Cánh môi chạm nhau, Tuế Nguyệt cảm thấy một luồng hơi thở nóng rực như lửa mang theo đầy khí tức dương cương của nam nhân bao trùm tâm trí…
Thân thể nàng vô thức trở nên mềm mại, người tựa vào lòng nam nhân, đôi mắt đẹp khép hờ, lông mi run rẩy đón nhận nụ hôn của hắn.
Môi của Tuế Nguyệt vốn đã đỏ hồng tự nhiên, nay được tô son nhân ngày trang trọng khiến nó càng thêm kiều diễm, chín mộng hấp dẫn mà bất cứ nam nhân nào cũng không thể kháng cự.
Bản thân Lạc Nam cũng không ngoại lệ, hắn ngậm lấy đôi môi nàng một cách gấp gáp, tham lam hưởng thức với mong muốn chiếm hữu làm của riêng mình.
Xúc cảm mịn màn căng mọng, hương vị ngọt ngào thanh mát.
Chỉ mới đặt lên môi Tuế Nguyệt một nụ hôn, Lạc Nam đã cảm thấy hô hấp của mình trở nên dồn dập.
Có lẽ toàn bộ nam nhân trong vũ trụ đều mong muốn điều tuyệt vời này nhưng người thực hiện thành công cũng chỉ có hắn.
Nhẹ nhàng ma sát, mân mê cánh môi của Tuế Nguyệt, vòng tay nhẹ ôm eo thon của nàng.
“Ưm…”
Tuế Nguyệt nhẹ nỉ non, cánh môi vô thức khai mở tạo cơ hội cho đầu lưỡi Lạc Nam trơn tuột xâm nhập.
Rõ ràng khi môi hắn chạm vào răng nàng, Tuế Nguyệt có chút đóng chặt hàm răng lại.
Nhưng Lạc Nam không dễ dàng chịu thua, lưỡi của hắn đảo qua hàm răng trắng ngọc đều như bắp của nàng, len lõi thưởng thức được vài giọt hương tân ngọc dịch nồng nàn khó cưỡng.
Lạc Nam bất chợt tách môi, hắn nhìn ngắm dung nhan hoàn mỹ của nàng, đặt nụ hôn lên trán nàng, lên tóc nàng, lên gò má, lên gáy ngọc, cúi đầu hít lấy chiếc cổ cao quý, mút vào vài ngụm để lại vài dấu vết da thịt ửng đỏ.
Hắn hôn đến đâu da của Tuế Nguyệt đỏ lên đến đó, cảm giác tê dại trên từng tế bào làm nàng như muốn trầm mê.
Lúc này Lạc Nam mới tìm về cánh môi đang hé mở của nàng, đầu lưỡi cấp tốc đút vào.
Tuế Nguyệt sau một phen bị hôn đến thần hồn điên đảo đã buông bỏ sự đề phòng và rụt rè, hàm răng chẳng biết từ bao giờ không còn khép chặt.
Chiếc lưỡi nóng rực như lửa của Lạc Nam xâm nhập thật sâu, quấn chặt lấy cái lưỡi đinh hương ẩm ướt ngọt ngào của Tuế Nguyệt.
“Ưm…miệng nhỏ của nàng tuyệt quá…”
Hắn phải truyền âm thán một tiếng khi nơi cảm nhận vị giác của mình đang được nếm lấy hương vị hảo hạng.
Thật sự khó tả, hương tân ngọc dịch của Tuế Nguyệt ngọt dịu như thanh đạm như nước suối trong tinh khiết tự nhiên, lại nồng nàn mang đến cơn say như rượu ngon đặc chế.
Chiếc lưỡi của nàng lại là thứ tô điểm cho hương vị đó cuốn hút hơn gấp trăm lần, mềm mại, trơn trượt, ướt át.
Với một kẻ già dặn tình trường như Lạc Nam còn khó thể cưỡng lại nụ hôn này thì một trang giấy trắng như Tuế Nguyệt quả thật đã sớm linh hồn lơ lửng.
