“Đừng đến gần kẻo bọn chúng phát hiện!” Bạch Y Nhân hướng hai người truyền âm nói.
Bởi vì có Hư Vô Chi Lực của nàng tỏa ra xung quanh che đậy khí tức, lại thêm địch nhân tu vi bị áp chế xuống ở mức Tiểu Thánh nên cũng chưa ai phát hiện được ba người đang đến gần, bất quá vẫn giữ một khoảng cách tương đối xa, nằm ngoài vùng thần thức của Tiểu Thánh cho an tâm.
Vậy nên so với Bạch Y Nhân và Hắc Y Nhân, Lạc Nam có được Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn quan sát dễ dàng và thuận tiện hơn nhiều lắm, thậm chí thấy rõ cả tình hình tổng quát xung quanh Chí Tôn Lăng Mộ.
Khiến hắn âm thầm cảm thán chính là vẻ bề ngoài của tòa lăng mộ này thật sự không giống với nơi an nghĩ của một vị nhân vật đạt đến cấp độ Chí Tôn.
Khác với những lăng mộ Thánh Hoàng, Thánh Đế là những kiến trúc uy nghiêm, đồ sộ và khí phách, Lăng Mộ Chí Tôn lại xây dựng như một trang viên thanh nhã có hàng rào trúc bao quanh, nhìn từ trên cao xuống loáng thoáng có thể chứng kiến ngói lớp mái phủ lên rực rỡ các tiểu kiến trúc bên trong, hàng rào trúc cũng không quá cao, lộ thiên cho người bên ngoài nhìn vào dễ dàng, hoàn toàn không có chút cảm giác kỳ bí nào cả.
So với nơi như Lăng Mộ, trang viên này nói là nơi ẩn cư của một vị thế ngoại cao nhân nào đó thì càng thêm hợp lý.
Ấy thế nhưng mà cảnh tượng bên ngoài lại đối lập hoàn toàn với sự trang nhã và thanh tịnh đó.
Ở trước cổng vào là ba người đàn ông tu vi Tiểu Thánh đứng chắp tay, thái độ cực kỳ cung kính, khuôn mặt không dám tỏ ra một chút ý khinh nhờn.
Tuy nhiên ánh mắt đầy rẫy sát khí của bọn hắn vẫn thỉnh thoảng nhìn vào bên trong như chờ đợi một điều gì đó.
Chính sát khí đã làm ô uế không khí thanh đạm của tòa trang viên này.
Ba người này mặc cùng một loại trang phục là áo choàng đen, giống y như đúc của đám Bất Khương Thánh Tử, trên ngực áo còn thuê lấy hai chữ “Bất Tử” như rồng bay phượng múa.
Rõ ràng bọn hắn là ba trong số bảy vị cường giả truy sát Vân Duyên Công Chúa.
Bên ngoài có ba tên canh giữ, chứng tỏ có đến bốn tên đã đuổi theo Vân Duyên vào trang viên, à không…vào Lăng Mộ Chí Tôn rồi.
Bất quá số lượng không dừng lại ở đó.
Bởi vì hay được Bất Tử Chí Tông vây giết Vân Duyên Công Chúa của Trụ Việt Tông, đây chính là tin tức động trời…nên rất nhiều thiên kiêu đến từ khắp các thế lực đang có mặt trong Táng Địa cũng đã kéo đến xem náo nhiệt.
Bọn hắn không đứng quá gần ba tên cường giả của Bất Tử Chí Tông, giữ một khoảng cách đủ để quan sát mọi diễn biến.
Lạc Nam âm thầm ước tính số lượng của những kẻ muốn xem kịch cũng lên đến hàng nghìn người, tu vi thấp nhất là Nhập Thánh Hậu Kỳ, cao nhất là Tiểu Thánh Sơ Kỳ.
Khóe miệng hắn giật giật, ngay cả tên khổng lồ Cự Thần Tộc lần trước khiến hắn chật vật cũng ngồi ở cách đó không xa như một ngọn núi sừng sững.
