc Nam được sự chăm sóc của nữ lễ tân cảm thấy khá dễ chịu, trong lòng thầm tán thưởng cách làm việc của chi nhánh này, thầm nghĩ lát nữa có giao dịch ưu đãi cho bọn hắn một chút cũng được.
Bất quá rất nhanh, ý niệm này trong đầu của hắn lập tức vụt mất.
Bởi vì hắn nhìn thấy Phạm Khang mang theo Phạm Chí và một thanh niên ăn mặc cao quý tiến đến.
Không thèm để ý đến thanh niên, ánh mắt Lạc Nam khóa chặt lấy Phạm Chí, trong lòng thầm mắng một tiếng:
“Móa nó, đến ngay địa bàn của Phạm Gia, chẳng trách lão già tổng quản họ Phạm, đúng là xúi quẩy!”
Nghĩ đến ở trong Giao Dịch Nội Bộ, Phạm Chí nhiều lần khiêu khích và trêu chọc Mộng Chi Tiên, Lạc Nam lửa giận hừng hực, quyết tâm dạy dỗ thằng này một bài học ra trò.
“Vị khách nhân này, chắc hẳn ngươi cũng từng nghe qua tên tuổi của bổn Đế Tử!” Phạm Chí nhìn Lạc Nam cười nói:
“Chúng ta có thể bắt đầu giao dịch!”
“Ngươi là thứ đồ gì? Vì sao ta phải nghe qua tên tuổi ngươi?” Lạc Nam điềm nhiên đáp lại.
Sắc mặt Phạm Chí thoáng giật giật.
Hắn đường đường cũng là Đế Tử thế hệ này của Phạm Gia, trong hàng ngũ thiên tài thanh danh hiển hách, được xem là thiên tài của Thiên Địa Hội, vậy mà người trước mặt chưa từng biết hắn?
Hơn nữa vì sao thái độ có chút không đúng…
Cao Trọng hài hước khoanh tay nhìn một màn này, muốn xem Phạm Chí ứng phó thế nào.
“Không biết tại hạ cũng không sao, chúng ta có thể bắt đầu giao dịch được chứ?” Phạm Chí ngồi xuống đối diện phất óng tay áo, ra vẻ thành thục lão luyện.
Lạc Nam ra vẻ dò xét Phạm Chí từ