“Thiếu Chủ!”
Mấy vị Hoa Khôi hét ầm lên, từng người khuôn mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc.
Các nàng vạn phần không thể nào nghĩ đến, Văn Lang Thiếu Chủ như thần trong suy nghĩ của mình lại bại trận một cách thê thảm đến như vậy.
Văn Lang yếu sao?
Câu trả lời là không hề yếu, thậm chí vô cùng khủng bố, ngay cả những Thiên Đế, Thiên Ma Đế cũng không dám mạnh miệng có thể trụ được khi chiến đấu với hắn.
Có trách chỉ trách Lạc Nam so với Văn Lang càng yêu nghiệt hơn một bậc mà thôi.
Vạn Cổ Bất Hủ Thân, loại Thể Chất được đúc từ Cấm Kỵ vẫn là một cái gì đó cực kỳ khác biệt.
Mặc dù là diễn kịch, nhưng nếu giả sử Văn Lang là kẻ địch sinh tử của Lạc Nam, cái kết vẫn không thể thay đổi được.
Bởi lẽ trong chiến đấu, một giây thoáng qua cũng có thể trở thành thời khắc sống còn, chuyển bại thành thắng, phân định sinh tử.
Mà Vạn Cổ Bất Hủ Thân lại giúp chủ nhân cửa nó trở nên bất khả xâm phạm một cách tuyệt đối trong thời gian không hề ngắn.
Thử hỏi Văn Lang lấy gì để chiến thắng?
Dù trước đó Lạc Nam và Văn Lang chiến đấu cực kỳ cân sức ngang tài, nhưng khi Vạn Cổ Bất Hủ Thân vừa ra…mọi thứ đã quyết định.
Trái ngược với biểu lộ như nhà có người chết của các vị hoa khôi, thì ở phía đối diện, đám người Kiếm Đế, Thanh Đế, Lôi Chiến, Lôi Cuồng kinh động như gặp thiên nhân, sùng bái đến toàn thân run rẩy, tự hào và kiêu hãnh cảm thán liên tục:
“Không hổ là Thiếu Chủ, đệ nhất yêu nghiệt danh xứng kỳ thực, Văn Lang có thể được mang ra so sánh với hắn là vinh hạnh lớn nhất cuộc đời!”
Cùng lúc đó, vô số ánh mắt đang quan chiến không ức chế nỗi rung động trước những gì vừa được chứng kiến.
Tu sĩ đến từ Tiên giới thì mừng rỡ như điên, lòng tự tin dâng trào mãnh liệt, ánh mắt cả đám đầy trêu tức nhìn về phía những tu sĩ Ma giới.
Tu sĩ Ma giới sắc mặt trở nên tràn ngập khó coi, nhục nhã và biệt khuất không thể nào kể hết.
Nhiều ngày qua, vô số cuộc tranh luận đã đi đến hồi kết, phương chiến thắng cuối cùng là Tiên giới.
Bởi lẽ biểu tượng cho thế hệ yêu nghiệt của hai phương thế giới đã phân định thắng bại.
Cuộc so tài của Tiên Lạc và Ma Văn có kết quả sớm hơn mong đợi.
Ma giới vẫn luôn lấy Văn Lang làm niềm kiêu hãnh để ganh đua cùng Lạc Nam của Tiên giới lúc này làm sao còn dám ngẩng đầu ưởn ngực trước Tiên giới?
Đơn giản bởi vì Lạc Nam đã dành chiến thắng.
Bất Hủ Kinh Văn trên cơ thể giải trừ, Lạc Nam không để tâm đến ánh mắt của toàn trường, hắn khóa chặt lấy Văn Lang đang hôn mê trong vòng tay các vị Hoa Khôi, nở một nụ cười lãnh khốc:
“Nghe nói Văn Lang vừa trộm lượng lớn tài nguyên của Săn Ma Điện, đây sẽ là thu hoạch lớn của ta so với khám phá động phủ này!”
