Con Đường Bá Chủ

Chương 1586


trước sau



Tìm Đình Manh Manh, Lạc Nam đưa tặng Tuyệt Thế Thần Thông – Khống Tinh Lực trong ánh mắt vui mừng của nàng.

Chiêu Tài Miêu sau khi nghe đến Kim Tiền Bạo Kích chẳng những không vui mừng, ngược lại còn có ý định bỏ trốn không luyện, kết quả bị Hắc Trư túm trở về uy hiếp nếu không đàng hoàng tu luyện sẽ không được hắn trả lại tài sản, thậm chí còn tịch thu tài nguyên do Lạc Nam phân phối, rốt cuộc ngoan ngoãn mặt ủ mày chau, chấp nhận tu luyện Bí Thuật.

Đại Thần Thông – Thanh Tâm Phổ Thiện Chú cũng được Lạc Nam thông qua Truyền Tống Trận gửi đến Phượng Hoàng Tộc, giao vào tay Phượng Cửu Huyền.

Môn Thần Thông này là thứ hắn đạt được từ Vòng Quay Danh Vọng lần trước, chỉ thích hợp với những nhân vật sở hữu Sinh Mệnh Lực tu luyện, tuy nhiên Tiểu Tiểu đã có Sinh Tử Kính nghịch thiên, Lạc Nam cũng không quên Phượng Cửu Huyền đang ở phương xa…

Tiến vào trung tâm Hi Vũ Thành, nơi này vừa hiện diện một quần thể cung điện rộng lớn với phạm vi khổng lồ, khí tức mờ mịt hư vô phiêu miểu, lại thêm thấp thoáng như ẩn như hiện bóng dáng của rất nhiều tuyệt sắc giai nhân như tiên trên trời khiến vô số nam nhân tu sĩ của Côn Lôn Giới trở nên phấn khích.

Quần thể Cung Điện này chính là Phiêu Miểu Tiên Cung sau khi đã chấp nhận gia nhập vào Côn Lôn Giới, cùng Côn Lôn Hoàng Cung và Quảng Hàn Cung tạo thành thế trấn thủ tam phương, tọa trấn Hi Vũ Thành ngày càng vững mạnh.

Nhìn thấy đại môn Phiêu Miểu Tiên Cung đóng chặt, Lạc Nam mỉm cười đến gần.

“Cô gia!”
Chứng kiến Lạc Nam, hai vị nữ thủ vệ đang canh gác vội vàng nở nụ cười xinh đẹp nghênh đón.

“Thu Thi, Đông Mai…đã lâu không gặp các nàng!” Lạc Nam mỉm cười ôn hòa.

Hai nữ thủ vệ nở nụ cười khanh khách, đầy tự hào vỗ vỗ ngực:
“Chúng ta đều đã là Tiên Đế!”
‘‘Làm rất tốt, không để Tử Yên phải thất vọng !’’ Lạc Nam tán thưởng khích lệ nói.

‘‘Còn phải đa tạ cô gia để tâm chiếu cố chúng ta !’’ Hai nữ cảm kích nhìn hắn nói.

Lần đầu tiên gặp nhau, các nàng là Tiên Tôn cao cao tại thượng đi theo Tử Yên xuất hành, nam nhân trước mặt chỉ là một tiểu tu sĩ bị Tinh Không Thú đuổi giết vô cùng chật vật, phải nhờ các nàng ra tay tương trợ, cho đi nhờ để không lạc đường trong tinh không vô tận.


Thời gian nhẹ trôi, với tài nguyên mà Côn Lôn hỗ trợ, hai nàng tiến bộ không tồi đột phá Tiên Đế…còn nam nhân kia đã đứng trên đỉnh thiên hạ.

Chỉ có thể nói thế sự vô thường, ánh mắt của Đế Nữ nhà các nàng thật sự quá xuất chúng, bắt được trái tim của nam nhân xuất sắc nhất thiên hạ.

Nghĩ đến sau này chỉ cần theo hầu hạ Đế Nữ, hai nàng cũng sẽ có cơ hội thân cận với hắn, lập tức nhịp tim đập thình thịch, gò má ửng hồng.

