Con Đường Bá Chủ

Chương 1779


trước sau



“Thiên Cơ Bảng, dò xét cho ta hệ lụy khi làm thịt đám Hắc Ngục Môn này!” Lạc Nam hướng trong lòng nói.

“Keng, dò xét thiên cơ thành công, tiêu hao 20 tỷ Điểm Danh Vọng!”
“Diệt Hắc Ngục Môn sẽ thay đổi một ít tương lai, nhưng không ảnh hưởng đến bất kỳ thứ gì liên quan đến ký chủ và những người bên cạnh!”
“Tốt lắm!” Lạc Nam nhếch miệng cười cười, đạt được đáp án tương đối thỏa mãn.

Đổi lại là người khác, quay về quá khứ giết người sẽ lo lắng quy tắc vũ trụ phản phệ, nhưng hắn là người nằm ngoài khí vận, thoát ly chưởng khống của vũ trụ, hiện tại tu vi còn là Thiên Đế, sợ cái rắm a?
Chỉ cần giết người không gây ảnh hưởng đến tương lai của hắn và người thân, Lạc Nam cũng mặc kệ những thứ khác.

“Ngươi có thể đi chết!”
Ba vị Trưởng Lão tu vi Địa Đế của Hắc Ngục Môn cười gằn lao đến, nhận lệnh Thiếu Chủ tiêu diệt Lạc Nam.

Có trách thì trách tên này đi cùng nữ nhân quá mức xuất chúng, ngay cả bọn hắn cũng ghen ghét đố kỵ chứ đừng nói đến kẻ có ham mê chiếm hữu như thiếu chủ.

Vừa mới một mẻ bắt gọn Khai Môn và Minh Tông, người của Hắc Ngục Môn đang tự tin cao độ, cuồng vọng đến cực điểm.

Đáng tiếc, số của bọn hắn xui xẻo, gặp phải tên sát tinh.

Lạc Nam nhẹ nhàng nâng bàn tay lên, hướng về ba tên Địa Đế bóp chặt.

RĂNG RẮC…
Không gian xung quanh theo động tác của hắn mãnh liệt nghiền ép vào trung tâm, hòa cùng với đó còn có sóng xung kích cực đại của Oanh Thiên Tổ Phù.

PHỐC!
Trong ánh mắt ngơ ngẩn của Hắc Ngục Thiếu Chủ, ba vị Địa Đế Trưởng Lão toàn thân nổ tung, máu tươi tanh tưởi văng lên cơ thể hắn.

Ngay cả đến khi chết, ba người bọn hắn cũng không kịp thét gào.

Tình cảnh này lập tức kinh động đến toàn trường, vô số người hít sâu một ngụm khí lạnh.

Ba vị Thiên Đế của Hắc Ngục Môn đồng tử co rút lại, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.

Bất kỳ ai trong số bọn hắn cũng không thể dễ dàng bóp chết cùng lúc ba vị Địa Đế cấp trưởng lão như vậy.

Hơn nữa lực lượng mà người kia sử dụng hình như là không gian?
Đè nén cơn giận trong lòng vì trưởng lão bị giết, một vị Thiên Đế của Hắc Ngục Môn cẩn thận từng li từng tí hỏi:

“Đạo hữu là người phương nào? tiểu tử nhà chúng ta có chút háo thắng tuổi trẻ, xin hãy lượng thứ!”
“Mọi sai lầm đều phải trả giá!”
Lạc Nam điềm nhiên nói, chỉ đơn giản tung ra một quyền.

Thoáng chốc, 111 đường Hồng Hoang Ma Văn bao phủ cánh tay, Oanh Thiên Tổ Phù chấn động.

Ánh mắt vị Thiên Đế co rút lại, cảm nhận được mùi vị của tử vong.

Đang muốn phản kháng, Tuế Nguyệt ánh mắt híp lại, ba người bọn hắn chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể của mình đã bị không gian giam cầm chặt chẽ, ngay cả di động đầu ngón tay cũng không được.

