“Thật hoài niệm…”
Nhìn lấy Thăng Long Thành đã thu nhỏ lại trên tay mình, Lạc Nam nhẹ giọng cảm khái một tiếng.
Kiện Đế Binh này, đã từng theo hắn một thời gian rất dài…đương nhiên là trong Luân Hồi.
Do Long Chí Tôn đích thân luyện chế, có thể hấp thụ Long Lực của chủ nhân chuyển hóa thành hư ảnh Chân Long hùng mạnh, tàn sát mọi đối thủ.
Được xưng là một trong những Đế Binh mạnh nhất vũ trụ, uy lực của nó không chỉ biểu hiện ra ngoài đơn giản như những lần Long Ngạo Thiên thi triển trong các cuộc chiến ở thời gian gần đây.
Thăng Long Thành mạnh nhất là khi được hấp thụ Nghịch Long Lực, khi đó vô số hư ảnh được tạo ra không chỉ là Chân Long bình thường, mà chính là Nghịch Long đầy bá đạo.
Có thể nói Thăng Long Thành rơi vào tay Long Ngạo Thiên thật sự oan ức cho sức mạnh chân chính của nó.
Chưa kể, linh trí của Thăng Long Thành lúc này đang bị phong ấn, Long Ngạo Thiên điều khiển và khống chế Thăng Long Thành dựa vào một ấn ký linh hồn được khảm vào bên trên mà thôi.
Dựa vào ấn ký linh hồn này, Long Ngạo Thiên thậm chí sẽ cảm ứng được vị trí mà Lạc Nam mang theo Thăng Long Thành truyền tống.
Đáng tiếc hắn đâu thể ngờ, Lạc Nam không truyền tống đến bất kỳ nơi nào trong vũ trụ, mà chính là tiến vào một ngũ hành tiểu thế giới cá nhân, ngăn chặn mọi cảm ứng, ấn ký linh hồn của Long Ngạo Thiên cũng vì vậy mà trở nên vô hiệu.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam ý niệm vừa động.
NGAO!
Một tiếng gầm thét đầy kiêu ngạo, cuồn cuộn Hồn Lực ngưng tụ thành một sinh vật uy nghiêm bá đạo, khí phách tuyệt luân.
Chính là Nghịch Long Hồn.
Nhìn lấy Thăng Long Thành trong tay Lạc Nam, Nghịch Long Hồn của Lạc Nam bay vọt vào.
RỐNG!
Rất nhanh, có một tiếng gầm rống đầy sợ hãi từ trong Thăng Long Thành vang lên, chỉ thấy tia Chân Long Hồn của Long Ngạo Thiên bị Nghịch Long Hồn hung hăng bóp chết.
Chưa dừng lại ở đó, Nghịch Long Hồn tiếp tục tàn phá bên trong thành, đem phong ấn đang giam cầm khí linh của Thăng Long Thành phá hủy.
“Lão phu ngủ say bao nhiêu năm…rốt cuộc cũng chờ đến ngày Long Tộc trở về tay Nghịch Long rồi sao…”
Đúng lúc này, một âm thanh thương lão già nua chậm rãi vang lên, Thăng Long Thành nhẹ nhàng rung động, tiểu ảnh của một người chậm rãi xuất hiện.
Đó là một ông lão thân mặc hoàng bào, diện mạo uy nghiêm, râu tóc bạc trắng nhưng lại có một cổ khí thế phiêu dật xuất trần.
Hắn chính là Khí Linh của Thăng Long Thành, được xưng là Thăng Lão.
Bất quá khi đưa mắt nhìn Lạc Nam, đồng tử trong mắt Thăng Lão co rút lại, vội vàng kinh hô thành tiếng:
“Ngươi không phải người của Long Tộc, ngươi là nhân loại mang huyết mạch Nghịch Long!”
Hiển nhiên thân là một trong những lão đầu tồn tại lâu nhất Long Tộc, chỉ vừa liếc mắt nhìn qua Thăng Lão đã nhìn ra thân phận của Lạc Nam.
“Nói không tệ…” Lạc Nam nhẹ gật đầu đáp.
“Hừ, vậy ngươi vì sao cướp được lão phu từ tay Long Ngạo Thiên? Tình huống của Long Tộc ra sao rồi?” Thăng Lão nghiêm nghị hỏi.