‘‘Ta muốn gặp Tử Yên !’’ Lạc Nam ung dung nói ra.

“Tốt lắm!’’ Hai nàng một lời đáp ứng, lập tức phân ra hai bên mở ra Đại Môn chào đón hắn.

Lạc Nam thong dong tiến vào, không quên nhét vào tay Thu Thi và Đông Mai mấy Quả Bàn Đào làm quà tặng.

Châu Miên Mạn nếu thấy cảnh này chắc chắn sẽ nghiến răng nghiến lợi, tên khốn này lấy đồ của nàng cho hắn để đi tán gái, thật là đáng ghét.


Tiến vào Phiêu Miểu Tiên Cung, Lạc Nam liền chứng kiến Tử Yên đang bận rộn chỉ huy các nữ đệ tử tiến hành sắp xếp, bố trí hành trang, phòng óc.

Trước đây Phiêu Miểu Tiên Cung một thân một mình ẩn cư ở một thế giới, phạm vi lãnh thổ cực kỳ rộng lớn cho nên không cần để ý đến vấn đề không gian.

Hiện tại dung nhập cùng Côn Lôn Giới tuy có nhiều thuận lợi, nhưng không thể làm chủ cả một thế giới như trước nữa, vì vậy cũng cần sắp xếp lại nội bộ cho hợp lý…
Lạc Nam vuốt cằm, xem ra Côn Lôn Giới hơi chật chội a…phải tìm cách mở rộng ra mới được.

Dù sao Côn Lôn cũng là căn cơ vững chắc của hắn, nếu có thể mở rộng sánh ngang Đế Thiên Tiên Ma Giới thời thượng cổ thì hoàn hảo.

“Tham kiến cô gia!”
Bắt gặp Lạc Nam đi vào, rất nhiều nữ đệ tử xinh đẹp của Phiêu Miểu Tiên Cung liếc mắt đưa tình, tươi cười niềm nở.

Tử Yên cũng gác lại công việc, khóe môi hồng nhuận nhếch lên một nụ cười vui vẻ tiến đến chào đón:
“Phu quân!”
“Thấy thế nào? Hoàn cảnh ở Hi Vũ Thành phù hợp không? Có chỗ nào chưa ổn cứ nói với ta sắp xếp!’’ Lạc Nam dùng óng tay áo lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán nàng ôn nhu cười nói.

Tử Yên được nam nhân quan tâm, gò má ửng đỏ mê người, nở nụ cười hạnh phúc lắc đầu đáp:
“So với ẩn cư cô đơn một mình, hoàn cảnh của Côn Lôn quá mức tuyệt vời, ngập tràn sức sống, thiếp và các tỷ muội vô cùng thích!’’
‘‘Haha, sau này chính là một nhà rồi…mọi người có nhu cầu gì đừng khách khí mở miệng!” Lạc Nam gật gù nói.

“Côn Lôn Thiếu Chủ đại giá quang lâm có gì chỉ giáo?”
Đúng lúc này, một thanh âm điềm tĩnh trong trẻo nghe không ra chút cảm xúc gì ẩn chứa bên trong vang lên.

Lạc Nam khóe miệng giật giật, chỉ thấy Phiêu Tử Hàm thân mặc cung trang màu tím, cao quý thiên thành đang cùng các Trưởng Lão đi đến.

“Có chút chuyện cần gặp Tử Yên cũng như Cung Chủ thương lượng!” Lạc Nam chắp tay nghiêm chỉnh nói.

Phiêu Tử Hàm phất nhẹ óng tay áo, thản nhiên đáp:
“Phiêu Miểu Tiên Cung tuy gia nhập Côn Lôn nhưng quy định ngăn cấm nam nhân tiến vào không thay đổi, sau này mong Thiếu Chủ giữ ý tứ hơn, có cần gì cứ việc cho thị nữ đến thông báo là được!’’
Lạc Nam đau đầu, luôn có cảm giác Phiêu Tử Hàm vẫn luôn âm thầm chống đối mình, trong lòng hắn xuất hiện một ý nghĩ:
“Liệu có nên đè nàng ra đánh cái mông hay không?”
Tử Yên thấy phu quân và sư phụ không mấy thân thiện, vội vàng khéo léo thay đổi chủ đề, kéo tay hắn hỏi:
“Chàng đến tìm thiếp có chuyện gì không?”
“Nhớ nên tìm không được sao?” Lạc Nam nháy mắt nhìn nàng.

“Đáng ghét!” Tử Yên bực bội giậm chân, khóe miệng lại cười không dừng được.

Ánh mắt các trưởng lão trở nên quỷ dị, các nàng đều là lão xử nữ độc thân, từ bao giờ chứng kiến cảnh tượng liếc mắt đưa tình như vậy?
Phiêu Tử Hàm cũng không mặn không nhạt nói:

“Đây là chỗ uy nghi thanh tịnh, không phải chốn riêng tư, mong Thiếu Chủ tự trọng!”
“Được rồi được rồi!” Lạc Nam bĩu môi: “Ta có việc quan trọng!”
Nói xong, trong ánh mắt khó hiểu của chúng nữ, hắn phất tay lấy ra một kiện bảo tọa.

GÁY!
Hư ảnh Tịch Diệt Phượng Hoàng gáy vang, Tử Vong Lực ầm ầm chuyển động, uy nghi bao phủ toàn trường.

Chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt chúng nữ trở nên nghiêm nghị, từ bảo tọa kia cảm ứng được khí tức nguy hiểm, hiển nhiên người lưu lại bảo tọa này mạnh mẽ hơn các nàng.

“Đây là truyền thừa hoàn chỉnh của Tịch Diệt Phượng Hoàng, ta muốn nàng tiếp nhận nó!” Lạc Nam nhìn Tử Yên đề nghị.

Tử Yên chớp chớp mắt, u thanh đáp: “Nhưng trong huyết mạch Tịch Diệt Phượng Hoàng mà chàng cho thiếp cũng có truyền thừa hoàn chỉnh rồi, liệu có cần hay không? Sao chàng không để cho Tịch Y tỷ tỷ?”
“Ta đã cân nhắc đến vấn đề này!” Lạc Nam mỉm cười trả lời:
“Trong truyền thừa này có nguồn Tử Vong Đế Lực tinh khiết và khổng lồ, đủ để nàng đột phá Thiên Yêu Đế nếu như đem toàn bộ luyện hóa!”
“Tịch Y đã là Thiên Yêu Đế hàng thật giá thật, nếu tiếp nhận truyền thừa sẽ hoang phí số lượng Tử Vong Đế Lực khổng lồ kia!”
“Thứ quan trọng nhất mà chúng ta cần chính là tu vi đột phá, những thủ đoạn khác ta có rất nhiều phương pháp khác để bù đắp!”
Tổng thể thế lực của hắn lúc này đang thiếu nhất là số lượng cường giả tối đỉnh, vì vậy chỉ cần có cơ hội để nữ nhân của mình trở thành Thiên Đế thì Lạc Nam sẽ ưu tiên hơn.

Về phần truyền thừa hoàn chỉnh về công pháp, thần thông, vũ kỹ các loại của Tịch Diệt Phượng Hoàng đối hắn với không quá quan trọng, Hệ Thống có thể bù đắp tất cả những thứ này.

Phượng Tịch Y đã là Thiên Đế, tiếp nhận truyền thừa này thì tu vi cũng chẳng thể tiến thêm, quá mức

lãng phí, vì vậy ngay từ đầu Lạc Nam đã muốn để lại truyền thừa cho Tử Yên.

Nghe thấy Lạc Nam đã tính toán cẩn thận, Tử Yên vô cùng vui vẻ tiếp nhận bảo tọa, cười tủm tỉm nói:
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, thiếp sẽ nghe lời phu quân!”
Phiêu Tử Hàm cũng nhẹ gật đầu, nhìn Tử Yên ôn hòa nói: “Cứ an tâm bế quan đột phá đi, mọi chuyện còn lại giao cho vi sư!”
“Ừm…sư phụ có cần gì cứ nói với phu quân, chúng ta là người một nhà nha!” Tử Yên nháy mắt cười cười nói một câu, lúc này mới hài lòng thu bảo tọa, tiến vào Linh Giới Châu bế quan.

