Tổng bộ Tru Nghịch Liên Minh tọa lạc tại Hải Long Tiên Vực.
Sâu bên trong tổng bộ, một nghi thức cổ xưa huyền bí đang được lập nên.
Chỉ thấy ở giữa trung tâm là một Pháp Trận Cự Đại chậm rãi xoay tròn, xung quanh có năm cái Tiểu Trận liên kết, đáng nói ở chỗ có năm người tương ứng đứng trên năm cái Tiểu Trận này như đang muốn cùng Pháp Trận Cự Đại dung hợp làm một.
Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra năm người này đều là những khuôn mặt không mấy xa lạ, kẻ thù của chính hắn.
Nhị Lang Thần.
Đại Thủ.
Vu La.
Du Thiên Nhai.
Long Ngạo Thiên.
Ở giữa Pháp Trận Cự Đại là một bộ thân người không có tứ chi, cụt đầu, khô gầy nứt nẻ trông vô cùng xấu xí, ghê rợn.
“Khặc khặc, nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng chờ đến ngày dung hợp!” Đúng lúc này, phần thân người nằm giữa Pháp Trận Cự Đại phát ra nụ cười dữ tợn:
“Ngày tái hiện thế gian, trước tiên làm thịt cái gọi là Liên Quân Nghịch Long, sau đó lại xử lý bọn Cổ Việt Tộc khốn kiếp!”
“Hừ, đừng có nói nhảm…chẳng phải ngươi vô dụng đến mức không tìm được người ký sinh, phải đợi bọn ta đến cứu mạng hay sao?” Phần đầu trên cơ thể Du Thiên Nhai chế nhạo nói.
“Các ngươi thì biết cái thá gì?” Thân người bực tức quát:
“Ta bị Phong Ấn ngay tại Chiến Mệnh Cung, nếu như lần này không nhờ phía trên xuất động lực lượng tạo áp lực, các ngươi lại đột ngột xuất thủ làm bọn hắn không kịp trở tay, làm sao có thể cứu được ta?”
“Được rồi không gây gỗ!” Phần tay thuộc về Nhị Lang Thần thản nhiên nói:
“Chúng ta chính là một, xem thường bất kỳ ai chẳng phải đang tự xem thường chính mình hay sao?”
“Quá khứ chật vật tạm thời bỏ qua, một khi dung hợp thành công chính là bất khả chiến bại!” Các bộ phận còn lại tự tin bá khí nói.
Bọn hắn biết rằng một khi sáu bộ phận thân thể dung nhập, toàn bộ vũ trụ sẽ run rẩy dưới chân mình.
Bởi vì vô cùng dễ hiểu, khi đó bọn hắn sẽ sở hữu Thánh Lực.
Chấp chưởng Thánh Lực, không cần đến Bí Tự Phục vẫn có thể liên tục thi triển các loại thủ đoạn Thánh Cấp, cộng thêm Bí Tự Binh toàn thịnh sẽ chống lại được sự bá đạo của Binh Nhân Tộc.
Dù tiểu tử Lạc Nam kia có được Tam Muội Chân Hỏa thì đã sao?
Vĩnh Hằng Thuộc Tính ở trạng thái Đế Lực cũng khó lòng chống lại quyền năng của Thánh Lực.
“Tốt lắm, bắt đầu quá trình dung hợp!” Phần đầu trên thân Du Thiên Nhai hướng đám người Nhị Lang Thần, Vu La đắc ý nói:
“Các ngươi sẽ được chứng kiến nghi thức vĩ đại nhất vũ trụ này, một nghi thức có thể thay đổi thế cục thiên hạ, lật đổ ách thống trị của Cổ Việt Tộc!”
“Nói không tệ, nể tình các ngươi để chúng ta ký sinh hành động trong thời gian qua, chúng ta sẽ thu các ngươi làm những người hầu trung thành nhất!” Một chân của Long Ngạo Thiên cũng cất tiếng cười dài sảng khoái.
Nghe nói như vậy, đám người Long Ngạo Thiên, Nhị Lang Thần không nói lời nào.
Thân là những nhân vật tâm cao khí ngạo, bình thường bọn hắn tuyệt đối sẽ không trở thành người hầu cho kẻ khác.
Chỉ trách các bộ phận này quá hùng mạnh, mạnh đến mức bọn hắn không sinh ra nổi ý niệm phản kháng, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Bắt đầu đi!” Phần thân người đã không nhịn được thúc giục.
Hắn vừa dứt lời, Du Thiên Nhai, Long Ngạo Thiên, Vu La, Đại Thủ, Nhị Lang Thần cùng lúc gật mạnh đầu.
Bọn hắn miệng niệm khẩu quyết, hai tay kết ấn, điên cuồng triển khai một loại Nghi Thức ẩn chứa quyền năng kinh khủng.
Mênh mông Thánh Uy từ Cự Đại Pháp Trận xuyên thủng vân tiêu, năm cái Tiểu Trận Pháp điên cuồng xoay tròn, vô số Trận Văn lóe sáng dữ dội.
Thoáng chốc, hai cánh tay, hai cái chân chậm rãi rời khỏi cơ thể vật chủ…
Đến lượt cái đầu của Du Thiên Nhai cũng đang có xu hướng phá thể ra ngoài.
Quá trình này cực kỳ quan trọng, một chút sơ suất cũng không thể xảy ra.
Chợt, một cảm giác ẩn mang theo vô tận bất an như đến từ cõi u minh khiến Du Thiên Nhai toàn thân rùng mình.
Chẳng biết vì sao tâm tình của hắn chập chờn dữ dội, có một cảm giác như tử vong sắp phủ xuống, ở trong bóng tối bị kẻ nào đó nhìn chằm chằm, muốn tru diệt hắn.
Toàn thân Du Thiên Nhai rợn cả tóc gáy, linh hồn vô thức run lên lẩy bẩy.
“Ta cảm thấy có gì đó không ổn…” Du Thiên Nhai lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng cùng bầu không khí thần thánh.
“Hử?” Phần đầu vẫn đang phân tách khỏi cơ thể Du Thiên Nhai nghe vậy nhíu chặt chân mày, cẩn thận cảm ứng một phen.
Chợt, sắc mặt của nó đại biến, kinh hoàng hét ầm lên:
“Nguyền Rủa, có kẻ đang Nguyền Rủa ngươi, chết chắc rồi!”
Lời vừa nói ra, cái thân mình giữa Pháp Trận Cự Đại cười lạnh khinh bỉ:
“Nguyền Rủa thì đã sao? ở vũ trụ này các Thuật Nguyền Rủa tối đa chỉ đạt Đế Cấp Cực Phẩm, chẳng lẽ phải sợ?”
Lời vừa mới dứt, đám người chỉ cảm thấy có ba mũi tên khủng bố xuyên thủng thời gian và không gian, vượt qua vô tận luân hồi, không gì cản phá hủy diệt lao tới.
BÙM!
Một tiếng nổ như bom nguyên tử bạo tạc bên trong Du Thiên Nhai, cơ thể của hắn vẫn còn nguyên vẹn nhưng linh hồn đã bị diệt sát ngay cả chút cặn cũng không còn.
Quan trọng hơn, phần linh trí ít ỏi bên trên cái đầu thần bí cũng bị liên lụy, linh hồn gào thét thảm thiết, ầm ầm tiêu tán…
RĂNG RẮC…
Một trong năm cái Tiểu Trận ngừng vận hành ảnh hưởng đến toàn bộ hệ thống, Cự Đại Pháp Trận đang xoay tròn dữ dội xuất hiện vô số vết nứt lan tràn.
“KHÔNG!” Thân người không cam lòng gào thét thảm thiết.
Nhị Lang Thần, Vu La, Đại Thủ cùng Long Ngạo Thiên thổ huyết bay ngược, từng bộ phận vốn đang tiến ra bị đánh bật trở lại cơ thể.
OÀNH!
Một tòa Long Đảo sụp đổ, vô số kiến trúc bên trên hóa thành tro bụi, Cự Đại Pháp Trận nổ tung oanh tạc khắp bốn phương tám hướng.
Trước vụ nổ này, thi thể của Du Thiên Nhai cũng hóa thành tro tàn, chỉ để lại một cái đầu lâu dữ tợn rơi rụng xuống mặt đất nhưng mất đi linh tính, hao sạch lực lượng.
“AAAAAAAAAAAA!”
Tiếng gầm rú ẩn chứa vô tận phẫn nộ như muốn xé rách thương khung, tất cả công sức hóa thành bọt nước, có thể tưởng tượng tâm tình của bọn hắn bi kịch đến cỡ nào.
“SÚC SINH, CHÚNG TA NHẤT ĐỊNH TRU DI VẠN TỘC!”
…
ĐÙNG!
Thế Thân Tai Ách Khôi nổ tung trong cái bóng Mộ Sắc Vy, lực phản chấn mạnh mẽ đem nàng hất văng lên thiên không.
Lạc Nam nhanh chân đuổi kịp, vòng tay ôm lấy nàng vào lòng trước khi rơi xuống.
“Hít, phản phệ quá nặng, ngay cả Thế Thân Tai Ách Khôi cũng đã triệt để bị hủy diệt!” Mộ Sắc Vy nghĩ mà sợ hãi.
Cũng may có Thế Thân Tai Ách Khôi chết thay một mạng, bằng không người bị bạo liệt do phản phệ dữ dội chính là bản thân nàng.
“Chúng ta vừa Nguyền Rủa và tiêu diệt thành công một tồn tại đến từ ngoài vũ trụ, cái giá tổn thất Thế Thân Tai Ách Khôi có thể chấp nhận được!” Lạc Nam mỉm cười nói.
Nhìn về phía tế đàn, con rối Du Thiên Nhai đã tan thành tro bụi trước sức công phá khủng bố từ ba mũi tên được Lạc Nam và Mộ Sắc Vy toàn lực thi triển.
“Nếu là trường hợp bình thường, e rằng chỉ Đình Đầu Thất Tiễn Thư đạt đến Đế Cấp Cực Phẩm là không đủ!” Mộ Sắc Vy lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán Lạc Nam, thán phục vô cùng:
“Cũng may có được một lia linh hồn của Du Thiên Nhai, Huyết Nguyền Lâu gia tăng uy lực Nguyền Rủa, cuối cùng là Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn và Lạc Thần Tiễn quá mạnh!”
Đủ yếu tố như vậy kết hợp mới thành công mỹ mãn, bằng không dù có thể giết chết Du Thiên Nhai cũng khó lòng ảnh hưởng đến bộ phận thần bí ký sinh trên cơ thể hắn.
Chắc có lẽ ngay cả chính Du Thiên Nhai cũng không lường trước được chỉ vì ham muốn dục vọng thấp hèn lưu lại linh hồn trong cơ thể Thiên Lãm của mình dẫn đến kết cục tai hại như vậy.
“Vất vả cho nàng rồi, vào nhà nghỉ ngơi thôi!”
Lạc Nam dìu Mộ Sắc Vy vào trong nhà gỗ nhỏ, muốn lấy ra Bất Tử Dịch Thủy cho nàng uống vào.
“Còn cách khác khôi phục hiệu quả hơn cả Bất Tử Dịch Thủy, không những có thể phục hồi thể trạng, mà tinh thần cũng được thỏa mãn!” Mộ Sắc Vy chớp chớp đôi mắt đẹp.
“Cách nào?” Lạc Nam ngây ngẩn cả người.
Chợt Mộ Sắc Vy vòng tay ôm lấy cổ hắn, bờ môi hồng nhuận hôn nhẹ lên miệng nam nhân, kéo hắn ngã xuống giường, mê người thủ thỉ:
“Chính là cách này!”
“Sắc Vy!” Lạc Nam thâm tình gọi một tiếng, toàn thân đè lên cơ thể mềm mại của nàng, cúi đầu hôn xuống.
“Ưm…”
Mộ Sắc Vy ngọt ngào hừ một tiếng trong cổ họng, bờ môi chủ động hé mở nghênh đón đầu lưỡi nóng rực như lửa của nam nhân.
Rất nhanh, môi lưỡi hòa quyện, hai người ôm siết lấy nhau hôn cùng một chỗ.
Hô hấp của Mộ Sắc Vy trở nên dồn dập, nàng động tình ôm chặt tình lang, đầu lưỡi đinh hương ôn nhu quấn quít lấy lưỡi hắn, cùng hắn trao đổi nước bọt bên trong miệng nhỏ.
Bá Lực thoáng bùng phát, y phục trên thân thể nàng hóa thành hư vô.
Lạc Nam lưu luyến nút thật chặt đầu lưỡi của mỹ nhân thêm một lần, lúc này mới tách môi ngắm nhìn cơ thể nàng.
Cân xứng, hoàn hảo…
Làn da của nàng không trắng hồng gợi cảm, không có màu lúa mạch quyến rũ phong tình…thay vào đó là sự trắng trong thuần khiết, trắng đến mức có thể thấy loáng thoáng vài sợi gân, chỉ đỏ bên dưới lớp da thịt.
Bộ ngực nàng không quá to lớn như Mộc Tử Âm, Kiều Tố Tố…thay vào đó là sự tròn trịa, vừa ắp lòng bàn tay của nam nhân, phía trên đỉnh đồi mỗi bên là một cái núm nhỏ đỏ tươi diễm lệ đang rụt rè nhô cao.
Vòng eo nhỏ nhắn tưởng chừng một vòng tay là có thể ôm trọn, siết chặt vào trong lòng…
Phía dưới gò mu là một màu trắng nõn thuần túy, không có bất cứ sợi cỏ thơm nào…điều này đồng nghĩa với cái khe suối trinh nguyên, hồng nhuận phơt phớt nằm dọc theo hai mép môi khả ái kia cũng bạo lộ một cách trần trụi trong không khí.
Lạc Nam ánh mắt tràn ngập kinh diễm, nhịn không được tán thưởng nói: “Sắc Vy, nàng đẹp quá…”
“Đẹp sao?” Mộ Sắc Vy u oán nhìn lấy hắn: “Đẹp nhưng có nam nhân không thèm đụng ta cho đến tận lúc này!”
“Còn không phải vì