Trong ký ức của hắn, ở trận chiến cuối cùng Thăng Long Thành đã tiêu hao toàn bộ lực lượng để bảo hộ liên quân Nghịch Long, lâm vào trạng thái suy yếu nên Long Ngạo Thiên mới nhân cơ hội thiết lập phong ấn, đem hắn ngủ say như chết, chiếm đoạt Thăng Long Thành.
Hiện tại nếu là bất cứ một tộc nhân nào của Long Tộc chiếm được Thăng Long Thành trở về, Thăng Lão đều sẽ vui lòng chấp nhận.
Nhưng Đế Binh của Long Tộc lại rơi vào tay một người không thuộc Long Tộc, Thăng Lão khó lòng chấp nhận.
“Haha, mọi chuyện ta sẽ để cho tiểu thư của ngươi giải thích!”
Lạc Nam cũng lười lắm mồm với Thăng Lão, trực tiếp gọi Long Khuynh Thành chạy đến.
“Ngươi là…” Cảm nhận được khí tức trên người Long Khuynh Thành, Thăng Lão toàn thân run rẩy lên, giọng điệu già nua vô cùng kích động:
“Không thể sai được, đây chính là cốt nhục của chủ nhân!”
Chủ nhân trong miệng Thăng Lão đương nhiên chính là Nghịch Long Đế.
“Gặp qua Thăng Lão tiền bối!” Long Khuynh Thành lễ độ chào hỏi.
Thăng Long Thành là Đế Binh của phụ thân nàng, từng kề vai sát cánh chinh chiến, nàng xem là tiền bối là lẽ thường tình.
“Tốt…tốt…tốt…chủ nhân trên trời có linh nhìn thấy cảnh này chắc chắn cực kỳ vui mừng!” Thăng Lão kích động vô cùng, nếu không phải hắn chỉ là khí linh mà không có cơ thể, e rằng nước mắt cũng chảy xuống.
“Cha truyền con nối!” Lạc Nam mỉm cười, đem Thăng Long Thành đặt vào tay Long Khuynh Thành, ôn nhu nói:
“Ta giao lại Đế Binh của phụ thân nàng cho nàng, hy vọng sẽ giúp nàng có thêm sức mạnh đoạt lại Long Tộc!”
“Tiểu Nam…” Long Khuynh Thành cảm động đến rối tinh rối mù, nhịn không được ôm lấy nam nhân, bờ môi kiều diễm hôn vào gò má hắn.
Một trong những Đế Binh hàng đầu, hắn lại có thể sử dụng dễ dàng nhưng vẫn giao lại cho nàng không hề luyến tiếc.
Nam nhân có lòng dạ mênh mông như vậy sao có thể không chinh phục được trái tim của mỹ nhân?
“Cái gì? Long Tộc vẫn chưa lấy lại được sao?” Thăng Lão nhảy lên, râu tóc dựng ngược:
“Tiểu thư ngươi là nữ nhi của chủ nhân, thực lực và thiên phú cũng rất xuất chúng, hoàn toàn đủ tư cách ngồi vào vị trí Tộc Trưởng!”
“Ta biết, nhưng hiện tại hầu hết mọi quyền hành của Long Tộc đều nằm trong tay Long Ngạo Thiên, lệnh bài Tộc Trưởng và Đế Long Triệu Tập Lệnh cũng thuộc về hắn!” Long Khuynh Thành lúc này tiếp nhận Thăng Long Thành, bắt đầu đem mọi chuyện phát sinh trong thời gian qua kể lại.
Thăng Lão vừa nghe vừa nộ khí dâng trào, không nghĩ đến một tên ngoại tặc như Long Quân Sư lại có thể khiến nội bộ Long Tộc nháo nhào đến như vậy.
Lạc Nam mỉm cười nhìn lấy tình cảnh này, chậm rãi bước chân rời khỏi.
Đối với bất kỳ Long Tộc nào thì Thăng Long Thành cũng là tồn tại mang tính hấp dẫn trí mạng, nhưng đối với hắn thì không quá mức cần thiết.
Đế Binh tuy mạnh, nhưng Lạc Nam dám cam đoan một tiễn Trục Nhật Lạc Nguyệt của mình có thể xuyên phá Đế Binh nếu chính diện va chạm.
