Không bao lâu trước…
Một vị Đan Đế bên trong Dược Viên đang cẩn thận kiểm kê số lượng Ma Dược, thiên tài địa bảo trong phạm vi vạn dặm mình quản lý.
Dược Viên có diện tích lên đến chục vạn dặm, cứ mỗi một vạn dặm lại có một vị Đan Đế tọa trấn, phụ trách bảo vệ cũng như kiểm kê số lượng tài nguyên còn lại sau mỗi ngày, tổng hợp báo cáo lên cho lão đại là Dược Trưởng Lão, để hắn nắm giữ số tổng tài sản còn sót lại bên trong Dược Viên.
Mặc dù chiến lực của Đan Đế không mạnh bằng Ma Đế thông thường, nhưng kiến thức về tài nguyên được trồng ở Dược Viên của bọn hắn lại hơn xa Ma Đế, phù hợp với công việc được giao phó.
Chưa kể Đan Đế ở tại Dược Viên, chỉ cần nhận được một đạo mệnh lệnh là ngay lập tức thu thập nguyên liệu, bắt tay vào luyện chế Đan Dược mà cao tầng phân phó, tiện cả đôi đường.
Hơn nữa làm như vậy cũng chỉ để phòng ngừa cẩn thận mà thôi, Dược Viên tọa lạc ở vị trí quan trọng bên trong lãnh địa, người có thể tiến vào để trao đổi Tru Tiên Điểm lấy thiên tài địa bảo đều là thành viên nồng cốt của Tru Tiên Điện, người một nhà cần gì phải đề phòng lẫn nhau?
Chính vì vậy nên ở thời điểm bình thường, các vị Đan Đế tọa trấn Dược Viên cũng khá lười biếng và chủ quan, không thận trọng đến mức liên tục dùng Thần Thức quét ngang quét dọc như một cổ máy.
Vị Đan Đế này cũng là như vậy, hắn như cưỡi ngựa xem hoa, chân đạp thân pháp cực kỳ nhàn nhã tiến về phía trước, vừa nhìn vừa đếm:
“Ma Linh Thảo còn lại 102 gốc…”
“Hồn Nguyệt Hoa còn lại 32 đóa…”
“Huyết Ma Sâm còn lại 16 gốc…”
Chỉ là hắn không hề chú ý rằng, ngay sau khi hắn thả người bay qua, những thiên tài địa bảo, ma dược mà hắn vừa kiểm kê lại đột ngột biến mất một cách quỷ dị.
“Không tệ…hôm nay chỗ ta chỉ có một tên Đế Tử tiến vào đổi 2 gốc Ma Cốt Thảo, tất cả các loại còn lại vừa khớp con số 672, phải báo cho Dược Trưởng Lão!”
Đan Đế hài lòng mỉm cười, hắn cảm thấy cuộc sống an nhàn ở Tru Tiên Điện này quả thật thoải mái vô cùng, việc nhẹ lương cao, bổng lộc hậu hĩnh, bước chân ra ngoài thì địa vị cao cấp khiến vô số người ngưỡng mộ, khi nhàm chán thì tìm một vài thị nữ xinh đẹp đến hầu hạ, cuộc sống viên mãn như thế còn gì vui sướng hơn?
Xuân phong đắc ý chưa được bao lâu, ngay sau khoảnh khắc quay người, nụ cười trên mặt Đan Đế cứng ngắc lại.
Hắn há hốc mồm, hai tay xoa xoa con mắt của mình cho thật kỹ, trong lòng cuồng rống:
“Ảo giác, tất cả chỉ là ảo giác, gần đây lão phu luyện đan quá nhiều dẫn đến tinh thần mệt mỏi, chắc chắn là như vậy!”
Trước mặt hắn lúc này, vạn dặm Dược Viên đã không cánh mà bay, ngay cả một ngọn cỏ cũng không hề lưu lại.
Đan Đế tin chắc đây không phải sự thật.
Vận dụng toàn lực, đem Thần Thức cuồn cuộn tiến ra quan sát.
“Ực…”
Nuốt một ngụm nước bọt khô khốc trong cổ họng, Đan Đế sắc mặt trở nên điên cuồng, Hỏa Ma Đế Lực cuồn cuộn triển khai đánh vào mặt đất, muốn đào ba tấc đất lên tìm kiếm các loại thiên tài địa bảo.
Đáng tiếc sự thật tàn khốc, mặc cho hắn cố gắng thế nào, xới tung đất cát, đào sâu ba thước, tìm thấy cả những mỏ Ma Thạch chôn dưới lòng đất để cung cấp năng lượng cho Dược Viên phát triển, vẫn không thấy bóng dáng tăm hơi một góc Ma Dược nào.
“Trốn thôi, phải trốn…”
Đan Đế sắc mặt trắng nhợt phủ đầy tuyệt vọng, đây cũng là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn lúc này.
Tại phạm vi quản lý của mình, hàng trăm loại thiên tài địa bảo biến mất trước mặt mình, mặc kệ nguyên nhân gì…hắn đều không thoát khỏi trách nhiệm.
Đây là một khối tài sản khổng lồ đủ để Thiên Đế Cấp Thế Lực cũng phải điên cuồng.
Hắn chỉ làm mất trong khoảnh khắc ngắn ngũi, đây là tội trạng có thể tru di cửu tộc.
Cũng may hắn chỉ là một Đan Đế tán tu, trước đây được Tru Tiên Điện chiêu mộ, cũng không có thân nhân nào.
Đào tẩu là cách duy nhất để bảo toàn tính mạng, mặc dù sau này sẽ bị Tru Tiên Điện truy sát, mặc dù phải sống chốn chui chốn lũi như chuột chạy qua đường, nhưng ít ra vẫn còn giữ được mạng.
Nghĩ đến đây, Đan Đế hít sâu một hơi, điên cuồng hướng bên ngoài lao đi.
Hắn phải nhanh chóng trốn chạy trước khi tin tức này truyền ra.
Trong thời gian ngắn ngũi, khắp mọi ngõ ngách bên trong Dược Viên đều xảy ra tình cảnh tương tự.
Tốc độ vơ vét của Linh Giới Châu quá nhanh, nhất là đối với các loại thiên tài địa bảo chưa sinh ra linh tính càng là dễ dàng thu giữ.
Một số ít thiên tài địa bảo cao cấp đến mức sinh ra linh tính, Linh Giới Châu bèn tiết lộ một chút khí tức hoàn mỹ bên trong tiểu thế giới ra dẫn dụ, khi ngửi thấy mùi vị Nguyên Khí nồng đậm đến kinh người, những thiên tài địa bảo này đều không thể kháng cự nổi sức hấp dẫn, nhao nhao đầu quân.
Trong cùng thời điểm, Lạc Nam và Thiên Nhi đã đến phía trước một tòa Sát Trận, nơi còn lại vài gốc Phục Sinh Nhi Sâm vẫn đang nhảy nhót đùa nghịch.
“Làm cách nào đây? Sát Trận này là Đế Cấp Cực Phẩm, dù Thiên Trận Đế muốn phá hủy cũng phải tốn một khoảng thời gian, gây nên kinh động!” Thiên Nhi lo lắng nhìn Lạc Nam hỏi.
“Chúng ta không cần phá trận!” Lạc Nam mỉm cười nói.
Trong ánh mắt tò mò của Thiên Nhi, chỉ thấy con mắt trái của hắn bất chợt luân chuyển vô cùng quỷ dị, một cái đồng tử đen kịch chậm rãi xoay tròn.
“Dịch Chuyển Tức Thời!”
Một cổ Không Gian Chi Lực từ con mắt xuyên qua Sát Trận, cực kỳ dễ dàng đem đám Phục Sinh Nhi Sâm bên trong dịch chuyển ra ngoài.
“Cái này…” Thiên Nhi trợn mắt há hốc mồm.
Nàng từng thấy Điện Chủ cũng dùng Không Gian Chi Lực đem một vật nào đó dịch chuyển theo ý mình, nhưng đó là ở điều kiện vật đó không bị Trận Pháp phong tỏa.
Nào giống như Lạc Nam, bất chấp sự tồn tại của Sát Trận cực phẩm, hắn vẫn cực kỳ dễ dàng đem đám Phục Sinh Nhi Sâm kéo ra ngoài.
Đây chính là sự khác biệt của Thần Thông mà Cấm Kỵ Chi Nhãn mang lại, điều mà kẻ tinh thông không gian như Tru Tiên Điện Chủ cũng không thể nào làm được.
Dịch Chuyển Tức Thời thật sự quá mức đa dụng, từ khi mở ra phong ấn thứ bốn của Cấm Kỵ Chi Nhãn và sở hữu nó, Lạc Nam thật sự hưởng lợi quá nhiều.
Chưa dừng lại ở đó, Lạc Nam lại cực kỳ đơn giản phất lấy óng tay áo, miệng niệm:
“Tụ Lý Càn Khôn!”
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Tất cả Phục Sinh Nhi Sâm nhanh chóng bị hắn hút vào óng tay áo.
“Đi!”
Lạc Nam ôm lấy vòng eo của Thiên Nhi, điên cuồng triển khai thân pháp.
Trong nháy mắt, hai người đã đến phía trước một gốc Đại Thụ khổng lồ.
Chính là Lập Ma Thụ.
Lạc Nam nhíu chặt chân mày, bởi vì Linh Giới Châu và Ngũ Sắc Giới vẫn chưa kịp trở về bên cạnh hắn, muốn thu Lập Ma Thụ khổng lồ vào trong óng tay áo quá mức khó khăn.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam không thèm lấy Lập Ma Thụ, chỉ điên cuồng vơ vét hàng ngàn Lập Ma Quả trên cành cây.
“Thiếu Chủ ngươi muốn làm gì?”
Một vị Đan Đế canh giữ Lập Ma Thụ thấy cảnh này bèn giật nảy mình, vội vàng bay đến cau mày hỏi.
“Siêu Hồn – Định Hồn – Đế Hồn Ấn!”
Đáp lại hắn là ba loại Hồn Kỹ hùng mạnh tập kích.
Vị Đan Đế đâu lường trước được Thiếu Chủ sẽ đột nhiên ra tay với mình, chỉ cảm thấy linh hồn như muốn nổ tung, miệng phun ra một ngụm máu, bất tỉnh nhân sự.
Lạc Nam trực tiếp đến cực điểm, Đế Diễm cuồn cuộn thiêu đốt Đan Đế thành hư vô.
Nhìn thấy phía trên Lập Ma Thụ không còn một quả, hắn liếc mắt nhìn Thiên Nhi ra hiệu.
Nàng hiểu ý khoác lấy tay hắn, hai người giả vờ cái gì cũng không có phát sinh, tiếp tục đi dạo trong Dược Viên, tránh xa phạm vi Lập Ma Thụ.
“TẶC TỬ PHƯƠNG NÀO TRỘM CẮP DƯỢC VIÊN!?”
Một tiếng gầm rống mang theo Thiên Ma Đế Lực phẫn nộ quét ngang cửu thiên thập địa.
Dược Trưởng Lão không phải kẻ ngu, đột ngột có vài vị Đan Đế muốn rời khỏi Dược Viên trong cùng thời điểm khiến hắn cảm thấy mọi chuyện chẳng lành.
Vừa mới dùng Thần Thức quét ngang một vòng, sắc mặt Dược Trưởng Lão đã trắng nhợt như tờ giấy.
Hắn vừa ra ngoài nghênh đón Thiếu Chủ một thoáng mà thôi, bên trong Dược Viên liền xảy ra chuyện, làm sao có thể không vừa giận vừa sợ?
Hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh nhưng âm thanh của Dược Trưởng Lão vẫn có chút run rẩy, như dã thú bị thương ngửa đầu thét gào:
“Toàn bộ Dược Viên tiến hành phong tỏa, bao gồm cả lão phu…bất kỳ ai cũng không thể ra ngoài!”
Thiên Nhi nghe thấy Dược Trưởng Lão phẫn nộ, thân thể có chút run lên, lo lắng siết chặt bàn tay Lạc Nam.
“Yên tâm đi, nàng cứ giả vờ cái gì cũng không biết, mọi chuyện cứ để ta giải quyết!” Lạc Nam vỗ vỗ mu bàn tay Thiên Nhi