Lạc Nam đương nhiên biết rõ đám lão già này đang suy nghĩ cái gì trong đầu, nên thay vì để bọn hắn cậy già lên mặt chất vấn, hắn trực tiếp phơi bày thủ đoạn cường thế để chấn nhiếp, đồng thời chứng minh ta không hề sợ các ngươi…
Đối với loại như đám người Long Ngạo Hải, ngươi càng nhún nhường khách khí, bọn hắn sẽ cho rằng ngươi sợ bọn hắn, sau đó sẽ càng được nước làm tới, lên mặt lấn ngươi.
Mà kết quả thật sự đúng như dự kiến của Lạc Nam, sau khi hắn uy hiếp Kiếm Trường Ca một phen, đám lão già này không còn dám hùng hùng hổ hổ nữa, thay vào đó là dùng ánh mắt kiêng kỵ nhìn về phía hắn, thái độ trở nên khách khí hơn rất nhiều.
Bởi vì trước đó, bọn hắn luôn tự cho mình là trưởng bối, còn Lạc Nam chỉ là một tên hậu bối.
Nhưng sau màn đụng độ Kiếm Vực vừa rồi, chúng cường giả đã vô thức đem địa vị của Lạc Nam đặt ngang hàng với mình.
Đây là thế giới mạnh được yếu thua, nếu ngươi thể hiện sức mạnh vượt trội…dù là lão quái vật cũng không dám xem nhẹ ngươi.
Thay vì để mình e sợ kẻ địch, Lạc Nam muốn kẻ địch phải khiếp sợ mình.
Mà lúc này, bảy vị cường giả cũng đã lấy lại bình tĩnh.
Không muốn để Lạc Nam tiếp tục nắm quyền chủ động, Long Ngạo Hải trầm giọng nói ra:
“Côn Lôn Thiếu Chủ tuổi còn rất trẻ đã sở hữu thực lực phi phàm quả là niềm may mắn của Côn Lôn Giới, tuy nhiên mục đích chính của chúng ta đến nơi này không phải để xem ngươi biểu hiện thực lực…”
Vừa nói, hắn vừa truyền âm trấn an Kiếm Trường Ca:
“Đạo hữu bình tĩnh, chỉ cần chúng ta chứng minh được Lạc Nam chiếm đoạt tài sản Hắc Ám Vĩnh Kiếp, khi đó là có lý do xuất động đại lượng cường giả xử lý, hắn không còn cơ hội đến Kiếm Đế Thành của ngươi gây họa đâu!”
Kiếm Trường Ca nghe vậy tập trung tinh thần, hai mắt lấp lóe ánh sáng.
Đúng…chỉ cần có cái cớ hợp tình hợp lý trừng phạt Côn Lôn Giới, khi đó Lạc Nam thân lo cho mình còn không xong, nào còn dám đến Kiếm Đế Thành của hắn gây phiền toái?
Nghĩ đến đây, Kiếm Trường Ca nhìn Lạc Nam cười nói:
“Hơn mười kiện Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo hoặc có thể hơn là một số lượng tài sản khổng lồ, không biết Côn Lôn Thiếu Chủ từ đâu có được?”
Ai cũng biết rằng, để có được Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo thứ quan trọng nhất chính là một vị Thiên Khí Đế.
Chỉ có nhân vật như Thiên Khí Đế mới có thể luyện chế nên Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo.
Nhưng ở vũ trụ này, số lượng Thiên Khí Đế thật sự hiếm hoi như phượng mao lân giác.
Thế gian có Đan Thần Tháp là thánh địa của Luyện Đan Sư, có Trận Điện là thánh địa của Chiến Trận Sư, nhưng hoàn toàn không có bất kỳ đại thế lực nào quy tụ Luyện Khí Sư cả.
Thời thượng cổ, Ải Nhân Tộc là chủng tộc tinh thông Luyện Khí bậc nhất vũ trụ, đáng tiếc chiến lực của Ải Nhân Tộc không cao, khi Đế Thiên Tiên Ma Giới vỡ nát cũng là lúc Ải Nhân Tộc gặp nạn, tộc nhân tử vong rất nhiều, phân chia tứ tán…
Thế cho nên Ải Nhân Tộc vẫn chưa kịp phát triển thành một thế lực hùng mạnh đại diện cho chức nghiệp Luyện Khí Sư sánh ngang Đan Thần Tháp hay Trận Điện…
Những đại thế lực dù có đủ nội tình để luyện nên một kiện Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo nhưng cũng phải tốn thêm cái giá cực đại để thuê Thiên Khí Đế ra tay luyện khí, ngoài ra còn phải chấp nhận rủi ro thất bại.
Vì thế cho nên, khi biết được Côn Lôn Đế Thiên sở hữu số lượng lớn Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, đám người Long Ngạo Hải mới sinh lòng tham lam, nghi ngờ…
Bọn hắn hiểu rõ để sở hữu một kiện Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, thế lực của mình đã phải bỏ ra cái giá lớn như thế nào, không có lý gì mà một thế lực với nội tình hơn 8000 năm như Côn Lôn Giới lại đột nhiên sở hữu nhiều đến như vậy.
Thật sự không chỉ riêng gì bảy vị Thiên Đế, mà ngay cả Hồ Ảnh và Thiên Hồ Nữ Đế và Châu Miên Mạn cũng mang theo ánh mắt mong đợi nhìn về phía Lạc Nam, chờ đợi biểu hiện của hắn.
Duy chỉ có mấy nữ Phượng Cửu Huyền, Lăng Ba, Thường Nga và Hi Vũ là mơ hồ đoán ra hắn sẽ hành động như thế nào.
