Thán phục trước khả năng của Duyên Duyên, Lạc Nam tò mò hỏi:
“Nàng từ đâu có được năng lực này?”
“Không biết nha, hình như vừa ra đời đã có rồi, trong một lần vô tình cấp thiết muốn cứu người, thiếp đã thành công đem tuổi thọ của mình cho kẻ đó!” Duyên Duyên một tay chống cằm suy nghĩ nói.
Lạc Nam nghe vậy cau mày, dựa theo kiến thức của hắn thì đây rất có thể là năng lực của một loại thể chất đặc biệt nào đó, tuy nhiên trên Đại Thể Bảng cũng không có thông tin về thể chất này.
“Đây là khả năng của Ngự Niên Khống Thọ Thể!” Âm thanh ngưng trọng của Kim Nhi ngồi trên bả vai Lạc Nam vang lên:
“Vị sư phụ kia của công tử nhặt được bảo vật rồi nhưng lại không biết, ngay cả chính bản thân Duyên Duyên cũng chưa khai thác hết tiềm năng của loại thể chất này!”
“Ngự Niên Khống Thọ Thể?” Lạc Nam giật mình, thể chất này hoàn toàn không có mặt trên Đại Thể Bảng, chẳng lẽ chưa từng xuất hiện trong vũ trụ?
“Kim Nhi, thể chất này rất cường đại sao?” Hắn nhịn không được hỏi.
“Nói là cường đại cũng không phải, nhưng nếu biết cách tận dụng nó sẽ là thể chất vô cùng nguy hiểm và hữu dụng!” Kim Nhi nghiêm nghị đáp:
“Bởi vì ngoài khả năng ban phát tuổi thọ cho người khác và tu luyện hồi phục, Ngự Niên Khống Thọ Thể còn có thể khiến tuổi thọ của kẻ thù trôi nhanh!”
“Cái gì? Vậy Duyên Duyên còn có thể cướp đoạt tuổi thọ của kẻ địch và hóa thành của mình sao?” Lạc Nam cả kinh.
Nếu thật sự là như vậy, Ngự Niên Khống Thọ Thể cũng quá mức bá đạo, mà người sở hữu thể chất này chỉ cần không bị giết chết liệu có khác nào bất tử?
“Không hề có chuyện nghịch thiên như vậy!” Kim Nhi lại là lắc đầu, kiên nhẫn giải thích chi tiết:
“Duyên Duyên có thể khiến tuổi thọ của kẻ thù trôi nhanh, nhưng nàng không thể sử dụng số tuổi thọ đó làm của mình, ngược lại còn mất đi lượng tuổi thọ sánh ngang với kẻ thù!”
“Thì ra là như vậy…” Lạc Nam đã hiểu.
Đó cũng là lý do vì sao Kim Nhi nói Ngự Niên Khống Thọ Thể tuy nguy hiểm nhưng chưa thể xem là cường đại.
Bất kể là ban phát tuổi thọ cho người khác hay lấy đi tuổi thọ của kẻ thù, thì Duyên Duyên cũng đều phải tiêu hao một lượng tuổi thọ tương ứng.
Tuy nhiên nếu tận dụng một cách hợp lý, Ngự Niên Khống Thọ Thể vẫn có thể khiến vô số kẻ ôm hận mà chết.
Đặt trường hợp Duyên Duyên còn đến vạn năm tuổi thọ, mà kẻ thù đang đối địch với nàng chỉ còn lại 3000 năm, Duyên Duyên hoàn toàn có thể chấp nhận hy sinh 3000 năm tuổi của mình để tiễn kẻ thù về nơi chín suối.
Như vậy kẻ thù sẽ chết trong uất hận, mà cái giá Duyên Duyên phải bỏ ra là tuổi thọ chỉ còn lại 7000 năm, sau đó nàng vẫn có thể tiếp tục tu luyện để phục hồi trở về vạn năm như cũ.
Đương nhiên, mọi thứ chỉ diễn ra chỉ khi kẻ thù thành công bị Ma Lực của Duyên Duyên công kích, bằng không dù nàng muốn đánh đổi tuổi thọ để kết liễu đối phương cũng chẳng thể nào làm được.
Điển hình như Lạc Nam, hắn có tự tin giết chết Duyên Duyên mà không nhận phải bất kỳ công kích nào của nàng, khi đó Ngự Niên Khống Thọ Thể cũng trở nên vô dụng.