Ba người trong lòng kinh hãi muốn tuyệt, chênh lệch thực lực đến mức độ nào mới tạo ra cục diện áp đảo như vậy?
Nam nhân và nữ nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
PHỐC PHỐC PHỐC!
Lại là máu tươi cuồng phún, ba vị Thiên Đế vừa mới cao cao tại thượng không gì tả nổi của Hắc Ngục Môn thổ huyết bay ngược như giẻ rách.

Sức mạnh của 111 đường Hồng Hoang Ma Văn và Oanh Thiên Tổ Phù tàn phá nặng nề cơ thể bọn chúng.

Khi Lạc Nam thành Thiên Đế, sức mạnh của Hồng Hoang Ma Văn đương nhiên cũng được đề thăng.

Chứng kiến ba người đã hấp hối, Lạc Nam trực tiếp thi triển Đoạt Hồn, đọc sạch trí nhớ của bọn chúng.

Ánh mắt hắn lóe lên, nhìn lấy Tuế Nguyệt mỉm cười:
“Đã có tin tức!”
“Tốt!” Tuế Nguyệt gật đầu, phất tay đem tất cả trí nhớ của cường giả Khai Môn và Minh Tông thay đổi.

Thay vì nàng và Lạc Nam tiêu diệt Hắc Ngục Môn, ký ức của bọn hắn sẽ đổi thành Khai Môn và Minh Tông đồng tâm hiệp lực, liều mạng tử chiến, cuối cùng dù trọng thương nhưng đã thành công tiêu diệt cường giả của Hắc Ngục Môn.

Về phần tên Hắc Ngục Thiếu Chủ đã sớm tè cả ra quần, hai chân quỳ rạp, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, ngay cả nói chuyện cũng không nói nên lời, đan điền bị sóng xung kích phế bỏ.

Khi Lạc Nam và Tuế Nguyệt biến mất, Đế Tử của Khai Môn đã cười gằn bước tới nhìn lấy hắn điên cuồng cười lớn:
“Hahaha, không nghĩ đến chứ gì? Hắc Ngục Môn các ngươi vẫn bị hai nhà chúng ta liên thủ làm thịt!”
Nói xong, lưỡi kiếm trảm xuống.

Đầu của Hắc Ngục Thiếu Chủ bay lên khỏi cổ, khuôn mặt đến khi chết vẫn còn mang theo hoảng sợ và hối hận cùng cực.


“Từ trí nhớ của đám Thiên Đế Hắc Ngục Môn, Thời Không Cảnh là thế lực hiếm hoi trong vũ trụ chuyên tu Thời Gian và Không Gian!”
Rời khỏi Khai Môn, Lạc Nam lên tiếng nói:
“Vốn là thế lực cực kỳ thần bí và lánh đời, số lượng đệ tử thu nhận cực ít nên người ngoài không biết quá nhiều về sự tồn tại của nó!”
“Tuy nhiên trong thời gian gần đây, Thời Không Cảnh xảy ra xung đột với Long Tộc, nghe nói có rất nhiều cường giả Long Tộc tiến vào bên trong gây sự rồi biến mất một cách bí ẩn, chuyện này đã lọt vào tai không ít thế lực lớn!”
“Chính vì như vậy, vị trí của Thời Không Cảnh cũng không còn là bí mật, có không ít cường giả âm thầm tiến đến quan sát, muốn chờ thời cơ húp một chén canh, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!”
Tuế Nguyệt nghe vậy cũng có chút bất ngờ: “Thời Không Cảnh vậy mà mâu thuẫn với Long Tộc?”
“Không sai!” Lạc Nam gật đầu xác nhận.

“Đây là thời đại trước cả Nghịch Long, chẳng lẽ Long Tộc thế hệ này là do Long Chí Tôn chấp chưởng?” Ánh mắt Tuế Nguyệt trở nên lấp lóe.

“Không rõ ràng lắm!” Lạc Nam lắc đầu.

“Có biết nguyên nhân dẫn đến xung đột của bọn hắn không?” Tuế Nguyệt hỏi.

“Không biết!” Lạc Nam nhún nhún vai: “Thân phận đám cường giả Hắc Ngục Môn có hạn!”
“Được rồi, vậy chúng ta cũng đến Thời Không Cảnh xem chuyện gì xảy ra!” Tuế Nguyệt đề nghị.

