Phượng Cửu Huyền hai mắt vốn đang nhắm nghiền, toàn thân đau nhứt kịch liệt vì lực lượng cuồng bạo mà Niết Bàn Thánh Hỏa với số lượng khổng lồ gây ra…
Nhưng mà chẳng biết vì sao, ngay khi nam nhân tiến vào thân thể của nàng, tất cả cơn đau khắp toàn thân nàng như biến mất, đau đớn chỉ dồn về một nơi duy nhất trên cơ thể như khiến nàng cảm nhận được một cách rõ ràng nhất sự trinh nguyên của mình đã bị mất đi…
Rõ…rất rõ ràng…
Phượng Cửu Huyền cảm giác được sự to lớn đến khó tin của nam nhân, cảm giác được sự căng cứng như thép, nóng rực như liệt hỏa đang chen chút từng chút một bên trong cơ thể nàng, đang ma sát một cách mãnh liệt!
Máu cùng nước mắt đồng thời chảy, bờ mi lóng lánh lệ quan, đùi ngọc đỏ thẳm một màu tiên diễm…
Lạc Nam hít sâu một hơi để bình ổn nội tâm đang xao động, bên trong nàng thật sự chật khít quá mức, các vách thịt mềm đang bóp chặt lấy vật thể lạ như muốn ép dẹp nó…
Hắn thậm chí không nghĩ ra vừa rồi vì sao mình có thể đâm vào dễ dàng như vậy, trong khi lúc này muốn cử động cũng khó khăn…
Cơn sướng khoái dâng trào đến đại não, Lạc Nam lại không có thời gian để tận hưởng điều đó…
“Mau! Dẫn lực lượng sang cơ thể ta!” Nghiêm túc truyền âm cho Phượng Cửu Huyền.
Không cần Lạc Nam nói, Phượng Cửu Huyền cũng biết phải làm thế nào…
Nàng thả lỏng cơ thể hết mức, để nơi tư mật triệt để hòa quyện cùng Lạc Nam, hai người lúc này tuy hai mà một.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Quả nhiên có hiệu quả, Niết Bàn Thánh Hỏa do Thiên Đế Lực hình thành đã không còn phân biệt, nó xem Lạc Nam như một phần của Phượng Cửu Huyền, để lực lượng thét gào chảy vào trong người hắn.
“Ưm…”
Phượng Cửu Huyền nhẹ nhõm rên rỉ yêu kiều, nàng nhận ra Lạc Nam đã thành công chia sẽ lực lượng với nàng.
Hắn tự biến bản thân thành một vật chứa, tạm giữ phần lớn truyền thừa bên trong đan điền của mình, đợi Phượng Cửu Huyền thong thả tiêu thụ và chậm rãi truyền qua.
Thời gian dần trôi…kế hoạch thành công tốt đẹp, Phượng Cửu Huyền không còn nguy hiểm tính mạng, trái lại cả tinh thần và thực lực đang điên cuồng tăng lên.
Nàng đã tiếp nhận hết tất cả thủ đoạn đã thất truyền từa cổ chí kim của Phượng Hoàng Tộc cho đến ngày hôm nay, đồng thời nắm giữ tất cả lịch sử của chủng tộc, có được Niết Bàn Thánh Hỏa tinh khiết đạt đến 10 sao, vượt qua cả mẫu thân của mình là Phượng Nghi Nữ Đế.
Một điều duy nhất vẫn còn hạn chế chính là nơi này không thể độ kiếp, Phượng Cửu Huyền vì vậy chưa chính thức đột phá.
Hơn nữa quá trình đột phá sau khi rời khỏi nơi này của nàng sẽ chồng chất lên nhau vì liên tục từ một Bán Đế trở thành Địa Đế.
Không sai, sau khi lĩnh ngộ hoàn mỹ truyền thừa của Thiên Mệnh Phượng Tổ, Phượng Cửu Huyền đã đủ lực thành Địa Đế rồi, nếu độ kiếp thuận lợi…chỉ xét về tu vi nàng đã vượt qua cả Lạc Nam, thành tựu vô cùng kinh khủng.
Bất quá điều này không có gì đáng kinh ngạc.
Phượng Hoàng Tộc dù sao cũng là một trong những chủng tộc hàng đầu vũ trụ, mà truyền thừa của Phượng Tổ là tồn tại độc nhất vô nhị, từ trước đến nay chưa ai thành công tiếp nhận, nó mang lại hiệu quả vượt trội là lẽ đương nhiên.