“Ngươi nằm mơ!” Dạ Ly lập tức ngăn chặn trước mặt Văn Lang, khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ và biệt khuất, nước mắt lưng tròng.
Đối với người sùng bái và mến mộ Văn Lang như nàng, sự thất bại của Văn Lang thật sự là đả kích quá lớn.
Lạc Nam nhìn thấy Dạ Ly hai mắt ngấn lệ mà trong lòng bất đắc dĩ.
Để màn kịch này diễn ra hoàn hảo không có sơ hở, hắn buộc lòng phải dối gạt các nàng.
“Haha, một tiểu nha đầu có thể ngăn cản ta?” Lạc Nam cất tiếng cười dài.
Sát khí đằng đằng, hắn lao vọt về phía Văn Lang.
Dạ Ly cắn môi, chợt lấy ra một quả bom trắng đục ném về phía Lạc Nam.
BÙM!
Quả bom phát nổ dữ dội, vô số dung dích trắng đục như sữa cuồn cuộn bao trùm Lạc Nam vào bên trong.
Lạc Nam khóe miệng giật giật, hắn nhận ra đây là Công Ngưu Sữa, loại dâm độc có thể khiến trâu đực cũng phải bắn ra sữa của nha đầu này.
Không dám ngạnh kháng, Lạc Nam thi triển Tụ Lý Càn Khôn đem tất cả Dâm Độc hút vào óng tay áo.
Sau lưng hắn, Tứ Đại Cung Nữ diễn kịch phải diễn cho trót.
Các nàng như tiên tử đạp không mà lên, sử dụng Khống Chiếu hóa thành một tấm lưới trời khổng lồ đem Văn Lang và các hoa khôi vây nhốt bên ngoài.
“Dám đánh bị thương Thiếu Chủ, ta liều mạng với các người!” Yêu Yêu cũng không cam tâm yếu kém.
Bản thể Yêu Hoa Cổ Đại xuất hiện, kích thước khổng lồ, từng cánh hoa phủ đầy gai nhọn đập xuống Tứ Đại Cung Nữ.
Lạc Nam cười nhạt một tiếng, Thiên Thủ Quan Âm sừng sững hiện lên giữa bầu trời.
Sóng xung kích ầm ầm gia trì vào hàng vạn cánh tay, nhắm đến Yêu Hoa Cổ Đại oanh tạc.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Không gian tầng tầng băng liệt, những cánh hoa khổng lồ bị hàng vạn cánh tay như cột chống trời thô bạo đánh xuống.
Thân thể Yêu Hoa Cổ Đại liên tục bị đánh lui, từng làn sóng xung kích khiến gốc rể của nàng tróc lên khỏi tinh không…
Có máu tươi rỉ ra khỏi miệng, Yêu Yêu đau đớn đến rên rỉ.
Khả năng phòng ngự phi thường của Yêu Hoa Cổ Đại gặp phải Thiên Thủ Quan Âm phối hợp Oanh Thiên Tổ Phù đã lâm vào thế yếu.
“Lạc Nam ngươi đáng chết!” Thấy Yêu Yêu đau đớn, Kính Hoa sát cơ hiện lên trong đáy mắt.
Nàng hóa thân Ám Dạ Tinh Linh, hòa vào đêm đen, thoáng chốc đã tiếp cận với hắn, muốn ám sát trực diện.
Nào ngờ Lạc Nam dường như đã lường trước được điều này, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn quỷ dị đến cực điểm khóa chặt lấy thân thể Kính Hoa mặc cho nàng đang ẩn nấp.
Bạo Tinh Quyền hung hăng nện vào không gian.
“Hự…”
Kính Hoa rên rỉ một tiếng, không gian xung quanh nàng nát bấy, thân thể bay ngược trở về.
Lạc Nam đã thành công tiếp cận Văn Lang.
Thanh Mịch bắn ra vô số tơ nhện quấn chặt lấy tay chân Lạc Nam.