Hoàn cảnh tu luyện của Linh Giới Châu là tốt nhất, nàng đương nhiên lựa chọn nơi đó để đột phá Thiên Đế.

Chẳng biết vì sao, lời nói của Tử Yên nghe qua thì bình thường nhưng lại hơi khiến Lạc Nam và Phiêu Tử Hàm có chút mất tự nhiên.

“Việc cũng đã xong, nếu không có việc gì thiếu chủ có thể trở về!” Phiêu Tử Hàm dùng đôi mắt thanh tịnh vô tạp chất nhìn lấy hắn, ý đồ trục khách.

Các vị trưởng lão của Phiêu Miểu Tiên Cung đưa mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao thái độ của Cung Chủ đối với cô gia lại lạnh lùng như vậy, ngày thường nàng cũng đâu có đối xử với khách nhân bằng thái độ này, chẳng lẽ không thích hắn vì đã dụ dỗ Đế Nữ từ bỏ vong tình? Nhưng với tiến bộ hiện tại của Đế Nữ…không cần vong tình cũng được nha.

“Ta còn có chuyện thương lượng với cung chủ!” Lạc Nam nghiêm mặt nói.

Thấy thái độ của hắn nghiêm túc, Phiêu Tử Hàm nhíu nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”
“Đương nhiên là phân phối tài nguyên để Phiêu Miểu Tiên Cung phát triển!” Lạc Nam trịnh trọng nói ra:
“Như đã hứa lúc đầu, một khi Phiêu Miểu Tiên Cung gia nhập Côn Lôn sẽ đạt được những đãi ngộ tương xứng!”
Nói xong, hắn đem một chiếc Nhẫn Trữ Vật giao cho Phiêu Tử Hàm.

Phiêu Tử Hàm nhẹ gật đầu, nàng cũng không khách khí, dù sao cái tên này chính là dùng tài nguyên để dụ dỗ các nàng gia nhập.

Các vị trưởng lão thấy cảnh này vô thức nở nụ cười, thầm nghĩ quyết định gia nhập Côn Lôn Giới của mình là chính xác.

Lạc Nam lại nói thêm:
“Ngoài ra, ta sẽ hỗ trợ Phiêu Miểu Tiên Cung bố trí hai loại Trận Pháp, một loại là Gia Tốc Trận để các nữ đệ tử có thể tu luyện bên trong đó, một trận khác là Tử Vong Thí Luyện Trận để hỗ trợ rèn luyện Tử Vong Lực Lượng!”
“Cái gì, ngay cả Tử Vong Thí Luyện Trận mà cô gia cũng biết?” Mấy vị trưởng lão lắp bắp kinh hãi.

Đây là Trận Pháp Đế Cấp Cực Phẩm phụ trợ tu sĩ chuyên Tử Vong Lực như các nàng tu luyện, Phiêu Miểu Tiên Cung đã khao khát từ lâu, đáng tiếc Tử Vong Thí Luyện Trận đã sớm thất truyền.

Lúc này nghe Lạc Nam nói có thể bố trí, các nàng làm sao có thể không kinh ngạc?
“Một vị bằng hữu của ta biết trận này, ta học từ chỗ của hắn!” Lạc Nam cười đáp.


Tử Vong Thí Luyện Trận tuy thất truyền ở bên ngoài nhưng bên trong Trận Điện vẫn còn tồn tại, Thiên Lý Mã vừa lúc biết được cho nên Lạc Nam đã học phương thức bố trí từ chỗ của hắn.

Ánh mắt Phiêu Tử Hàm lóe lên một tia phức tạp, nam nhân này vì Phiêu Miểu Tiên Cung của nàng thật sự bỏ ra không ít tâm huyết.

