Chứng kiến thân ảnh quen thuộc, nghe thấy mùi vị nam tử nồng đậm, cảm nhận được cảm giác linh hồn rung động và nhịp tim đập rộn lên, sắc mặt chúng nữ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
Vốn là cực kỳ căng thẳng và sẳn sàng quyết tử thì nay đã chuyển sang tươi cười rạng rỡ như trăm hoa nở rộ, quả thật là tỏa sáng cả một nơi tăm tối như đáy vực.
Giường như chỉ cần có nam nhân kia ở bên cạnh, đừng nói là một đám Bất Tử Chí Tông, ngay cả trời sập xuống, địa ngục hàng lâm các nàng cũng chẳng có gì phải e sợ.
“Tiểu tử thúi, có phải đã sớm trở về rồi núp ở một bên xem kịch vui?” Hi Vũ một tay chống nạnh trách mắng, bờ môi cong lên thành một tia mỉm cười lại không thể nào che giấu được.
Chỉ là trong đáy mắt che giấu một tia u oán nhỏ, hiển nhiên là còn canh cánh trong lòng vụ việc của Tuế Nguyệt.
“Haha, vừa mới trở về, nghe Bồ Đề Thụ báo tin liền dùng Thời Không Môn của Tiểu Tinh chạy đến!” Lạc Nam cười cười, vuốt ve cái đầu nhỏ của Tiểu Tinh đang nằm gọn trên vai mình.
Mặc cho vừa rồi chúng nữ biểu hiện đặc sắc tuyệt luân như thế nào, một khi hắn vừa xuất hiện thì hắn lại trở thành tâm điểm, chúng nữ chấp nhận vây quanh lấy hắn, nhường lại sân khấu cho hắn.
Có thể để những nữ nhân tâm cao khí ngạo, tự tôn ngang trời như các nàng cam tâm tình nguyện làm điều đó e rằng trên thế gian chỉ có một nam nhân duy nhất.
Cảnh tượng khiến ngay cả Bất Khương, Bất Tử Thiếu Chủ vốn đã quen nhìn tuyệt sắc giai nhân tại Nguyên Giới cũng phải âm thầm nghiến răng ghen ghét đố kỵ.
“Oa oa, baba…bọn hắn khi dễ ta!”
Có tiếng khóc nức nở vang lên, hai thân ảnh kiều tiểu nhảy vọt vào lòng Lạc Nam, cái đầu vùi vào ngực hắn dụi dụi làm nũng.
Lạc Nam sủng ái xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Thiên Ý, lại dở khóc dở cười nhìn sang tiểu nha đầu bên cạnh:
“Xú nha đầu cũng học gọi baba?”
Đình Manh Manh quệt miệng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nước mắt lưng tròng vô cùng đáng thương.
Lạc Nam trong lòng mềm nhũn, cúi đầu hôn lên cái trán của nàng một ngụm.
Hắn có thể thấy rõ trong ánh mắt của Đình Manh Manh là những lằn tơ máu mỏi mệt, dáng vẻ vui tươi hoạt bát của nàng hoàn toàn không thấy đâu nữa.
Có thể để một Đình Manh Manh khả ái vui vẻ đêm ngày trở nên như vậy, có thể thấy những ngày vừa qua nàng đã vất vả đến mức độ nào.
“Thưởng cho hai đứa đồ ăn ngon!” Lạc Nam lấy ra hai viên Thánh Đan chiến lợi phẩm, ẩn chứa Nguyên Khí ngào ngạt.
Quả nhiên đồ ăn có sức hấp dẫn rất lớn với hai tiểu nha đầu, ánh mắt sáng rực hẳn lên, hai bờ môi nhỏ cùng lúc mở ra.
Lạc Nam lần lượt đút vào như đút kẹo.
“Chẹp…chẹp…quá ngon khanh khách!” Đầu tóc hai nữ dựng ngược lên, tinh thần phấn chấn, cười lên đầy thỏa mãn.
Các nàng đang rất mỏi mệt, mà Thánh Đan có vị vừa ngon, vừa cung cấp một lượng Nguyên Khí tinh khiết thẩm thấu khắp toàn thân, phục hồi lực lượng cả thể xác lẫn tinh thần, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Bất quá năng lượng trong Thánh Đan thật sự nhiều, chỉ một viên đã khiến hai tiểu tham ăn no căng cả bụng, cơ thể như mập lên vài ký lô, lúc này mới hài lòng từ trong lòng hắn nhảy xuống.
Lạc Kỳ Nam nhìn mà chỉ biết im lặng, nàng đã là đại thiếu nữ, đương nhiên không thể ở trước mặt mama và các dì làm nũng với baba được, lúc ở riêng thì lại là chuyện khác.
Lạc Nam tinh ý nhìn thấy biểu hiện của đại nữ nhi, liền hướng nàng nháy mắt:
“Tiểu Kỳ Nam có muốn ôm?”
“Hừ!” Lạc Kỳ Nam đỏ mặt hừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn.
Lạc Nam cười hắc hắc, lúc này cũng chú ý đến Loan Vũ Phiến trong tay nàng, có chút giật mình.
Ngay cả hắn cũng không nghĩ đến Loan Loan và Kỳ Nam sẽ đưa ra quyết định như vậy, vốn hắn còn nghĩ rằng nàng sẽ dùng huyết mạch Binh Nhân Tộc lên Hỗn Nguyên Thủ Trạc.
Tuy nhiên việc Loan Loan trở thành Binh Nhân Tộc cũng là rất tốt, vừa có thể hỗ trợ Lạc Kỳ Nam chiến đấu, vừa có được sức mạnh của một chủng tộc có tiếng tăm lớn ở Nguyên Giới, hắn khá tán thưởng cách làm của hai nàng.
“Phu quân, chúng ta liên thủ làm thịt bọn chúng!”
Có Lạc Nam trở về, chúng nữ lòng tin tăng mạnh, dùng ánh mắt như nhìn người chết xem lấy đám người Bất Khương.
Lạc Nam cười cười, đưa mắt nhìn nhân số của đối thủ, phát hiện chỉ có tổng cộng năm tên Hồn Thánh nhất thời lấy làm kỳ.
Hắn nhớ rõ ràng mình chỉ hại chết được một tên, địch nhân phải còn sáu tên mới đúng.
“Một tên Hồn Thánh khác đâu?” Hắn lên tiếng hỏi.
“Bị bọn thiếp liên thủ giết chết!” Chúng nữ ngạo nghễ đáp.
Lạc Nam làm bộ mặt thán phục, hướng về các nàng nâng lên ngón tay cái, cười nói: “Các vị nữ hiệp quả nhiên bất phàm, là tiểu tử có mắt nhìn không thấy thái sơn!”
Các nàng cùng nhau cười duyên, Diễm Nguyệt Kỳ ngạo kiều nói:
“Chàng không trở về thì bọn thiếp cũng giải quyết hết!”
Chúng nữ đồng loạt gật đầu, các nàng chưa từng e sợ trận chiến này.
Như đã nói giết được một tên thì sẽ có thể giết được tên thứ hai và nhiều tên nữa.
“Haha, có chí khí!” Lạc Nam sảng khoái cười to, đảo mắt nhìn qua từng người, từng khuôn mặt tuyệt mỹ, từng thân thể mê đắm lòng người.
Có những nữ nhân tuổi thọ tổn hao trầm trọng, có những nữ nhân trọng thương vì phản phệ, có những nữ nhân ngay cả nói chuyện cũng không nổi vì nhiều lần sử dụng các loại thủ đoạn vượt quá đẳng cấp cho phép.
Nhưng không sao…mọi thứ đều có thể khắc phục.
Lần này hắn mừng vì mình về kịp, chuyện đáng tiếc đã không còn phát sinh, hắn cũng không phải chứng kiến những cảnh tượng mà cả đời không muốn nhìn thấy lần hai như hồi ở hạ giới nữa.
Không thể phủ nhận tất cả chúng nữ đều đang cố gắng từng ngày, không ngừng vươn lên, không ngừng mạnh mẽ, sẳn sàng nghênh đón mọi khó khăn dù tạm thời không có hắn bên cạnh.
Các nàng chính là niềm tự hào của hắn.
“Nếu chuyện gì các nàng cũng giành làm hết, vậy người phu quân như ta để làm gì hả?” Lạc Nam ôn nhu nói:
“Nhường lại sân khấu cho nam nhân của các nàng thể hiện đi!”
Ánh mắt chúng nữ như muốn hòa tan, nhu tình như nước cuồn cuộn không dứt.
“Một đám dâm nam tiện nữ!” Bất Khương rốt cuộc không nhịn nổi lên tiếng nộ hống:
“Đây không phải chỗ để lũ các ngươi liếc mắt đưa tình!”
“Câm mồm!” Âu Dương Thương Lan trợn mắt quát:
“Chỗ phu quân ta nói chuyện ngươi không đủ tư cách xen vào!”
“Phốc!” Bất Khương phẫn nộ đến thổ huyết, ngón tay run rẩy chỉ về mặt nàng, giận đến đỏ bừng cả mặt.
Hắn thề nếu lần này biết xuống Tiểu Vũ Trụ sẽ gặp nhiều chuyện khốn kiếp như vậy, chắc chắn hắn sẽ không tranh giành.
Vốn tưởng rằng là do đệ đệ Bất Tử Thiếu Chủ vô dụng nên không thành đại sự, hiện tại dù hắn có thêm những trợ thủ đắc lực trong tay cũng chưa làm nên trò trống gì.
Đây có phải một tiểu vũ trụ bình thường hay không hả?
“Tiện nhân!” Một tên Hồn Thánh thuộc hạ của Bất Khương nhìn Âu Dương Thương Lan ra vẻ khinh bỉ:
“Nữ nhân như ngươi ở Nguyên Giới xếp hàng lên giường Thánh Tử của chúng ta đếm không hết!”
Hắn vừa mới dứt lời, đã thấy Lạc Nam chậm rãi hướng ánh mắt về phía hắn.
Trong khoảnh khắc, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn lóe ánh sáng bạc, Hắc Hồn và Bạch Hồn quỷ dị đan xen như âm dương lan tỏa.
PHỐC!
Trong ánh mắt bất khả tư nghị của đám người, đôi mắt của tên Hồn Thánh liền nổ tung.
“AAAAAAAAA”
Kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết như tê tâm liệt phế, tên Hồn Thánh toàn thân lăn đùng ra, co giật như cá chết.
“Chuyện gì?” Bất Khương rùng mình, vội vàng kiểm tra trạng thái của thuộc hạ, tròng mắt liền co rụt lại.
Hắn phát hiện Linh Hồn của thuộc hạ mình như vừa bị búa tạ nện trúng, vô số tia rạn nứt lan tràn, đau đến chết đi sống lại.
“Ngươi đã làm gì hắn?” Bất Khương sắc mặt khó coi đến cực điểm nhìn lấy Lạc Nam.
“Chó ngươi không biết dạy, ta dạy thay mà thôi!” Lạc Nam nhún nhún vai.
“Ta mới không tin!” Hai vị Hồn Thánh khác giận dữ gầm lên, toàn lực ngưng tụ công kích bắn đến Lạc Nam.
Một người điều động Khống Hồn để khống chế Lạc Nam, một người khác triển khai Song Hồn Sát Đao Trảm với mục đích diệt sát hắn.
Hai luồng Hồn Thánh Lực trong nháy mắt đã băng qua thời không nhắm thẳng vào linh hồn của hắn.
Chúng nữ sắc mặt ngưng trọng, vừa rồi mỗi lần phải đối đầu với thế công như vậy các nàng phải vô cùng chật vật, phải hỗ trợ