Lạc Nam không có ý kiến, lập tức tạo ra một cái cửa không gian, hướng về phía nàng cúi người phất tay cười hì hì:
“Mời quý cô!”
“Lắm chuyện!” Tuế Nguyệt liếc xéo hắn một cái, nhấc lên cung trang bước vào.

Lạc Nam theo sát phía sau.


Tại một vùng không gian vô định giữa vũ trụ hùng vĩ.

Một quần thể kiến trúc đại khí hùng hồ trôi lơ lửng tại chỗ, nơi có tầng tầng lớp lớp lầu các nguy nga, cung đình lầu các, uy nghiêm cổ kính đang tồn tại.

Đại môn trong suốt như một mặt gương, ba chữ “Thời Không Cảnh” như rồng bay phượng múa được khắc trực tiếp vào không gian như cùng vũ trụ hòa làm nhất thể.

Tầng tầng lớp lớp Trận Pháp vây quanh, khiến ngươi khó mà nhìn thấy diễn biến cụ thể phát sinh bên trong Thời Không Cảnh.

Vây quanh đó, rất nhiều khí tức thu liễm đến cực hạn âm thầm tồn tại, như đang chờ đợi kịch hay.

Lạc Nam và Tuế Nguyệt âm thầm có mặt, dựa vào khả năng cảm nhận Không Gian của hai người, rõ ràng cảm ứng được có không ít cường giả tối đỉnh trong vũ trụ này đang âm thầm quan sát diễn biến tại Thời Không Cảnh.

NGAO! NGAO! NGAO! NGAO! NGAO!!

Không lâu sau đó, thanh âm long ngâm rít gào dữ dội, đại quân của Long Tộc lên đến hàng vạn ầm ầm hành tẩu mà đến, chiến ý như hồng, trực chỉ Thời Không Cảnh.

Lạc Nam hứng thú nhìn chằm chằm thân ảnh cầm đầu đại quân của Long Tộc lúc này.

Bởi đó không phải là vị Đại Tướng Quân nào của Long Tộc, càng không phải Tộc Trưởng như tưởng tượng, mà lại là một nam tử trung niên có diện mạo cương nghị, bộc trực.

Chính là Thạch Lão.

Hắn vuốt vuốt cằm phán đoán: “Thạch Lão được hình thành từ hòn đá mà Long Chí Tôn từng ngồi tu luyện, hiện tại tu vi đã đạt Thiên Đế và còn thành công hóa hình, chứng tỏ Long Chí Tôn rất có thể đã đến Nguyên Giới!”
Về phần nguyên nhân mà Thạch Lão dẫn theo Long Tộc đại quân đánh đến Thời Không Cảnh, hắn vẫn chưa đoán ra nguyên nhân.

“Thời Không Cảnh ở tương lai đã bị hủy diệt chỉ còn lại truyền thừa, chẳng lẽ là do đại chiến với Long Tộc?” Tuế Nguyệt phán đoán.

“Chưa chắc, bởi vì Thời Không Cảnh sau này đổi tên thành Thời Không Thánh Địa, ta nghĩ phải có nguyên nhân sâu xa bên trong!” Lạc Nam nói.

Tuế Nguyệt như có điều suy nghĩ.

Mà ở phía bên kia, trong ánh mắt quan sát của khá đông cường giả, chỉ nghe Thạch Lão dùng giọng điệu căm hận ngút trời quát:
“Thời Không Cảnh, dám gây hấn với Long Tộc chúng ta, cút ra đây nhận lấy cái chết!”
“SÁT! SÁT! SÁT! SÁT!” Vạn Long Quân sau lưng gào thét vang trời, chiến ý trùng thiên, Quân Vực lan tỏa thiên địa.

Lạc Nam cảm thấy thú

vị, Thạch Lão không ngờ còn có phong thái của một Đại Tướng.

Khi ở kiếp Nghịch Long, hắn chưa từng nhìn thấy Thạch Lão chỉ huy quân đội chiến đấu.