Nghịch Long Lực của hắn càng vượt trội hơn, đánh ra Đồ Long Thập Bát Chưởng cũng mạnh không kém gì hư ảnh Nghịch Long mà Thăng Long Thành phóng xuất.
Ngược lại huyết mạch Nghịch Long của Long Khuynh Thành có chút mỏng manh, nếu chiến lực không đủ e rằng tương lai nàng sẽ khó khiến tộc nhân phục tùng.
Vì vậy để gia tăng uy vọng và chiến lực cho Long Khuynh Thành, hắn quyết định đem Thăng Long Thành giao cho nàng tiếp quản, tương lai khi nàng tiếp quản ngôi vị Tộc Trưởng không người dám không phục.
Dù sao trái tim của nàng đã thuộc về hắn, Đế Binh của nàng còn không phải của hắn hay sao?
Muốn sử dụng lúc nào cứ nói một tiếng là được.
…
“Mama, nữ nhi đã lớn…không bú sữa nữa nha!”
Bên trong cung điện riêng tư, Lạc Thiên Ý thở phì phò phì phò, hai tay chống nạnh bất mãn nhìn Cửu Huân Dao kháng nghị.
Rõ ràng nàng đã có thể cùng đám quân đội bên ngoài vật lộn bất phân thắng bại, thực lực ngày càng tăng cao, mẫu thân còn bắt nàng bú sữa như một tiểu hài tử, làm sao nàng có thể chấp nhận?
Điều mà Tiểu Thiên Ý muốn lúc này chính là tiếp tục ra ngoài chiến đấu tập luyện, hoặc cưỡi trên lưng Heo thúc thúc đám người đi quậy phá khắp nơi mà thôi.
“Lớn cái đầu ngươi, phụ thân ngươi nuông chiều riết sinh hư rồi, lời của mẫu thân cũng không chịu nghe!” Cửu Huân Dao sắc mặt tuyệt mỹ phủ một tầng sương lạnh, một tay xách Tiểu Thiên Ý lên, vạch ra mông tròn muốn đánh.
KẼO KẸT…
Cánh cửa mở ra, Lạc Nam bước vào.
“Baba!” Vừa thấy “đồng minh” tiến vào, Tiểu Thiên Ý mừng rỡ như bắt được vàng, vội vàng nhảy xuống nhào vào lòng hắn.
Mặt mũi lấm lem nước mắt, nũng nịu khóc thút thít: “Baba, mama đánh ta!”
Lạc Nam lập tức sầm mặt lại, nhìn Cửu Huân Dao ra vẻ giận dữ: “Có gì từ từ nói, nàng sao lại bạo lực gia đình?”
Cửu Huân Dao thấy cha con hai người liên thủ chống đối, lập tức đứng lên trừng mắt nhìn hắn:
“Nha đầu này ỷ lớn nhanh hơn bình thường một chút đã chê sữa mẹ, bỏ lỡ biết bao nhiêu dinh dưỡng để phát triển, có nên đánh đòn hay không?”
“Cái này…” Lạc Nam bất đắc dĩ.
Tiểu Thiên Ý đích thật nhìn như một tiểu nữ hài 4-5 tuổi, đã vượt xa rất nhiều độ tuổi cần sữa mẹ.
Nhưng nếu tính từ thời gian ra đời đến nay thì vẫn cần bú sữa.
“Baba, nữ nhi muốn trưởng thành, muốn đột phá Thiên Đế như tỷ tỷ!” Lạc Thiên Ý nãi thanh nãi khí nói:
“Không bú mama nữa đâu!”
“Hừ, đừng có chiều nàng, kẻo căn cơ bất ổn thì lại hối hận không kịp!” Cửu Huân Dao cảnh cáo nhìn hắn.
“Không đến mức đó!” Lạc Nam nhẹ nhàng lắc đầu: “Căn cơ của Tiểu Thiên Ý đã đạt đến mức hoàn mỹ từ khi còn nằm trong bụng nàng, dù một phát đột phá thẳng đến Thiên Đế cũng chẳng ảnh hưởng đến căn cơ, chỉ có tâm cảnh theo không kịp mà thôi!”
“Mà tâm