Kích thước của con hàng này so với Lăng Mộ Chí Tôn cũng không kém bao nhiêu, toàn thân che hết ánh mặt trời của một vùng rộng lớn, thực lực của hắn có lẽ thuộc hàng đầu trong số những kẻ đang có mặt.
Đối với sự vây xem của người ngoài đông đảo, ba tên cường giả Bất Tử Chí Tông dường như không thèm để ý.
Tuy rằng lúc này thực lực bị áp chế như nhau, nhưng đừng quên bọn hắn là người của Thế Lực cấp Chí Tôn, thân phận cao hơn tất cả những kẻ đang có mặt ở đây.
Không ai dám tiến lên vuốt râu hùm, bởi vì dù rằng đánh bại được ba người bên trong Táng Địa thì ở bên ngoài kia, gia tộc và thế lực của ngươi cũng đã bị Bất Tử Chí Tông đồ sát sạch sẽ, mà ngươi cả đời cũng phải trốn chui trốn nhũi.
Vì vậy thay vì xua đuổi người xung quanh, ba tên cường giả Bất Tử Chí Tông còn ước gì bọn hắn kéo đến càng đông càng tốt.
Có như vậy, hung danh Bất Tử Chí Tông vây giết Vân Duyên Công Chúa của Trụ Việt Tông sẽ càng được lan truyền, kinh sợ vô số thế lực khác.
“Hả, nơi đó vậy mà có tên của Vân Duyên?”
Lạc Nam hơi kinh ngạc lẩm bẩm, hắn vừa chú ý đến một tấm bia đá được đặt trước lối vào lăng mộ.
Chỉ thấy bên trên bia đá có điêu khắc mười cái tên khác nhau từ cao xuống thấp, mà tên của Vân Duyên đang nằm top đầu, đứng ở vị trí thứ nhất.
“Đó là Khảo Thiên Bia!” Bạch Y Nhân ở một bên nhẹ giọng giải thích:
“Khảo Thiên Bia là vật liệu thường được sử dụng để kiểm tra thiên phú và năng lực của hậu bối, chỉ khi nào đáp ứng đủ điều kiện mới được phép tiến vào bên trong Lăng Mộ Chí Tôn!”
“Xem ra Công Chúa của chúng ta vừa mới đến đã trở thành người có bản lĩnh cao nhất từ trước đến nay, điều này dẫn đến việc tên của nàng nằm ở vị trí số một trên Khảo Thiên Bia!” Hắc Y Nhân tự hào lên tiếng.
Lạc Nam giật mình, trong lòng âm thầm thán phục, không hổ danh là công chúa của Trụ Việt Tông, dù ở Tiểu Vũ Trụ hay ở Nguyên Giới thì nàng cũng tỏa sáng như vì sao rực rỡ.
“Làm sao để tham gia khảo nghiệm tại Khảo Thiên Bia?” Hắn tò mò hỏi.
“Đơn giản thôi!” Bạch Y Nhân nhẹ giọng nói:
“Ngươi chỉ cần truyền một chút Hồn Lực mang theo hai đoạn hồi ức về tình cảnh chiến đấu và tu luyện mà ngươi cảm thấy tự hào nhất của mình vào trong Khảo Thiên Bia!”
“Khảo Thiên Bia có được linh tính rất cao, nó sẽ căn cứ vào đó để đánh giá thiên phú và năng lực của ngươi!”
“Thật thần kỳ!” Lạc Nam không nhịn được lên tiếng cảm thán.
Đánh giá thiên phú của một người thông qua việc xem tình cảnh tu luyện và chiến đấu của người đó, đây không thể nghi ngờ là phương thức có độ chuẩn xác cực kỳ cao.
Bản thân Lạc Nam cũng có thể thông qua việc xem người khác tu luyện và chiến đấu để đánh giá thiên phú và năng lực của hắn.
Bất quá sợ rằng không thể công tâm và có kiến thức phong phú được như Khảo Thiên Bia.
“Được rồi, trong ba người chúng ta thì ngươi là kẻ có thiên phú cao nhất!” Bạch Y Nhân đưa mắt nhìn Lạc Nam nói:
“Vậy nên để ta và Hắc Y Nhân cầm chân kẻ thù, ngươi nhân cơ hội đó lao vào Lăng Mộ viện trợ cho Công Chúa!”
Hắc Y Nhân trầm mặc, tuy hắn cũng rất muốn đi cứu công chúa nhưng thừa nhận bản lĩnh của mình không thể nào sánh bằng Lạc Nam được.
“Cần gì phiền toái như vậy hả?” Lạc Nam cười nhạt một tiếng:
“Bọn chúng cũng chỉ có ba người thôi, chúng ta làm thịt rồi lao vào cũng không muộn!”
Bạch Y Nhân cùng Hắc Y Nhân chỉ biết im lặng.
Ngươi làm sao không chơi theo kế hoạch vậy hả? rõ ràng đã nói từ đầu là hạn chế va chạm trực diện với kẻ thù, mục đích chính vẫn là cứu công chúa rồi dùng Phù Chú truyền tống trở về.
Huống hồ dù thiên phú của ngươi khủng bố đến đâu thì tu vi cũng chỉ mới là Thiên Đế mà thôi.
Thiên Đế đòi làm thịt Tiểu Thánh Sơ Kỳ? nghe qua đã thấy hư cấu rồi.
“Ta chỉ lo lắng các ngươi khó lòng lấy hai địch ba mà thôi!” Lạc Nam nhún nhún vai.
Nếu chỉ có một thân một mình thì hắn đâu ngu đòi độc chiến với Tiểu Thánh.
Nhưng có thêm hai người trợ thủ đắc lực đáng tin cậy, Lạc Nam vẫn muốn thử một phen, hắn có lòng tin sẽ chiến thắng.
“Yên tâm đi, dù bọn chúng có là người của Bất Tử Chí Tông thì trong cùng cấp chúng ta cũng khó có đối thủ!” Hắc Y Nhân tự tin mở miệng.
“Không sai!” Bạch Y Nhân gật đầu phụ họa:
“Nếu chúng ta chiến đến sinh tử thì sẽ mất khá nhiều thời gian trong khi tình huống của công chúa đã rất gấp!”
Lạc Nam nhíu nhíu mày, cuối cùng gật đầu: “Vậy cứ theo ý các ngươi!”
Bạch Y Nhân liền lấy ra một tấm Phù Chú màu trắng nhét vào tay hắn trịnh trọng căn dặn:
“Đây là Phù Chú mà Chủ Mẫu luyện chế, gặp phải nguy hiểm thì lập tức cùng Công Chúa trở về Trụ Việt Tông!”
“Thế còn hai người các ngươi?” Lạc Nam sắc mặt nghiêm nghị.
“An nguy của Công Chúa mới đáng để quan tâm, ngươi không cần bận lòng đến chúng ta!” Bạch Y Nhân nghiêm nghị nói.
“Không!” Lạc Nam kiên quyết phản đối:
“Hai người phải tìm cơ hội đi vào đoàn tụ, hoặc ta sẽ mang theo Vân Duyên đi ra tìm các ngươi, đi bao nhiêu thì về bấy nhiêu, tuyệt đối không thể tổn thất!”
“Ngươi…” Hắc Y Nhân nghiến răng: “Nếu công chúa vì vậy mà gặp chuyện không may, chúng ta làm sao còn mặt mũi sống tiếp?”
“Hừ, ngươi đừng xem nhẹ Vân Duyên như vậy!” Lạc Nam cười tự tin:
“Ta dù chưa từng gặp nàng nhưng nghe qua danh tiếng và chiến tích cũng biết con người của nàng chắc chắn không tồi, tin tưởng nàng cũng sẽ có quyết định như ta!”
Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân im lặng nhìn hắn thật kỹ, nam nhân này có một cổ mị lực vô hình khiến người khác phải tin phục.
Chẳng trách nghe Lạc Nhất Vương nói Quỷ Đỏ và Lâm Tích cũng tâm phục khẩu