Đáp lại lời của Thạch Lão, từ trong Thời Không Cảnh vang lên tiếng cười lạnh:
“Long Tộc thì ghê gớm lắm sao? Thời Không Cảnh tuy điệu thấp làm việc nhưng không có nghĩa phải sợ các ngươi!”
“Có bản lĩnh thì công vào đây đi!”
“Đám rùa rụt cổ, để ta đánh nát mai rùa của các ngươi!” Thạch Lão ngửa đầu gầm thét.

ẦM ẦM ẦM ẦM…
Trong khoảnh khắc, cơ thể hắn thay hình đổi dạng.

Trước ánh mắt quái dị của Lạc Nam, Thạch Lão tự mình hóa thân thành một hòn đá đen kịch khổng lồ, ẩn chứa sức nặng còn hơn cả một phiến Đế Thiên Giới, từ trên thiên không ầm ầm nện xuống địa bàn của Thời Không Cảnh.

OÀNH!
Kinh thiên động địa, dư ba lan tràn quét ngang bốn phương tám hướng khiến không ít cường giả tê dại cả da đầu.

Răng rắc…
Trận Pháp của Thời Không Cảnh có phần trụ không vững, một gốc Trận Pháp sụp đổ tạo ra một cái lỗ hỏng cực lớn.

“Vạn Long Quân, theo ta giết vào!”
Thạch Lão vẫn ở hình dạng cục đá bay vọt vào bên trong.

“GIẾT!”
Vạn Long Quân gào thét, hưng phấn vang trời, nhao nhao như ong vỡ tổ lao vào địa bàn của Thời Không Cảnh.

KENG!
“Á!”
“ẦM!”
“CHẾT!”
“KHỐN KIẾP, liều mạng với ngươi!”
Rất nhanh, từ trong Thời Không Cảnh truyền ra âm thanh đại chiến động thiên, tiếng vũ khí va đập, tiếng sát phạt, điên cuồng quyết tử.

Không ít cường giả bên ngoài nghe vậy tò mò đến cực điểm, đáng tiếc Thời Không Cảnh phần lớn bị Trận Pháp che phủ, cái lỗ hỏng vừa được đánh ra cũng đã kịp thời khép lại, chẳng ai có thể chứng kiến cảnh tượng diễn ra bên trong.

Nhưng chỉ nghe âm thanh, cũng đủ thấy tình cảnh bên trong đang cực kỳ khốc liệt.

Toàn bộ lãnh thổ Thời Không Cảnh run rẩy như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Lạc Nam cùng Tuế Nguyệt hai mặt nhìn nhau.

Những Trận Pháp vây quanh Thời Không Cảnh được xưng là Độc Giới Trận, bên trong Trận Pháp hình thành thế giới độc lập tách biệt với bên ngoài, dù là Thiên Đế bình thường cũng không thể nhìn thấu.

Nhưng Lạc Nam có Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn, còn Tuế Nguyệt lại sở hữu Luân Hồi Kính nhìn xuyên được thời không.

Vì thế, hai người có thể nhìn trộm cảnh tượng một cách dễ dàng.

Lạc Nam cũng không rảnh sử dụng Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn, ngược lại coi ké Luân Hồi Kính của Tuế Nguyệt.

Rất nhanh, cảnh tượng diễn ra trong Thời Không Cảnh hiện ra.

Ánh mắt Lạc Nam và Tuế Nguyệt lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc.


Bởi vì thay vì khung cảnh chiến đấu kịch liệt, hai người nhìn thấy cảnh tượng hoang đường.

Chỉ gặp Thạch Lão đang rung đùi đắc ý ngồi uống trà với một nam tử trung niên, có vẻ hắn là Cảnh Chủ của Thời Không Cảnh.

Phía bên dưới, Vạn Long Quân tự biên tự diễn, giả vờ đánh nhau, va chạm vũ khí, ngửa đầm gầm rống đỏ mặt tía tai.

Ở xung quanh, các đệ tử của Thời Không Cảnh sử dụng Không Gian Chi Lực đem âm thanh mà Vạn Long Quân ngụy tạo khuếch tán, khiến người khác nghe vào cứ tưởng trận chiến đang diễn ra cực kỳ khốc liệt.

“Bọn hắn muốn làm cái gì?” Lạc Nam sắc mặt mộng bức.