Hắn thản nhiên kích hoạt Tẩy Linh Thanh Thủy nới lỏng khống chế, lại dùng Đế Diễm thiêu cháy toàn bộ mạng nhện của nàng.
“Kẻ này quá mạnh!” Thủy Nguyệt ánh mắt hiện lên một tia hốt hoảng.
Chiến đấu với Lạc Nam, các nàng mới hiểu vì sao Thiếu Chủ khủng bố nhà mình lại bại trận như vậy.
Đơn giản vì tên này là một con quái vật, chiến lực vừa khủng bố vừa đa dạng, thủ đoạn chiến đấu phong phú đến cực điểm, hầu như rất khó tìm ra điểm yếu của hắn.
“Rút lui!”
Nghĩ đến đây, Thủy Nguyệt quyết định nhượng bộ lui binh, truyền âm cho các tỷ muội:
“Ta biết các ngươi đang rất phẫn nộ, nhưng hiện tại chạy trốn bảo vệ Thiếu Chủ là trên hết, hắn đã hôn mê rồi!”
Nghe thấy liên quan đến vận mệnh của Văn Lang, các vị Hoa Khôi cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Các nàng co cụm vào nhau, nhìn lấy bốn phương tám hướng bị Khống Chiếu của Tứ Đại Cung Nữ phong tỏa, cố gắng tìm lấy lối thoát.
Thanh Đế và Kiếm Đế cũng ngang nhiên tiến đến, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám mỹ nhân Hoa Khôi, không có một chút thương hoa tiếc ngọc, chờ các nàng sơ hở sẽ lập tức công kích mãnh liệt.
Thấy tình cảnh này, vô số người quan chiến âm thầm thở dài:
“Không ngờ Song Tu Lâu vừa khiến Ma Thương Thị bất lực không lâu lại dễ dàng bị Côn Lôn Giới dồn vào ngõ cụt!”
“Có trách chỉ trách Lạc Nam quá kinh khủng!”
“Vạn cổ đệ nhất yêu nghiệt, ngoài hắn ra không còn ai khác!”
“Nếu kẻ nào còn dám so sánh Văn Lang với Lạc Nam, ta sẽ đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ!”
“Thật vinh hạnh, được chứng kiến trận chiến định ra Vạn Cổ Yêu Nghiệt!”
“Văn Lang cũng rất mạnh, đáng tiếc hắn sinh ra cùng thời với Lạc Nam, chấp nhận làm kẻ về nhì vĩ đại!”
…
Tưởng như đã thật sự rơi vào đường cùng.
Bỗng nhiên từ trong lòng ngực của Văn Lang có Ngũ Sắc Giới bay ra.
Nó nhanh chóng đem Văn Lang hút vào, các vị Hoa Khôi thấy thế cũng biểu hiện vui vẻ, thả lỏng tinh thần.
Ngũ Sắc Giới cũng đem các nàng hút vào, sau đó thu liễm khí tức đến cực hạn, ẩn giấu chân thân, hóa thành lưu tinh bay vọt.
Nào ngờ Lạc Nam thật sự quyết tâm không từ bỏ.
Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn của hắn lóe sáng dữ dội, quét ngang quét dọc, vậy mà thật sự tìm ra vị trí của Ngũ Sắc Giới trong ánh mắt khiếp sợ của vô số người.
Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn một lần nữa ngưng tụ, như xuyên thấu thời gian và không gian, nhắm ngay Ngũ Sắc Giới đang đào tẩu oanh tạc mà đến.
“Xong!”
Toàn trường âm thầm thở dài, trúng phải một môn Siêu Việt Vũ Kỹ này, e rằng cả Văn Lang và các vị Hoa Khôi khó thoát khỏi cái chết.
RĂNG RẮC…
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, một khe nứt không gian cự đại hiện ra.
GÁY!
Tiếng gáy kiệt ngạo bất tuần xuyên thấu cửu tiêu, cuồn cuộn Bất Tử Thánh Hỏa tiến ra như