“Không được nói chuyện này với Cửu Huyền!”
Lười biếng nằm trong lòng ngực nam nhân, Phượng Nghi bất chợt ngẩng đầu lên nhìn hắn nghiêm túc nhắc nhở.
Lạc Nam mỉm cười tủm tỉm: “Chuyện gì thế?”
“Hừ!” Phượng Nghi giật dữ hừ một tiếng, nam nhân này rõ ràng biết còn cố ý trêu chọc, nàng lườm hắn:
“Chính là chuyện ngươi cưỡng gian mẹ vợ!”
Lạc Nam nghe vậy cười hắc hắc: “Không nói với Cửu Huyền, vậy ta sẽ nói cho cả thế giới!”
Phượng Nghi gò má đỏ ửng, nam nhân khác vô trách nhiệm được chơi xong giấu mừng còn không kịp, cái tên này ngược lại tốt lắm…hận không thể công bố với cả thiên hạ về chuyện của hai người.
Mặc dù trong lòng ngọt ngào, Phượng Nghi lại chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với dư luận, nàng vẫn kiên quyết muốn tạm thời che giấu quan hệ giữa hai người.
Thấy tâm ý của nàng đã quyết, Lạc Nam cũng không ép buộc.
Huống hồ suy nghĩ của Phượng Nghi cũng không phải là không đúng, nhất là khi chuyện của hắn và Phượng Cửu Huyền vẫn còn chưa đi tới đâu.
“Được rồi, ta còn phải trở về, Phượng Hoàng Tộc có quá nhiều việc cần phải xử lý!”
Sau khi lấy lại tinh thần, Phượng Nghi đã khôi phục phong thái của một vị tộc trưởng, xoay người đứng dậy muốn mặc y phục.
Lạc Nam nằm bên dưới nhìn thấy toàn bộ phong cảnh trần trụi của nàng từ dưới lên trên, nhất là hai bầu sữa căng tròn nẩy nẩy sống động xém chút phun cả máu mũi.
“Khoan đã!” Hắn vội vàng lên tiếng.
“Chuyện gì nữa?” Phượng Nghi khó hiểu liếc hắn.
“Để ta mặc y phục cho nàng!” Lạc Nam cười haha nói ra.
Hắn nhanh trí từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một bộ cung trang màu đỏ ẩn chứa khí tức hỏa diễm nồng đậm, phía trên có thêu lấy hình bóng phượng hoàng với lông vũ bảy sắc cao ngạo ngẩng đầu, chất liệu mịn màng như tơ lụa thượng hạng, từng đường nét tinh xảo tuyệt luân.
“Đây là Niết Bàn Phượng Y, Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo có thể gia tăng độ tinh khiết và sức mạnh của Niết Bàn Thánh Hỏa, đồng thời góp phần tăng cường phòng ngự!”
Lạc Nam vừa nói, vừa cẩn thận từng li từng tí giúp Phượng Nghi khoác lên người, sau đó lại đứng ở phía sau chảy tóc cho nàng.
Khuôn mặt Phượng Nghi trở nên hoảng hốt, một cảm giác chưa từng có vô số năm qua sinh ra trong lòng khiến nàng xém chút quay lại ôm chặt lấy hắn.
So với những tháng ngày làm bạn với cô đơn và gánh vác trách nhiệm của một người tộc trưởng, lần đầu tiên có người đối xử với nàng như vậy.
Nàng không để ý đến đẳng cấp của Niết Bàn Phượng Y, cũng không để ý đến sự hoa lệ và công dụng của nó.
Thứ khiến trái tim nàng sắp hòa tan chính là sự chăm sóc yêu chiều của nam nhân này.
Khóe mắt ửng đỏ, Phượng Nghi cắn chặt cánh môi anh đào không để mình phải khóc.
Đợi đến khi hắn đem tóc nàng búi cao lên, đem trâm ngọc vắt ngang cũng là lúc nàng đã khôi phục vẻ bình tĩnh.
Xoay người muốn thay hắn mặc y phục, đã phát hiện Bá Y đã phủ lên cơ thể hắn tự bao giờ.
Lạc Nam lấy ra một khối lệnh bài của Cung Đình Thụ tầng ba giao cho nàng, ôn tồn nói:
“Đây là lệnh bài truyền tống để nàng xuất hiện trong Cung Đình Thụ bất cứ lúc nào, Cung Điện của nàng nằm cạnh Hi Vũ Cung của sư phụ ta, đặt tên Phượng Nghi Cung!”
Đoạn, hắn lại lấy ra một khối Lệnh Bài khác: “Còn đây là của Cửu Huyền, nhờ nàng giao cho nàng ấy giúp ta, Cung Điện có tên Cửu Huyền Cung!”
Đưa tay tiếp nhận hai lệnh bài, nàng nhón chân hôn phớt lên môi hắn như một phần thưởng, Phượng Nghi nhoẻn miệng cười như ngàn hoa khoe sắc:
“Thiếp đi đây!”
Lạc Nam gật gật đầu: “Ta chờ nàng ở Liên Quân Nghịch Long!”
Hắn phất tay, để Phượng Nghi rời khỏi Linh Giới Châu.
Mà lúc này, Lạc Nam mới đưa mắt nhìn về phía Linh Dược Điền dở khóc dở cười nói:
“Nhìn trộm đủ chưa?”
“Hừ, rõ ràng là ngươi tự làm ra hành vi hoang dâm trước mặt chúng ta, lại còn nói chúng ta nhìn trộm?”
Mộc Linh Nhu gò má phồng lên như bánh bao, ánh mắt đầy u oán, còn kéo theo tỷ tỷ của nàng là Mộc Ái My.
Lạc Nam xấu hổ vuốt vuốt mũi, quả thật vừa rồi hắn cùng Phượng Nghi quá mức cao hứng nên cũng không để ý đến hoàn cảnh.
“Vị tỷ tỷ vừa rồi là Phượng Hoàng Tộc Trưởng sao? thật là xinh đẹp cao quý quá!”
Mộc Ái My ánh mắt đầy hâm mộ nhìn nơi vừa rồi Phượng Nghi vừa rời khỏi, đây cũng là lần đầu tiên nàng được gặp nhân vật như chỉ từng nghe qua trong truyền thuyết như Phượng Hoàng Tộc Trưởng.
“Hừ, có gì phải ngưỡng mộ? còn không phải bị nam nhân xấu xa này đè xuống đất?” Mộc Linh Nhu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu chanh chua:
“Nữ nhân tình ý ngay bên cạnh mình không thèm ngó đến, toàn dụ dỗ nữ nhân ở đâu đâu mang về!”
“Linh Nhi!” Mộc Ái My giật mình lấy tay che miệng muội muội, nghiêm giọng nói:
“Cấm muội nói bậy!”
Mộc Linh Nhu gạt bỏ tay nàng, hai mắt đỏ lên, càng nói càng ủy khuất:
“Muội không có nói bậy, hắn là nam nhân xấu xa, toàn mang nữ nhân về trêu tức tỷ, trong khi tỷ luôn hết lòng vì hắn thì hắn không thèm quan tâm!”
Mộc Ái My hoảng hốt nhìn lấy hắn: “Chàng đừng có nghe Linh Nhu, nha đầu này hôm nay bị sốt rồi!”
“Linh Nhu không có nói sai!” Lạc Nam nhìn ngắm đôi tỷ muội xinh đẹp của Mộc Linh Tộc mà thương tiếc trong lòng.
Các nàng quả thật vì hắn làm ra quá nhiều, yên lặng cống hiến bên trong Linh Dược Điền, không được tỏa sáng như các nữ nhân khác…
Sợ rằng không có bao nhiêu người biết được, thành tựu rất lớn ngày hôm nay mà hắn có được là nhờ Ái My và Linh Nhu âm thầm dốc sức.
Linh Nhu vẫn luôn là tiểu nữ nhân ngoan ngoãn, ôn nhu nghe lời hắn.
Hôm nay nhịn không được bộc phát ra ngoài chống đối lại hắn, xem ra thời gian qua đã suy nghĩ lung tung dẫn đến tâm tình kích động.
“Ta không có ngu xuẩn đến mức để những người không phải nữ nhân của mình ở trong Linh Giới Châu, càng không có hứng thú để nữ nhân xa lạ xem mình ân ái với nữ nhân khác!” Lạc Nam nhìn lấy hai nàng ôn nhu nói:
“Các nàng đã có được những điều trên, từ ngày đặt chân vào nơi này…các nàng đã định trước sẽ là nữ nhân của ta!”
Mộc Ái My nghe vậy trong lòng ngọt ngào, ánh mắt thẹn thùng xấu hổ không dám nhìn thẳng hắn.
Mộc Linh Nhu nhịp tim cũng đập rộn lên, bất quá vẫn chống nạnh cười lạnh:
“Miệng lưỡi trơn tru, xem chúng ta là nữ nhân nhưng chưa từng động vào chúng ta? rõ ràng là nam nhân xấu xa chỉ biết dụ dỗ phái nữ bằng lời đường mật!”
“Nha đầu ngốc, còn không phải bởi vì muội?” Lạc Nam bật cười, cốc lên đầu Mộc Linh Nhu.
Nàng la lên oai oái, đưa tay ôm đầu bĩu môi không phục: “Sao lại tại ta?”
“Ta là nam nhân rất tham lam!” Lạc Nam nghiêm mặt nói: “Ta ưa thích hoa thơm thì hái cả cụm, mía ngọt thì đánh cả bụi!”
“Ái My đã là nữ tử ở độ tuổi lấy chồng, lúc nào cũng có thể gả cho ta, nhưng còn muội?”
Hắn ra vẻ đầy tội lỗi nhìn lấy Mộc Linh Nhu: “Như một tiểu nha đầu chưa đủ tuổi, làm sao ta nỡ ra tay?”
“Chẳng lẽ ta và tỷ tỷ của muội bỏ mặt muội sao?”
“Đáng ghét!” Mộc Linh Nhu gò má đỏ bừng như có lửa đang thiêu đốt, hận không thể độn thổ xuống đất.
Mặc dù thời gian dài ở trong Gia Tốc Trận, nhưng vì tuổi thọ của chủng tộc gắn bó với thiên nhiên như Mộc Linh Tộc rất cao, quá trình trưởng thành cũng vì vậy chậm hơn các chủng tộc khác, thậm chí trưởng thành lâu hơn các Thần Thú.
Lần đầu Lạc Nam gặp Mộc Linh Nhu, nàng chỉ là một tiểu cô nương tầm 10 tuổi.
Hiện tại nhiều năm trôi qua, nàng mặc dù có đôi chút trưởng thành nhưng nhìn bề ngoài cũng chỉ tầm 13 14 tuổi mà thôi.
Lạc Nam đâu có cầm thú đến mức hái luôn cả nàng?
Hắn vẫn luôn chờ đợi Mộc Linh Nhu lớn lên, khi đó thu cùng lúc cả hai tỷ muội.
Nào ngờ nha đầu này hiểu sai ý của hắn, còn ra vẻ giận dỗi trách hờn.
Lạc Nam vòng tay ôm hai nữ vào trong lòng, chân thành nói bên tai các nàng:
“Đợi Linh Nhu lớn thêm một chút, ta liền đến Mộc Linh Tộc đường đường chính chính cầu hôn, để hai nàng trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của ta!”
“Ai…ai mà thèm làm thê tử của huynh!” Mộc Linh Nhu lúc này xấu hổ muốn chết, tất cả giận dữ, ủy khuất quét sạch sành sanh, trong lòng ngọt ngào như được nếm mật.
Nàng không nghĩ đến hắn vẫn luôn có trách nhiệm với các nàng, chẳng qua nguyên nhân là do nàng còn quá nhỏ.
Càng nghĩ càng không có mặt mũi nhìn hắn, Mộc Linh Nhu đẩy hắn ra, ôm kín mặt bỏ chạy vào Linh Dược Điền nằm lăn lộn trên bãi cỏ.
“Để thiếp vào xem muội muội!” Mộc Ái My cũng không dám nhìn thẳng hắn, muốn nhanh chân trốn đi.
Nào ngờ Lạc Nam còn nhanh hơn một bước, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng giữ lại.
“Chàng…”