Truyền thừa và phần thưởng ở các tầng khác có thể lặp đi lặp lại, nhưng truyền thừa của Phượng Tổ chỉ có một, đồng nghĩa với từ nay về sau Phượng Hoàng Bí Cảnh đã không còn tầng 13 tồn tại.
…
“Còn không mau đi ra?”
Thân thể nhẹ nhõm thoải mái không còn nguy hiểm, Phượng Cửu Huyền cố gắng dùng giọng điệu lạnh lùng nhìn Lạc Nam nói:
“Ngươi muốn tiếp tục như vậy đến bao giờ?”
“Tiếp tục? tiếp tục cái gì? Nàng kêu ta đi đâu?” Lạc Nam giả ngu hỏi.
“Ngươi…” Phượng Cửu Huyền hít sâu một hơi, thản nhiên nói:
“Đại ân cứu mạng của Lạc công tử khiến ta vô cùng cảm kích, ngày sau hồi báo gấp trăm lần, nhưng quan hệ của chúng ta chỉ đến đó…”
Lạc Nam nở nụ cười nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của nàng.
Nhịp tim Phượng Cửu Huyền nhảy dựng lên, ánh mắt lãng tránh không dám nhìn thẳng hắn.
“Từ xưa anh hùng cứu mỹ nhân, cái kết hoàn mỹ và tốt đẹp nhất chính là mỹ nhân lấy thân báo đáp cho anh hùng, sau đó hai người hạnh phúc bên nhau!” Lạc Nam nhếch miệng cười tà:
“Ta không tự nhận mình là anh hùng, nhưng nàng chính là mỹ nhân…phương thức báo đáp không cần thay đổi!”
Phượng Cửu Huyền trong lòng phi một ngụm, nam nhân này sao có thể nói lời vô sĩ một cách đường hoàng đến như vậy?
“Công tử xin tự trọng, Cửu Huyền đời này vô tâm đến chuyện nam nữ, chỉ muốn một lòng dẳn dắt Phượng Hoàng Tộc đến đỉnh vinh quang, đời đời phồn hoa không ngã!” Phượng Cửu Huyền nhìn thẳng hắn nói.
“Ý nàng là phát sinh quan hệ với ta sẽ làm chậm trễ việc dẫn dắt Phượng Tộc của nàng?” Lạc Nam chớp mắt hỏi:
“Nàng chắc chứ?”
Phượng Cửu Huyền trong lòng giật thót, nếu là nam nhân khác thì nàng sẽ không chút do dự gật đầu khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, nhưng Lạc Nam thật sự là quá khác biệt, với thiên phú và tiềm lực kinh khủng của hắn, nữ nhân bên cạnh hắn chỉ sợ không đuổi kịp bóng lưng của hắn mà thôi, nào có chuyện hắn sẽ liên lụy.
“Hừ!”
Lạc Nam bất chợt cúi đầu, bàn tay nắm lấy một bên bầu ngực căng tròn của nàng bóp lấy, bá đạo nói:
“Ta đã nói từ giờ phút vừa rồi nàng đã là nữ nhân của ta, không nghe thấy sao?”
“Nàng không lên tiếng từ chối chính là đồng ý rồi, không được lật lọng!”
“Còn nữa, một khi chúng ta đã kết hợp, nàng phải có trách nhiệm với ta, hiểu chưa?”
Phượng Cửu Huyền toàn thân tê dại, lòng bàn tay to lớn của nam nhân bao trùm lấy địa phương mẫn cảm của nàng, hai ngón tay hắn còn cố ý vân vê véo véo lấy hạt anh đào nằm trên đỉnh, hạ thể vô thức siết chặt.
Nàng lo lắng nếu tiếp tục như vậy mình sẽ bị rơi vào ma trảo của hắn, lạnh lùng nói:
“Những nữ nhân khác của ngươi là đều bị ngươi cưỡng ép chiếm được sao?”
“Thời gian sẽ trả lời cho câu hỏi này của nàng!” Lạc Nam mỉm cười tự tin:
“Ta dám khẳng định, tương lai nàng sẽ yêu ta!”
“Vậy hiện tại ngươi yêu ta sao?” Phượng Cửu Huyền nghiêm túc hỏi.
“Tạm thời chưa yêu!” Lạc Nam lắc đầu thừa nhận.