Bất quá tuy có những hạn chế, Lạc Nam vẫn đem công dụng của Ngự Niên Khống Thọ Thể giải thích tường tận cho Duyên Duyên và chúng nữ.
“Cái gì? Ta vậy mà lợi hại như vậy?”
Duyên Duyên nghe xong lập tức nhảy dựng lên, sung sướng như hồ điệp bay múa…
Chúng nữ cũng đầy mặt chấn kinh, không nghĩ đến nha đầu hoạt bát này lại tiềm ẩn một loại Thể Chất mà ngay cả Đại Thể Bảng cũng chưa từng xuất hiện.
Từ trước đến nay, các nàng vẫn luôn cho rằng năng lực của Duyên Duyên là một loại thiên phú nào đó, chỉ dùng để phụ trợ cứu người chứ không thể mang ra chiến đấu.
Nào ngờ qua lời nói của Lạc Nam, Duyên Duyên lại trở nên nguy hiểm cực kỳ, có thể lấy mất tuổi thọ của đối thủ.
Lạc Nam nhẹ gật đầu, hắn cũng khá bất ngờ trước tiềm lực của mấy vị hoa khôi này, thầm khen quyết định tự mình đến đây tìm hiểu các nàng là sáng suốt.
Trong lòng có chút suy nghĩ, Lạc Nam dường như đã có hướng phát triển toàn diện cho cá nhân Duyên Duyên.
Thể Chất khác với Huyết Mạch, sức mạnh của người sở hữu Huyết Mạch còn phụ thuộc vào mức độ tinh khiết của nó, người sở hữu huyết mạch tinh khiết nhất có lực chiến không kém các Thể Chất hàng đầu.
Nhưng Thể Chất thì không cần phụ thuộc vào tinh khiết hay bất cứ cái gì cả, chỉ cần khai thác hết tiềm năng của Thể Chất đó, mỗi loại đều mang đến tác dụng riêng biệt.
Với tài lực hiện nay của Lạc Nam, hắn tự tin mình sẽ tạo được hoàn cảnh phát triển tốt nhất cho Ngự Niên Khống Thọ Thể.
“Tiếp tục đi!”
Lạc Nam vỗ tay cười nói, vẫn còn hai vị hoa khôi chưa tự giới thiệu, chính là Đệ Nhị Hoa Khôi và Đệ Ngũ Hoa Khôi.
Hai nàng này có phong cách ăn mặc và khí chất hoàn toàn khác biệt nhau, điểm chung duy nhất là dung nhan tuyệt sắc.
Một người toàn thân mặc váy dài trắng từ đầu đến chân, trên người không có bất kỳ một vật trang sức nào, ngay cả mái tóc dài đen tuyền như thác cũng chỉ dùng dây vải cột ngang…
Mang vẻ đẹp á đông thuần túy, nàng như một nữ tử điềm tĩnh, khí chất nhẹ nhàng thong dong, ngũ quan thanh lệ, mắt đen môi hồng, làn da trong sáng, cao tầm m7, thân thể linh hoạt, đậm chất tiểu thư khuê các dịu dàng, khiến người khác có cảm giác yên bình khi ở bên cạnh.
Người còn lại mặc cung trang lộng lẫy, những vật trang sức quý giá như vòng tay, trâm ngọc may mắn được làm phụ vật để tô điểm mỹ nhan mê người quyến rũ, mái tóc lấp lánh các loại màu sắc khác biệt nhau không biết do nhuộm hay là bẩm sinh mà có.
Dựa vào đôi mắt ngập nước biết nói từ đầu đến cuối hứng thú quan sát Lạc Nam, bờ môi điểm son đỏ sậm như anh đào, mười đầu móng tay sơn đen tuyền, kẻ mi vẻ mắt, tô điểm má hồng…
Mặc dù như vậy, nàng không tạo cho người khác cảm giác mình thật diêm dúa lòe loẹt, trái lại tất cả những thứ được tô điểm trên người nàng như vinh hạnh được góp phần làm vẻ đẹp của nàng càng thêm kiêu sa, sắc sảo mà thôi.
Lạc Nam tin rằng, dù lột xuống lớp trang điểm và những trang sức quý giá kia, nàng vẫn là một vị mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc.
Hai nàng này mỗi người mỗi vẻ, một người đẹp theo kiểu thanh cao mộc mạc, người còn lại thì cá tính rất mạnh.