Cảm giác bị nam nhân chiếm hữu, cảm giác mùi vị đậm đặc dương cương như một thứ rượu mạnh nóng nhất, nhiệt liệt nhất đang đầy trong khoang miệng của nàng, tác động lên vị giác của nàng, lấn át tất cả…
Nhưng Tuế Nguyệt không thể không thừa nhận rằng nàng thật sự tận hưởng điều đó.
Chụt…chụt…chụt…
Âm thanh ướt át vang lên trong phòng hoa chút, đôi nam nữ ôm chặt lấy nhau môi lưỡi triền miên.
Đã xác định phải gả cho hắn, Tuế Nguyệt cũng buông bỏ tất cả phòng tuyến của mình sau khi đã quen thuộc.
Nàng có phần không thành thạo phối hợp với hắn nhưng vẫn cố gắng hôn trả lại nam nhân, chủ động duỗi chiếc lưỡi đinh hương ra ngoài cho hắn liếm mút, chủ động hôn lấy cánh môi hắn, chủ động đem nước bọt của mình truyền vào miệng hắn, lại đón nhận trở lại và nuốt vào cổ họng.
Lạc Nam cũng nhận ra tình cảm của Tuế Nguyệt trong từng động tác của nàng, hắn càng thêm yêu thương và muốn thể hiện tình yêu nhiều hơn hiện tại.
Thế là chỉ một động tác kéo nhẹ, đai lưng buộc hờ y phục tân nương của Tuế Nguyệt đã nhẹ nhàng rơi xuống.
Từng tấc da thịt trắng muốt như dương chi bạch ngọc, trắng hơn hoa tuyết, trắng đến mức gần như trong suốt như da em bé.
Cung trang màu trắng rộng thùng thình ngày thường và trang phục tân nương như những kiện bảo vật phong ấn thân thể hoàn mỹ của nàng, che lắp đi những đường cong chết người nhưng không đền mạng.
Yếm đào không đủ che đậy hai gò bông đảo quy mô căng tròn bóng bẩy, dưới lớp vải mỏng của áo yếm có thể nhìn rõ hai hạt anh đào đang nhô lên tròn trịa tinh xảo.
Bụng thon mịn màn, lỗ rốn nhỏ hẹp như một đầu ngón tay, vòng eo thon gọn săn chắc, dẻo dai như rắn nước không chút mỡ thừa, kết hợp với tấm lưng trần và bờ mông to vểnh cao đã tạo nên một đường cong tuyệt phẩm.
Nếu nói y phục thường ngày của Tuế Nguyệt phong ấn thân thể mê người thì lúc này đây cái tiểu khố màu trắng che đậy cõi thần thánh nằm giữa đôi đùi đẹp của nàng chính là tồn tại mang tính chất Cấm Kỵ.
Phía dưới thứ cấm kỵ đó, Lạc Nam loáng thoáng nhìn thấy một gò mu mũm mĩm, hai mép môi đầy đặn cùng một thảm cỏ thơm hình tam giác trắng tinh khiết.
“Thê tử…nàng đẹp quá…” Lạc Nam nhìn ngắm nàng chăm chú, quên mất cả việc hôn môi.
Tuế Nguyệt cũng nhân cơ hội đẩy hắn ra, đôi môi sưng đỏ, miệng bị hôn đến mức tê dại.
Ánh mắt kiêu sa lã lướt, nàng ôn nhu nói: “Để thiếp cởi y phục cho phu quân!”
Lạc Nam toàn thân lâng lâng, xoay người đứng lên để Tuế Nguyệt hầu hạ.
Y phục của nam nhân đơn giản hơn nữ nhân nhiều lắm, Tuế Nguyệt dù không có kinh nghiệm nhưng cũng dễ dàng kéo xuống.
Rốt cuộc, nơi cái khố đang trấn áp tiểu huynh đệ của hắn đập vào mắt nàng.
Ở khoảng cách gần, Tuế Nguyệt hốt hoảng mở to mắt.
Dù đây không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lạc Nam khỏa thân, nhưng ở khoảng cách chung một chiếc giường lại là việc hoàn toàn khác.
Từng múi cơ bắp hoàn mỹ tràn ngập sức mạnh và năng lượng, từng đường nét trên cơ thể như được tạc tượng, từng đường gân sống động dữ dội.