Bất quá Lạc Nam lúc này lại đưa mắt nhìn về phía Côn Lôn Nữ Hoàng, nhếch miệng cười nói:
“Sư phụ, hiện tại ta mới chỉ lấy ra hơn mười kiện Pháp Bảo đã bị ép phải chứng minh nguồn gốc, nếu sau này ta lấy ra vài chục kiện, hàng trăm kiện! cứ mỗi lần lấy ra là bị ép phải chứng minh, sợ rằng ta sẽ bị mệt chết, không còn thời gian để làm bất cứ việc gì nữa!”
Đám người khóe miệng co quắp, thầm nghĩ ngươi thật sự xem Đế Cấp Cực Phẩm là cỏ dại ven đường sao? còn đòi lấy ra vài chục, hàng trăm kiện?
Chỉ sợ thu thập tất cả Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo của Tiên Giới lại cũng không vượt quá con số hàng trăm bao nhiêu đâu.
Nữ Hoàng nghiêm túc gật đầu, quét mắt nhìn Long Ngạo Hải đám người nói:
“Các ngươi cũng không phải người đại diện cho công lý, lấy quyền gì vô duyên vô cớ nghi ngờ và quy chụp tội lỗi lên đầu đệ tử của trẫm rồi đòi hắn phải chứng minh?”
“Muốn chứng minh cũng được!” Nàng thản nhiên nói tiếp:
“Nhưng nếu hắn vô tội, các ngươi lấy gì bồi thường danh dự và thời gian của hắn?”
“Không sai!” Lạc Nam vội vàng phụ họa, hết sức nghiêm chỉnh nói:
“Ta thật sự rất bận rộn, gần đây có cảm giác như sắp nắm được đuôi của Nghịch Long nhưng bị các ngươi quấy rầy, nếu không bắt được nhân vật nguy hiểm như Nghịch Long, mọi trách nhiệm sẽ do các ngươi gánh chịu!”
Đám người thầm mắng vô sĩ, nắm được đuôi của Nghịch Long? Ngươi cho rằng chúng ta ba tuổi sao?
“Hừ!” Kim Ô Tộc Trưởng cười lạnh một tiếng:
“Nên nhớ rằng chứng minh để Côn Lôn của các ngươi được yên ổn, Thiếu Chủ của các ngươi được minh oan, không phải chúng ta cầu xin các ngươi chứng minh, còn muốn đòi hỏi?”
“Không có cửa đâu!” Chu Tước Tộc Trưởng cũng dùng thái độ ác liệt nói.
Long Ngạo Hải cùng Kiếm Trường Ca mấy người tuy không mở miệng, nhưng thái độ cũng cực kỳ rõ ràng.
Bọn hắn cho rằng việc Lạc Nam phải chứng minh nguồn gốc của các Pháp Bảo là trách nhiệm của hắn nên làm, nếu không làm thì phải nghênh đón lửa giận của các thế lực.
Là Lạc Nam nên cảm tạ bọn hắn cho cơ hội chứng minh mới đúng.
“Haha, thì ra các ngươi vẫn luôn cho rằng Côn Lôn Giới chúng ta sợ nghênh chiến!?” Côn Lôn Nữ Hoàng cất tiếng cười lớn.
Mà khi tiếng cười của nàng vừa dứt…
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Trong khắp Côn Lôn Đế Thiên, tám cổ khí thế đột ngột nổ tung, lấy một thái độ ương ngạnh đến cực điểm bao trùm về hướng Hoàng Cung, lượn lờ xung quanh Hi Vũ Thành…
Không gian nứt vỡ, phong vân biến sắc, Thiên Đế uy áp lan tràn khắp bốn phương tám hướng…
“Tám vị Thiên Đế?”
Sắc mặt Long Ngạo Hải mấy người kịch biến.
“Trẫm dám cam đoan!” Côn Lôn Nữ Hoàng bá đạo đứng lên, ánh mắt như điện khóa chặt bảy người Long Ngạo Hải:
“Chỉ cần Trẫm hạ lệnh một tiếng, bảy người các ngươi sẽ có đi không về trước khi cường giả ở thế lực kịp thời đuổi đến!”
“Làm sao có thể?” Thiên Hồ Nữ Đế cùng Hồ Ảnh Đế Nữ khiếp sợ hô vang, hoa dung thất sắc, ánh mắt xinh đẹp tràn đầy rung động nhìn về phía Lạc Nam và Nữ Hoàng.
“Nội tình của Côn Lôn sao lại có thể kinh khủng đến mức này?” Kiếm Trường Ca sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Hắn xin thề, hắn ngay cả nằm mơ cũng không dám tin đây là sự thật, một thế lực với nội tình hơn 8000 năm lại sở hữu số lượng Thiên Đế cấp cường giả áp đảo Kiếm Đế Thành của hắn.
Côn Bằng Tộc Trưởng, Kim Ô Tộc Trưởng, Chu Tước Tộc Trưởng…các loại cường giả sắc mặt cũng âm trầm như muốn rỉ máu.
Nội tình của Côn Lôn thật sự vượt quá khả năng dự kiến của bọn hắn rồi.
Không muốn tin đây là sự thật, nhưng tám luồng uy áp Thiên Đế kia vẫn đang đảo quanh khắp mọi ngõ ngách Hi Vũ Thành, cho thấy chủ nhân của các luồng uy áp tùy thời sẽ xuất chiến chỉ cần một mệnh lệnh của Côn Lôn Nữ Hoàng.
Lại thêm phía trước có bản thân