Bất quá vì đã quá quen với ngắm nhìn nữ nhân xinh đẹp, thứ Lạc Nam để ý hơn vẫn là khả năng và thiên phú của các nàng.
“Ta tên Chiêu Quân, đệ nhị hoa khôi của Song Tu Lâu!” Không đợi Lạc Nam yêu cầu, mỹ nhân giản dị áo trắng mở miệng ưu nhã nói…
KENG!
Theo sau đó, một cặp Song Đao bóng loáng xuất hiện trong tay nàng, Ma Khí xung thiên, Đao Vực mạnh mẽ nghiền ép mà ra khiến Lạc Nam trong mắt lóe lên dị sắc.
Người dùng Đao thì hắn thấy rất nhiều rồi, nhưng dùng Đao như thì lần đầu chứng kiến.
Bởi vì Đao của nàng thuộc dạng đoãn đao, thân đao rất ngắn, chỉ dài hơn dao găm bình thường một chút, điều đặc biệt là bên dưới chuôi của hai thanh đao tồn tại một sợi xiềng xích kết nối chúng lại làm một, khiến Lạc Nam cảm giác được một tia nguy hiểm.
Vũ khí mà nàng sử dụng hung thần ác sát, khác biệt hoàn toàn với hình tượng áo trắng thanh cao của nàng.
“Chiêu Quân là người có chiến lực mạnh nhất trong thất đại hoa khôi!” Thủy Nguyệt tự hào cười nói:
“Hơn nữa trù nghệ rất khá, các mỹ thực do nàng làm ra rất ngon! Là đầu bếp chính của tỷ muội bọn thiếp!”
“Còn nấu ăn ngon?” Lạc Nam hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Chiêu Quân, chép chép miệng, một tay vò bụng:
“Vừa hay ta cũng đang đói bụng a!”
“Hừ!” Chúng nữ trong lòng bĩu môi khinh bỉ, tu sĩ mà còn đói bụng? muốn ăn mỹ thực do mỹ nhân nấu thì cứ nói thẳng đi.
Bất quá hắn dù sao cũng là thiếu chủ, mặc dù tính cách của Chiêu Quân khá lạnh nhạt, nàng vẫn phải nể mặt ít nhiều.
Nghĩ đến đây, Chiêu Quân phất tay…
Thoáng chốc, một chiếc bàn lớn có đầy đủ nguyên liệu bên trên đã chuẩn bị sẳn sàng.
Chiêu Quân bước đến, dùng Ma Lực khống chế một con gà béo mập.
KENG!
Đôi song đao của nàng hoa lệ bay múa, động tác nhanh như tia chớp, trong ánh mắt tròn xoe của Lạc Nam đã thành thục giải quyết con gà và đống nguyên liệu.
Những nguyên liệu này không phải đồ nấu ăn thông thường, ngược lại đều là nguyên liệu chuyên dùng để Luyện Đan.
Chiêu Quân dùng Hỏa Ma Lực đun sôi nước trong một cái nồi đất, sau đó cho gà và các nguyên liệu theo một công thức đặc biệt vào bên trong, tinh tế và chuyên nghiệp chắt lọc dược tính một cách khắt khe.
Rất nhanh, hương thơm nứt mũi đã lan tràn khắp không gian, Dạ Ly nước miếng chảy ròng, mà Lạc Nam dù rất lâu rồi chưa được ăn cũng cảm giác bụng dạ ngứa ngáy.
Để tạo ra một món ăn có sức hấp dẫn như vậy, Lạc Nam lần đầu được chứng kiến.
“Mời thiếu chủ!” Chiêu Quân ưu nhã bê nồi canh gà đặt trước mặt hắn.
Nhìn vào bên trong, nước canh trong suốt có thể thấy đáy, khói trắng mang theo từng làn hương thơm mê người xông thẳng vào mũi, thịt gà trơn bóng nhẳn mịn như ngọc, các nguyên liệu hoàn toàn hòa tan trong nước.
“Đa tạ!” Lạc Nam không chút khách khí, lấy muỗng húp một ngụm canh, dùng đũa gắp một khối thịt gà bỏ vào trong miệng.
“Ăn ngon!”
Hắn nhịn không được vỗ đùi chan chát, chỉ cảm thấy miệng mình đầy ắp dư vị đặc thù chưa từng được