Quan trọng nhất là tên tiểu huynh đệ đang phẫn nộ muốn xuyên qua nội khố để lao ra ngoài thật sự quá mức kích thích thị giác.
Tất cả đều là những vũ khí trí mạng để nữ nhân ấn tượng mãnh liệt.
Thấy Tuế Nguyệt hơi thất thần, Lạc Nam nhịn không được cảm giác đắc ý nói:
“Phu quân của nàng hấp dẫn chứ?”
Tuế Nguyệt nhìn lấy hắn nhoẻn miệng cười: “Thân thể chỉ là phụ tùng, chàng hấp dẫn thiếp ở nhiều điểm khác!”
Lạc Nam ngẩn ngơ, bị nụ cười chói sáng của nàng và lời nói như rót mật vào tai làm hắn mất đi sự tỉnh táo.
“Biểu hiện như vậy là thế nào?” Tuế Nguyệt cong môi hỏi.
“Ta có cảm giác mình vừa trúng thần thông Như Ý Mộng của Luyện Mộng Tình!” Lạc Nam đáp.
“Tại sao lại nói như vậy?” Tuế Nguyệt nhẹ cắn lên bả vai của hắn hỏi.
Lạc Nam hít sâu một hơi:
“Tuế Nguyệt Nữ Đế trong ấn tượng lần đầu của ta là một nhân vật cao cao tại thượng rất khó chạm đến, dù nàng ở ngay cạnh cũng có cảm giác xa cách vạn dặm!”
“Phong thái, khí chất bình tĩnh thong dong, dường như bất kỳ nam nhân nào trong thiên hạ cũng không bị nàng nhìn vào trong mắt!”
“Thế còn hiện tại thì sao?” Tuế Nguyệt khẽ hỏi.
“Hiện tại nàng như một thê tử hoàn mỹ, biết làm phu quân của mình vui lòng, biết ân cần quan tâm…quá mức gần gũi khiến ta có cảm giác không chân thật!” Lạc Nam thành thật nói.
Tuế Nguyệt chăm chú nhìn hắn một hồi, đột nhiên thái độ trở nên cao cao tại thượng, hờ hững hỏi:
“Thế chàng thích bộ dạng nào?”
Lạc Nam rùng mình, không nghĩ đến Tuế Nguyệt có thể chuyển biến mọi thứ nhanh chóng như vậy, từ khí chất, phong thái cho đến thái độ.
Dù lúc này nàng gần như khỏa thân nhưng chính loại khí chất và phong thái đó của nàng làm hắn cũng chẳng sinh ra nổi một chút ý khinh nhờn.
Gặp phải nam nhân khác yếu bóng vía có lẽ sẽ ngay lập tức đầu hàng, cam bái hạ phong.
Nhưng hắn thân là nam nhân kinh qua luân hồi vạn kiếp, từng nắm cả thiên hạ trong lòng bàn tay, từng đứng trên đỉnh chúng sinh.
Bá đạo kéo lấy nàng ôm vào trong ngực, đem nàng đè xuống giường, thân thể cường trán đè lên cơ thể nàng, đặt một nụ hôn thật sâu vào miệng nàng.
Hắn khí phách nói: “Ở trước mặt người ngoài, nàng là Tuế Nguyệt Nữ Đế cao cao tại thượng!”
“Nhưng ở trước mặt phu quân, nàng phải là thê tử Tiểu Nguyệt ôn nhu dịu dàng!”
“Haha” Tuế Nguyệt bật cười, ngón tay điểm vào trán hắn, ánh mắt nhu tình, giọng điệu ôn nhu: “Thiếp vốn là như vậy, còn cần chàng nhắc nhở nữa sao?”
“Năm đó khi dụ dỗ thiếp hứa gả cho chàng, chàng đã căn dặn thiếp phải kiên cường để sinh tồn nhưng không được quên bản tâm lương thiện!”
“Nhiều năm như vậy một thân một mình, nếu thiếp không tự tạo cho mình lớp vỏ bọc cao ngạo khó gần, hờ hững cao quý, liệu rằng thiếp có thể an ổn giữa vô vàn ánh mắt như