“Tử sĩ? Xem ra đám Bất Tử Chí Tông này thật sự chưa từ bỏ ý đồ!” Lạc Nam sắc mặt lạnh lùng.
Tử sĩ là một đám chiến sĩ không sợ chết, bị tẩy não để sẳn sàng hy sinh cho bất cứ nhiệm vụ gì.
Với thế lực to lớn như Bất Tử Chí Tông thì việc có được lực lượng tử sĩ đông đảo cũng chẳng có gì lạ.
Đám tử sĩ này không hề sợ chết nên thân phận liên quan đến Cấm Kỵ mà hắn bịa ra thật sự chẳng thể dọa được bọn chúng.
“Thế nào? có đánh không?” Vân Duyên Công Chúa dùng ý niệm trao đổi.
“Đông quá đánh không nổi!” Lạc Nam trợn trắng mắt đáp.
Đừng thấy hắn và nàng vừa đạt được truyền thừa của Đông Hoa Chí Tôn mà cho rằng có thể lấy sức hai người càn quét hàng trăm người, bởi vì bất kể là Chí Tôn Kỹ hay Chí Tôn Thân Pháp thì hai người cũng chưa đủ khả năng để phát động.
Lạc Nam e rằng mình có tiêu hao sạch sẽ Bá Lực hiện có cũng không đủ kết thành Hoa Tàn Thế Vẫn được.
Trao đổi ý niệm trong nháy mắt, công kích của hàng trăm cường giả đồng cấp đã điên cuồng bay đến, phô thiên cái địa.
Hầu như không chút do dự, Lạc Nam liền đem Bá Đỉnh triệu hồi.
Hắn ôm lấy Vân Duyên nhảy vọt vào bên trong Bá Đỉnh.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH.
Bá Đỉnh bị vô số công kích đánh trúng cũng văng xa vạn dặm, Bá Lực ảm đạm, Lạc Nam và Vân Duyên bị hất ra ngoài, Bá Đỉnh cấp tốc trở về đan điền của hắn để khôi phục.
May mắn ở chỗ Bá Đỉnh đã bị đánh văng ra khỏi phạm vi Táng Địa, đồng nghĩa với tu vi của Vân Duyên khôi phục đến Thánh Vương.
Chỉ thấy khí thế của nàng tăng mạnh, Đông Hoa Sơn Trang ầm ầm xoay tròn trong tay.
Theo sau đó, Thánh Vương Lực của Vân Duyên cuồn cuộn tiến vào Đông Hoa Sơn Trang.
Tuy không thể phát huy ra sức mạnh toàn thịnh của Chí Tôn Pháp Bảo nhưng cũng bộc phát được một phần quyền năng.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Vô số trúc xanh từ Sơn Trang phô thiên cái địa hàng lâm mà xuống, mỗi một cành trúc ẩn chứa một luồng Thánh Đế Lực kinh thiên động địa, xuyên phá và hủy diệt tất cả.
PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC…
Máu tươi cuồng phún, thân thể bị trúc xanh xuyên thủng đến mức nổ tung, hàng loạt tử sĩ vừa mới đuổi theo đã chết cực kỳ thê thảm.
Nhưng số lượng của bọn chúng không chỉ có trăm người đơn giản như vậy, ngược lại từ trong bóng tối kéo đến ngày một đông hơn.
“Chúng ta đi!” Vân Duyên thánh thót quát một tiếng, sắc mặt hồng hào nay đã trắng bệch.
Nàng kéo tay Lạc Nam bay vào trong Đông Hoa Sơn Trang, điều động nó ngự không bay đến đỉnh đầu của Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân, đem cả hai người hút vào.
Hiển nhiên Vân Duyên đã sớm phát hiện thuộc hạ trung thành của mình, không muốn bỏ mặc bọn họ.
Lạc Nam ngưng trọng nhìn lấy cảnh tượng này, không hổ danh là Chí Tôn Cấp Pháp Bảo, Thánh Vương cấp cường giả như Vân Duyên chỉ đủ sức phát động một lần thế công chưa trọn vẹn đã mặt mũi không còn chút máu.
Mà lúc này, đám tử sĩ ở ngoài Táng Địa cũng phục hồi tu vi vốn có của bọn chúng, kẻ thấp nhất cũng là Thánh Vương, điên cuồng thi triển Thân Pháp như u linh dạo bước, đạp lấy không gian cấp tốc đuổi theo Đông Hoa Sơn Trang.
“Đáng ghét, nhiều năm hóa thành Lăng Mộ vận hành, thiết lập các loại khảo nghiệm khiến năng lượng vốn có của Đông Hoa Sơn Trang tiêu hao gần như tám phần, hiện tại ta lại không đủ khả năng phát huy một phần vạn sức mạnh cũng như tốc độ của nó!” Vân Duyên không cam lòng siết chặt nắm tay nói.
Nếu nàng là Thánh Đế sở hữu Thánh Đế Lực, nàng tin chắc chỉ cần Đông Hoa Sơn Trang nơi tay đã có thể diệt sát hàng loạt cường giả đồng cấp.
Đáng tiếc nàng là Thánh Vương, mà Thánh Vương Lực thì đẳng cấp quá thấp, còn chẳng đủ để Đông Hoa Sơn Trang nhét kẻ răng.
“Vậy sao nàng không thu nhỏ nó lại né tránh kẻ thù tìm kiếm?” Lạc Nam đề nghị hỏi.
“Thu nhỏ cũng sẽ tiêu hao năng lượng, thu nhỏ thì chấp nhận tốc độ suy giảm!” Vân Duyên lắc đầu:
“Như vậy bao giờ mới có thể trở về?”
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, mặc dù hắn sở hữu nguồn Bá Lực cực lớn nhưng Bá Lực của hắn còn chưa chuyển hóa thành Thánh Lực, e rằng cũng chẳng đủ để hỗ trợ Đông Hoa Sơn Trang.
Mà lúc này, bóng dáng rất nhiều kẻ thù truy sát phía sau đã ngày càng gần.
“Lạc Nam, ngươi còn chờ gì mà không dùng đến Phù Chú của Trụ Việt Mẫu Tôn luyện chế?” Bạch Y Nhân lên tiếng thúc giục nói:
“Có nó truyền tống, tất cả chúng ta rồi sẽ được an toàn!”
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe.
Một tấm Phù Chú do Chí Tôn luyện ra có giá trị quá lớn, hắn nghĩ giữ nó lại nói không chừng ngày sau sẽ là vật cứu mạng trong gang tấc, bất chấp đã rơi vào những nơi nguy hiểm như Lăng Mộ Chí Tôn cũng có thể kích hoạt Phù Chú truyền tống đến nơi an toàn.
Dùng xong là Phù Chú tiêu hao, đã chạy ra khỏi phạm vi Táng Địa rồi thì hắn vẫn còn cách khác.
Vậy nên hiện tại chưa đến đường cùng, Lạc Nam không muốn dùng tấm Phù Chú đó.
Nghĩ đến đây, hắn hít một hơi nói: “Cứ để ta giải quyết chuyện này, nếu như không được thì dùng đến Phù Chú!”
“Cái tên này…phải đặt an nguy của Công Chúa lên hàng đầu!” Hắc Y Nhân sốt ruột nhắc nhở.
“Hiểu rồi!” Lạc Nam trịnh trọng gật đầu: “Ta đương nhiên sẽ vì sư muội của ta cân nhắc…”
“Sư muội?” Bạch Y Nhân và Hắc Y Nhân mộng bức.
Vân Duyên giả vờ quay mặt đi không thèm để ý.
Lạc Nam bước lên phía trước Đông Hoa Sơn Trang, phi thân đứng lên một cây trúc.
Sắc mặt trở nên uy nghiêm, đôi mắt hiện lên nét thành kính và chân thành.
Lạc Nam điều động tất cả Hồn Lực hiện có của mình lan tỏa ra khắp cùng trời cuối đất trong phạm vi mười vạn dặm.
Hai tay hắn giang rộng ra sau đó chắp về trước ngực, cao giọng hô vang:
“Tuyệt Thế Thần Thông – Anh Linh Hiệu Triệu!”
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Theo Hồn Lực bay lượn khắp nơi, Lạc Nam liền lâm vào một loại trạng thái tách biệt cùng dương thế.
Linh Hồn của hắn chìm vào cõi u minh, cảm nhận được rất nhiều những tồn tại đã từng chết đi trong phạm vi mười vạn dặm của phiến thiên địa này.
Có tồn tại đã chết đi vài cái thời đại, cũng có những tồn tại chỉ mới chết đi chưa đến ngàn năm…tu vi có cao có thấp, có mạnh có yếu, tất tần tật đều lọt vào nhận thức của Lạc Nam.
Chỉ trong vòng một hơi hô hấp ngắn ngũi, hắn liền xác định được nhân vật mạnh nhất đã từng vùi mình tại phạm vi này.
“Hỡi anh linh của Cuồng Không Thánh Đế – xin hãy thức tỉnh đi!”
Lạc Nam thành tâm triệu hoán.
RĂNG RẮC…
Hắn vừa dứt lời, vạn dặm Không Gian cứng rắn đến cực điểm của Nguyên Giới ầm ầm băng liệt, sức mạnh chấn đến nổ tung.
Trong ánh mắt không dám tin của Vân Duyên mấy người, một hư ảnh khổng lồ từ trong vụ nổ không gian tái hiện dương gian.
Chỉ thấy đây là một nam tử trung niên diện mục uy nghiêm, toàn thân khoác áo choàng bạc, đầu đội vương miệng, xung quanh là tầng tầng lớp lớp Không Gian kết thành một kiện bảo tọa trong xuốt để hắn tùy ý ngồi xuống.
Nhìn thấy một đám tử sĩ đang điên cuồng truy sát Lạc Nam, nam tử trung niên chỉ hướng về phía bọn chúng nâng lên lòng bàn tay.
Không gian như hóa thành lao ngục, phong tỏa bọn chúng vào bên trong như một bầy kiến bị nuôi nhốt.
Lúc này, nam tử trung niên mới đưa mắt nhìn Lạc Nam ung dung nói:
“Tiểu tử, triệu hoán anh linh của Trẫm để trợ giúp ngươi, vậy ngươi có biết phải bỏ ra cái giá xứng đáng chứ hả?”
“Tiểu tử gặp qua Cuồng Không Thánh Đế!” Lạc Nam hướng về nam tử trung niên kính cẩn chào hỏi.
Anh Linh Hiệu Triệu là Tuyệt Thế Thần Thông hắn đạt