Quả thật như vậy, nếu không phải lần này trời đưa đất đẩy, hắn cùng lắm chỉ xem Phượng Cửu Huyền là một bằng hữu không hơn không kém, dù nàng xinh đẹp tuyệt luân, dù nàng cao quý phi phàm…nhưng nữ nhân của hắn đã có rất nhiều, không đến mức mỹ nhân nào cũng đều động lòng được nữa.
Bất quá trong hoàn cảnh hiện tại, khi hắn tiến vào cơ thể nàng, Lạc Nam đã nhận định nàng là nữ nhân của mình.
Lòng chiếm hữu của hắn vốn là rất mạnh, huống hồ gì còn có thêm Nghịch Long huyết mạch?
Đối với những nữ nhân đã phát sinh quan hệ với mình, trừ khi nàng ta làm ra hành vi phản bộ hoặc tổn thương những người thân khác, bằng không Lạc Nam sẽ không ngó lơ như cái gì cũng chưa từng diễn ra dù đó là ý muốn của nàng.
“Ngươi chưa yêu ta, ta cũng chưa yêu ngươi…vì sao chúng ta phải tiếp tục làm chuyện này?” Phượng Cửu Huyền đề nghị nói:
“Tạm thời tách ra, chờ sau này nếu ngươi có thể khiến ta yêu ngươi, ta sẽ cam tâm hầu hạ!”
“Buồn cười!” Lạc Nam bĩu môi nói:
“Tiểu huynh đệ của ta lúc này sắp nổ tung rồi, nàng muốn nó dừng lại là sao? nàng có cách khiến nó yên tĩnh lại sao?”
“Huống hồ nam nữ ân ái cũng là yếu tố rất tốt để gia tăng tình yêu đó!”
Phượng Cửu Huyền không thể nhịn nỗi sự vô lại của nam nhân này, đang muốn lên tiếng phản bác, một luồng điện tê dại đột ngột từ thân thể tiến lên tận não, khiến lời nói vừa ra khỏi miệng đã trở thành tiếng rên rỉ kiều dâm.
Lạc Nam không hề rảnh rỗi trong lúc nói chuyện với Phượng Cửu Huyền, một tay hắn ôm vòng eo nhỏ như eo con kiến của nàng, một tay vân vê nắn bóp bầu sữa, bên dưới côn thịt chậm rãi chuyển động ra vào theo nhịp điệu.
Trước đó Phượng Cửu Huyền đã sớm bị kích thích đến xôn tình nhộn nhạo, hiện nay khi Lạc Nam bất ngờ đánh úp, nàng chỉ cảm thấy cả người vô lực, linh hồn lơ lửng, nói không nên lời…
“Thân thể nàng không hề kháng cự ta!”
Lạc Nam kề môi sát vành tai ngọc của mỹ nhân, đầu lưỡi vươn ra nhẹ nhàng liếm láp lỗ tai tinh xảo…
Phượng Cửu Huyền nổi cả da gà, từng lớp phấn hồng bắt đầu lan tràn khắp da thịt.
“Không thể…”
Lực lượng trong người bùng nổ, Phượng Cửu Huyền muốn ngăn cản Lạc Nam động tay động chân.
Nhận ra ý đồ của nàng, Lạc Nam nhắm ngay đôi môi tiên diễm, bất chợt cúi mạnh đầu khóa lấy.
ONG!
Tinh thần trống rỗng, Phượng Cửu Huyền hai mắt trợn to nhìn khuôn mặt tuấn lãng tà mị của nam nhân ở khoảng cách gần, từng hơi hô hấp nóng rực dương cương của hắn cũng chậm rãi khiến nội tâm nàng dao động, lực lượng vốn đang ngưng tụ chẳng biết biến đi đâu mất.
Lạc Nam mơn trớn hai mảnh môi thơm nồng nàn của Đế Nữ Hỏa Phượng Tộc, chỉ cảm thấy môi nàng mềm mại ướt át, ngậm vào trong miệng có cảm giác tan ra, hơi thở đàn hương loáng thoáng, quả thật là dụ nhân đến trí mạng.
Không thể nhẫn nhịn, Lạc Nam tham lam vươn ra đầu lưỡi tách ra hàm răng của nàng, nhanh chóng bắt lấy chiếc lưỡi đinh hương ngọt ngào, mút lấy chất mật chùn chụt trong miệng nàng.
Tay hắn vẫn lã lướt trên từng ngõ ngách da thịt của nàng, sau cùng dừng lại trên