Tuế Nguyệt như đã đoán ra phần nào, khóe miệng đỏ mộng nhếch lên: “Kịch hay sắp bắt đầu, giăng lưới đánh cá đây mà!”
Không biết qua bao lâu sau như cảm thấy đã đầy đủ.

Thạch Lão liền nháy mắt ra hiệu.

Toàn bộ Vạn Long Quân cùng cường giả Thời Không Cảnh giả vờ suy yếu ngã lăn ra đất, một số còn cắn đầu lưỡi để máu chảy đầm đìa, hơn một nửa uống vào đan dược giả chết.

Thời Không Cảnh Chủ cùng đám trưởng lão nuốt vào Đan Dược ngụy tạo thương tật, máu tươi rỉ ra khắp lỗ chân lông, ngã lăn xuống đất.

Thạch Lão hóa thành cục đá to lớn lao đầu nện nát một mớ kiến trúc cho sụp đổ, lại đem hàng loạt Trận Văn của Độc Giới Trận nghiền nát, cơ thể đầy máu bay ngược ra ngoài.

Bởi vì Độc Giới Trận sụp đổ, cảnh tượng bên trong Thời Không Cảnh lập tức hiện ra trong mắt vô số người…
Lập tức, có không ít Thiên Đế, Thiên Yêu Đế, Thiên Ma Đế hô hấp trở nên dồn dập.

Cảnh tượng trước mặt khiến bọn hắn lập tức hiểu ra vấn đề.

Vạn Long Quân cùng Thời Không Cảnh vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt, hiện tại đôi bên đều đã là nỏ mạnh hết đà, gần như đồng quy vu tận.

Đây rõ ràng là cơ hội cực tốt để cháy nhà hôi của, phải biết rằng mỗi một trang bị trên người Vạn Long Quân đều là đồ tốt, chưa kể Nhẫn Trữ Vật, bảo khố của Thời Không Cảnh…
Tất cả đều là hàng ngon.

Lúc này không cướp còn đợi đến bao giờ?
Tuy Long Tộc và Thời Không Cảnh rất mạnh, nhưng bọn hắn đông người như vậy, lại che giấu diện mạo tiến hành cướp đoạt, làm sao nhận ra thân phận để tiến hành trả thù?
Cầu phú quý trong hung hiểm, nếu như thành công chiếm một phần tài sản của Thời Không Cảnh cũng đã là lợi ích lớn lao.

Càng nghĩ càng hưng phấn, cường giả Cổ Đại cũng đều là một đám tài cao gan lớn.

Xoẹt…xoẹt…xoẹt…xoẹt…xoẹt…
Vô số khí tức lách người rời khỏi nơi ẩn núp, bằng tốc độ nhanh nhất lao vào trong Thời Không Cảnh.

Như sợ bị kẻ khách đoạt mất thứ tốt, chỉ thoáng chốc đã có đến hàng trăm, hàng nghìn Thiên Đế băng vào Thời Không Cảnh tiến hành cướp đoạt, đó là còn chưa kể vô số Địa Đế, Đại Đế, Đế Giả.

Nhận thấy con mồi đã vào đủ nhiều, khóe miệng Thạch Lão cùng Thời Không Cảnh Chủ cùng nhau nở nụ cười quỷ dị.

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Vô cùng đột ngột, toàn bộ Thời Không Cảnh bùng nổ vô số Trận Văn.

Những Trận Văn này chứa đựng Thánh Uy tràn ngập, tạo thành một cái Truyền Tống Trận Thánh Cấp khổng lồ bao trùm tất cả những tên cường giả tham lam vừa mới tiến vào.

Khi bọn hắn còn chưa kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra, tất cả đều đã bị truyền tống mất dạng như bóc hơi khỏi vũ trụ.

Thạch Lão cùng Thời Không Cảnh Chủ đứng lên, phủi phủi quần áo, đưa mắt nhìn nhau thở ra một hơi nhẹ nhõm, trong mắt tràn ngập bất đắc dĩ.

Tuế Nguyệt giọng điệu cổ quái nói:
“Quả nhiên đúng như dự đoán, mấy lão quái này lập mưu bắt cóc đại lượng cường giả xung quân lên Nguyên Giới đây mà.



Chúc cả nhà tối vui vẻ.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện