Sau khi thương nghị đại sự và kế hoạch tác chiến sắp tới, ba vị Thiên Yêu Đế là Phượng Nghi, Thiên Hồ và Thanh Loan cũng cáo từ trở về, các nàng còn rất nhiều việc cần phải thu xếp để triệt để dung nhập vào Liên Quân Nghịch Long.
Trải qua một phen đại chiến căng thẳng, sau khi trò chuyện với Lạc Nam chán chê, chúng nữ cũng lần lượt tập trung bế quan bắt đầu khôi phục.
Không chỉ lực lượng hao tổn hay một ít vết thương, chiến đấu cũng khiến tinh thần của tu sĩ trở nên suy nhược.
Có hai mỹ nhân ngư là Linh Lung và U Quỳnh dùng tiếng ca phụ trợ, tin tưởng rất nhanh các nàng sẽ có thể phục hồi trạng thái toàn thịnh.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại sảnh Bá Vũ Điện chỉ còn lại Lạc Nam và Tiểu Tinh đang lười biếng nằm ở một góc.
Lạc Nam ngồi trên bảo tọa bắt đầu suy tư.
Mặc dù sự kiện lần này có quá nhiều thứ ngoài ý muốn phát sinh nhưng suy cho cùng mục đích của hắn là Tam Muội Chân Hỏa đã thành công đoạt được, tu vi gia tăng sau nhiều tháng ngày giậm chân tại chỗ, chiến lực càng có sự biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Từ lần trước sau khi chuyển hóa tất cả lực lượng từ Tôn Lực thành Đế Lực, hiện tại Đế Diễm của Lạc Nam cũng là lực lượng duy nhất được nâng đến tận Thiên Đế Lực.
Tại đan điền của hắn lúc này, kích thước của Diễm Tâm Đỉnh đã áp đảo các đại đỉnh còn lại, ngay cả Long Lực Đỉnh trước đây cũng vô pháp sánh bằng.
Diễm Tâm Đỉnh vốn luôn là đại đỉnh sở hữu nhiều loại Dị Thuộc Tính nhất, hiện tại lại có thêm Vĩnh Hằng Thuộc Tính như Tam Muội Chân Hỏa gia nhập…Lạc Nam đã có thể tự tin vỗ ngực khẳng định Đế Diễm của hắn là lực lượng mạnh nhất vũ trụ này, ngay cả Nghịch Long Lực cũng kém hơn một bậc.
Và đương nhiên, Đế Diễm cũng đã hoàn toàn xứng đáng với tên gọi của nó…là Đế Vương bên trong Hỏa Diễm.
Trừ khi vũ trụ này còn tồn tại loại Vĩnh Hằng Chi Hỏa nào khác vượt qua cả Tam Muội Chân Hỏa, bằng không Đế Diễm chính là vô địch.
Ngay cả Kim Ô Thánh Hỏa, Niết Bàn Thánh Hỏa, Tịch Diệt Thánh Viêm hay thậm chí là Bất Tử Thánh Hỏa cũng phải run rẩy khi Đế Diễm xuất hiện.
Chỉ có điều lòng Lạc Nam vẫn còn chút bâng khuâng…
“Ê giấy, Tam Muội Chân Hỏa hiện tại thế nào rồi?”
Hắn hướng về trang giấy hoàng kim trong đan điền truyền đi ý niệm.
Chỉ là trang giấy vẫn trơ trơ như cũ không thèm để ý đến hắn.
Lạc Nam giận đến nghiến răng, bèn hạ lệnh cho Thiên Mộc Đỉnh đem trang giấy hút vào.
Sau đó hắn lại triệu hồi Thiên Mộc Đỉnh ra cầm trên tay, muốn lót nó xuống dưới mông của mình.
VỤT!
Trang giấy đột ngột dịch chuyển biến mất khỏi Thiên Mộc Đỉnh trước khi Lạc Nam kịp thời ngồi xuống, trở về bên trong đan điền của hắn.
“Hừ, rõ ràng ngươi vẫn luôn nghe hiểu lời ta nói!” Lạc Nam cười lạnh:
“Không trả lời ta, lão tử tiếp tục đem ngươi lót đít, thậm chí ném vào hố phân, ta nói được làm được!”
Dường như nhận ra quyết tâm của Lạc Nam, trang giấy thoáng nhẹ run.
“Lạc Nam ngươi là tên khốn khiếp, bổn Muội không muốn liên thủ đám người Thái Thượng đánh ngươi, ngươi lại phối hợp với…”
Từ trang giấy vang lên âm thanh nghiến răng phẫn hận của một tiểu cô nương nãi thanh nãi khí, chỉ là Lạc Nam chưa kịp nghe hết câu đã im bặt mà dừng, trang giấy tiếp tục trở về trạng thái tĩnh lặng.
“Là tiếng mắng chửi của Tam Muội Chân Hỏa!” Lạc Nam thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng trở nên thoải mái không ít.
Mặc dù Tam Muội Chân Hỏa cho đám Thái Thượng Đan Đế và vài tên trưởng lão Đan Thần Tháp mượn lực lượng để đối phó hắn, nhưng Lạc Nam cũng phân biệt cực kỳ rõ ràng.
Hắn và Tam Muội Chân Hỏa chỉ là đứng ở lập trường khác nhau, thực chất không hề có thù hận hay xung đột.
Cho nên việc tiếp tay cho trang giấy hoàng kim cưỡng ép thu phục Tam Muội Chân Hỏa làm hắn bâng khuâng, lo lắng trang giấy hoàng kim sẽ xóa đi linh tính của nó.
Hiện tại xem ra Tam Muội Chân Hỏa vẫn còn an toàn, không bị xóa mất linh tính…
Chắc là trang giấy hoàng kim chỉ mượn sức mạnh của Tam Muội Chân Hỏa mà thôi, Lạc Nam không còn bâng khuâng nữa.
Dù sao thì dù cho hắn không tiếp tay, trang giấy hoàng kim cũng thừa sức bắt giữ Tam Muội Chân Hỏa bằng thủ đoạn nghịch thiên của nó.
“Tiểu Tinh, ngươi coi chừng nhà…ta đi nơi này một chút!”
Lạc Nam hướng Tinh Không Long Mã căn dặn nó trông coi Bá Vũ Điện, thân ảnh của hắn thì biến mất tại chỗ.
“GÂU!”
Tiểu Tinh vô thức ngoan ngoãn sủa lên, chợt nhớ ra mình không phải chó, nó liền xấu hổ xém chút độn thổ.
Liếc mắt nhìn xung quanh không có ai phát hiện, Tiểu Tinh âm thầm cảm thấy may mắn.
“NGAO!”
Tiểu Tinh ngửa đầu lên trời gầm rống chứng tỏ uy nghi của một tôn Long Mã.
Nó không phải chó giữ nhà.
…
“Đáng hận, vì sao linh hồn của ta luôn rung động khi ở gần với hắn?”
Bên trong Ngũ Phượng Xa Giá, Phượng Nghi Nữ Đế tâm tình trập trùng đắm chìm vào mạch suy nghĩ.
Nàng muốn xem chuyện kia như mây khói, sau khi trao đổi thân thể trở lại với nữ nhi, mọi chuyện sẽ chưa từng diễn ra, nàng vẫn là nàng, không phải nữ nhân mê muội trong những ngày tháng ái ân ngọt ngào đó.
Tất cả diễn biến kia chỉ một mình nàng biết được, cả đời giấu tận đáy lòng, bằng mọi giá cũng không thể tiết lộ bí mật.
Nào ngờ vốn muốn lấy tâm thế bình thường đi gặp nam nhân kia để thương nghị đại sự liên quan đến tương lai của Phượng Hoàng Tộc cùng Liên Quân Nghịch Long, linh hồn của nàng lại có những biểu hiện kỳ lạ.
Dường như sâu trong tiềm thức nàng rất muốn thân cận với hắn, hắn trở thành một người quan trọng của cuộc đời nàng, vĩnh viễn cũng không thể phai nhạt.
Tim nàng đập rộn lên liên hồi, nàng cố gắng giữ vững bản tâm, bảo trì lý trí để không để chính mình biểu hiện khác thường, cuối cùng thành công che giấu rời khỏi Bá Vũ Điện.
Mãi đến khi rời xa hắn, Phượng Nghi mới cảm nhận được tâm cảnh của mình bình lặng trở lại.
“Ưm…”
Đột ngột tâm hồn nàng lại chấn động kịch liệt như sóng gợn từng cơn.
Phượng Nghi Nữ Đế một tay đặt lên ngực trái, cắn chặt cánh môi chín mộng:
“Là ảo giác sao?”
“Không phải ảo giác!” Bên tai bất chợt vang lên âm thanh nam nhân quen thuộc:
“Đó gọi là Đồng Tâm Đồng Ý, sẽ cảm ứng được nhau khi nam và nữ tâm đầu ý hợp, càng cố gắng phản kháng nó sẽ càng phản ứng mạnh mẽ, đến mức đảo loạn cả tâm cảnh của nàng!”
Phượng Nghi giật bắn mình đứng lên.
Chẳng biết từ bao giờ, Lạc Nam đã ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn nàng.
“Ngươi…ngươi…” Nàng như làm chuyện sai trái bị bắt quả tang, đôi mắt sắc sảo ngày thường trở nên hoảng hốt.
Bất quá không hổ danh là người đứng đầu của một tộc, chỉ sau một lượt hô hấp, nàng liền khôi phục dáng vẻ ung dung cao quý, ánh mắt điềm nhiên nhìn về phía hắn, cất giọng trong trẻo nói:
“Tiểu tử ngươi lén la lén lút vào Pháp Bảo Phi Hành của bổn tọa làm gì? Còn vấn đề muốn thương nghị sao?”
Lạc Nam không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn lấy đôi mắt của nàng.
Ban đầu Phượng Nghi còn can đảm trừng thẳng ngược lại hắn.
Không biết qua bao lâu sau, nàng rốt cuộc chịu không nổi nghiêng mặt sang nơi khác, lạnh lùng nói ra:
“Ngươi có bệnh sao? cẩn thận ta nói với Cửu Huyền xa lánh ngươi!”
Lạc Nam thở dài một tiếng, trong lòng cũng có chút phức tạp, giọng điệu trở nên ôn nhu:
“Những ngày đó là nàng bên cạnh ta sao?”
Phượng Nghi trong lòng giật thót, ngoài mặt lại ra vẻ hồ đồ: “Ngươi nói mơ sảng cái gì? Bổn tọa nghe không hiểu!”
“Nàng giấu được ta nhưng không giấu được lòng mình!” Lạc Nam mỉm cười nói:
“Lần đó ta đã đem Long Tiên Thánh Điển truyền thụ cho nàng, chúng ta tâm hữu linh tê luyện đến tầng thứ hai là Đồng Tâm Đồng Ý, nó giúp nam và nữ cảm nhận được nhau trong phạm vi nhất định, càng cố gắng phản kháng trong lòng càng khó chịu!”
Phượng Nghi trong lòng giật mình: “Thì ra là do môn công pháp đó!”
Nàng biểu hiện sự quyết đoán và kiên quyết, muốn đem khẩu quyết của Long Tiên Thánh Điển xóa khỏi đầu não của mình.
Nhưng chẳng biết vì sao khi sắp làm như vậy, nàng lại vô thức dừng lại, dường như đó là hành vi cực kỳ sai trái khiến con tim của nàng đau nhói dữ dội.
Phượng Nghi cảm thấy rối như tơ vò, dù đối mặt với tâm ma khi đột phá Yêu Đế cũng chưa từng bối rối như hiện tại.
“Dù nàng xóa đi hay quên mất Long Tiên Thánh Điển cũng vô dụng thôi!” Lạc Nam chậm rãi lắc đầu, ôn nhu nhìn lấy nàng:
“Bởi vì điều kiện để kích hoạt Đồng Tâm Đồng Ý…cả tâm hồn và thể xác của chúng ta đã hòa