“Nhờ cung chủ hướng dẫn phương hướng thích hợp, ta sẽ đặt Trận Pháp ở nơi theo đúng yêu cầu của người!” Lạc Nam hướng Phiêu Tử Hàm nói.

Mấy vị trưởng lão thấy vậy cảm thấy hợp lý, bèn gật đầu tán thành:
“Vậy chúng ta đi tu luyện trước, không làm phiền cô gia và Cung Chủ làm đại sự!”
Nói xong cả đám nhận lấy tài nguyên, hưng phấn bừng bừng rời đi…bỏ lại Lạc Nam và Phiêu Tử Hàm.

Bầu không khí trở nên có chút quái lạ, hai mắt Lạc Nam từ đầu đến cuối vẫn chưa từng rời khỏi khuôn mặt hoàn mỹ thành thục của nàng.

Bị hắn nhìn đến có chút mất tự nhiên, Phiêu Tử Hàm chuyển ánh mắt sang nơi khác, trầm giọng nói ra:
“Mời Thiếu Chủ theo ta!”
Mặc dù không muốn ở cùng một chỗ với Lạc Nam nhưng Phiêu Tử Hàm cũng biết đặt lợi ích chung lên trên hết.

Bất kể là Gia Tốc Trận hay Tử Vong Thí Luyện Trận đều có sức hấp dẫn rất lớn đối với sự phát triển của Phiêu Miểu Tiên Cung, nàng không thể vì cảm xúc cá nhân của mình mà làm ảnh hưởng được.

Lạc Nam đi phía sau, nhìn bóng lưng thon thả mê người và bờ mông mạn diệu của Phiêu Tử Hàm lắc lư qua lại theo từng nhịp bước, trong lòng âm thầm đắc ý.

Thái độ có phần bài xích mà Phiêu Tử Hàm đối với hắn không làm hắn thất vọng, ngược lại âm thầm vui mừng.

Bởi vì hắn nhận ra mình còn có thể tác động đến mạch cảm xúc và suy nghĩ của nàng, như vậy vẫn có thể cứu…
Lạc Nam chỉ sợ một ngày nào đó nàng xem hắn như vô số người bình thường khác, lạnh nhạt hờ hững, không mặn không nhạt, không thèm để tâm đến việc có hắn tồn tại hay không, đó mới là lúc đau đầu nhất.

Mà đi ở phía trước, Phiêu Tử Hàm nhíu chặt chân mày, trong lòng cực kỳ rối loạn.

Nàng chẳng hiểu vì sao mình đã vong tình nhưng vẫn bị sự tồn tại của tên nam nhân kia làm ảnh hưởng, sự xuất hiện của hắn giống như một viên đá nhỏ rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, dù không bùng nổ nhưng lại tạo nên những con sóng lăn tăn, phá tan sự yên bình vốn có.

Lần trước nghe tin hắn một thân một mình đánh vào Đan Thần Tháp, nàng vậy mà đột ngột quyết định đem Phiêu Miểu Tiên Cung tham gia vào một cách chẳng cần nghĩ ngợi.

Nhất cử nhất động của tên khốn kia đã tác động vào lý trí của nàng.

“Chẳng lẽ ta tu luyện Phiêu Miểu Tử Tình Công chưa thông thạo?”
Phiêu Tử Hàm nghi hoặc không thôi, giống như lúc này cảm nhận được đôi mắt nóng rực của nam nhân đánh giá phía sau lưng mình, Phiêu Tử Hàm vô cùng mất tự nhiên.

Hai người theo đuổi dòng suy nghĩ khác nhau, rốt cuộc đi đến một quảng trường rộng lớn phía sau chính điện của Phiêu Miểu Tiên Cung.

“Có thể bố trí cả hai trận pháp ở nơi đây!” Phiêu Tử Hàm phá tan không khí tĩnh lặng nói.

Lạc Nam gật gù tán thành, bất chợt tiến đến sát bên cạnh nàng, hít lấy mùi quỳnh hương thơm ngát tỏa ra từ cơ thể giai nhân, môi nở nụ cười xấu xa gọi:
“Hàm Nhi!”

Chúc cả nhà tối vui vẻ.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện