Không biết đã trôi qua bao lâu, Lạc Nam chưa từng có cảm giác bản thân mình mê muội một cách mơ hồ như vậy.
Từng cơn đau nhứt buốt óc từ trong linh hồn vẫn chưa tán đi, bất quá lý trí và nghị lực kiên cường giúp hắn lấy lại được một chút tri giác.
Điều đầu tiên Lạc Nam muốn làm không phải là kiểm tra trạng thái thương thế của mình, mà chính là dùng Hồn Lực để nội thị bên trong đan điền, xem tình huống của chúng nữ ở trong Linh Giới Châu.
Hắn phát hiện tu vi Linh Hồn của mình đã tuột dốc thảm trọng, từ Nhập Hồn Thánh trở về thành một tên Hồn Đế Sơ Kỳ, hiển nhiên việc thi triển và cắt đứt Nghịch Thế Thần Thông đã khiến Linh Hồn của hắn bị thiêu đốt, tu vi suy giảm dữ dội.
Nhưng Lạc Nam cũng không quá để tâm, hắn chỉ thở phào nhẹ nhõm khi mọi thứ bên trong đan điền vẫn còn ổn định.
Các Đại Đỉnh vẫn nguyên vẹn, Hồn Đỉnh suy yếu đột ngột khiến Hồn Nguyệt Ánh tạm thời lâm vào hôn mê, chúng nữ ở các đỉnh khác vẫn bình thường, tu vi Nhập Thánh không hề thay đổi.
Điều quan trọng là Linh Giới Châu vẫn bình an vô sự, chúng nữ ở bên trong đang tụ tập lo lắng về tình huống của hắn.
Lạc Nam liền dùng ý niệm truyền âm báo bình an với các nàng, chúng nữ nghe vậy cũng lấy lại tươi cười, chỉ cần nam nhân này vẫn còn, dù mất hết tất cả những thứ khác thì các nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Bởi vì Thủy Trung Lao Nguyệt tác động đến hắn và bao gồm tất cả những thứ bên trong cơ thể hắn, cho nên ngoài trừ Lạc Nam thì chúng nữ cũng sẽ bị thế gian quên lãng như chưa từng tồn tại.
Và đương nhiên các nàng sẽ không quên mất hắn như những người ở ngoài phạm vi miệng giếng.
Trấn an chúng nữ một chút, Lạc Nam mới bắt đầu tập trung quan sát tình huống của bản thân mình.
Hắn phát hiện mình rơi vào một địa phương với nhiều chất lỏng sền sệt nhầy nhụa nhưng lại cực kỳ ấm áp, cơ thể cũng bị teo nhỏ đi rất nhiều lần.
“Khoan đã, tay chân ta đâu?”
Lạc Nam biến sắc, không cảm giác được có chân và tay đang tồn tại.
Cả người hắn lúc này như một khối thịt bị treo lơ lửng giữa một nơi sền sệt, cái rốn còn bị nối liền với một khúc ruột.
“Chẳng lẽ là…”
Một suy nghĩ hoang đường vang lên trong đầu Lạc Nam.
“Chính xác là như thế!” Thanh âm Kim Nhi như từ đáy lòng vang lên bên tai:
“Bởi vì công tử đã bị xóa bỏ khỏi thực tại, lẽ ra ngươi đã hoàn toàn biến mất, nhưng vì ngắt đi Nghịch Thế Thần Thông kịp thời khiến công tử giống như người thừa của thế giới, bị luân hồi ở Nguyên Giới cuốn vào, để hợp thức hóa thân phận sau này ngươi chỉ có thể đầu thai vào bụng nữ nhân!”
“Ực…” Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, cảm thấy thật sự hoang đường, lên tiếng thắc mắc:
“Vậy tại sao tu vi của ta vẫn còn? Chúng nữ ở trong đan điền bình an vô sự?”
Theo lý thuyết nếu như đầu thai chuyển kiếp thì tất cả những thứ thuộc về kiếp trước không còn nữa, mọi thứ phải làm lại từ đầu, ngay cả ký ức về kiếp trước cũng biến mất mới đúng.
“Theo lẽ thường thì thật sự phải là như vậy, nhưng cơ thể công tử có Lục Đạo Luân Hồi Tâm và Bất Hủ Diễn Sinh Kinh bảo hộ, dù là luân hồi cũng không thể tác động đến đan điền cũng như trí nhớ của ngươi!” Kim Nhi giải đáp:
“Thứ công tử phải trả giá chính là phản phệ khi thi triển Thủy Trung Lao Nguyệt làm tu vi Hồn Tu thụt lùi, Thể Tu phải luyện lại từ đầu mà thôi.
”
Lạc Nam gật gật đầu, thật ra Hồn Tu còn ở mức Hồn Đế Sơ Kỳ đã làm hắn hài lòng, còn Thể Tu thì không cần phải nói.
Teo nhỏ lại thành một bào thai ở trong bụng mẹ, non nớt và yếu ớt đến cùng cực, nếu vẫn là Nhập Thánh Thể Tu mới là điều kỳ quái đến cực điểm a.
Nhắc đến bào thai bụng mẹ hắn mới giật nảy mình.
Vậy là kiếp này ta có mẫu thân thật thụ rồi hả?
Chỉ là không biết gia cảnh thế nào, hy vọng là một gia đình bình thường ít bị chú ý, để có thể âm thầm tu luyện và phát triển.
Còn nếu không được thì trực tiếp làm con ruột của Cấm Kỵ, ai dám động ta về mách phụ mẫu.
“Gia chủ, đến giờ dùng bữa rồi…”
Đột nhiên có âm thanh từ bên ngoài tiến vào, Lạc Nam nghe mà giật mình.
“Dùng bữa? chỉ có phàm nhân mới hay dùng bữa thôi, tu sĩ đã không cần ăn uống hàng ngày, chẳng lẽ ta đầu thai làm con của phàm nhân?” Lạc Nam nghiền ngẫm.
Một giọng điệu ôn nhu hiền lành, ấm áp hòa nhã vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn:
“Trù Sư hôm nay nấu món gì thế?”
Hiển nhiên đây là âm thanh của mẫu thân rồi.
Có tiếng thị nữ trong trẻo đáp lại: “Bẩm gia chủ, Trù Sư đã chuẩn bị Súp Long Ngư, Nhân Sâm Quả, Trứng Hồng Loan, đều là những món ăn có thể giúp thai nhi phát triển vượt trội, không thể bỏ lỡ…”
Lạc Nam nghe mà toàn thân giật giật, đây là đồ ăn cho phàm nhân sao?
“Trù Sư? Nhớ không lầm thì Kim Nhi từng nói những đại thế lực ở Nguyên Giới đều có Trù Sư, món ăn do bọn hắn chế biến ra không những có thể thỏa mãn vị giác và tinh thần mà còn bổ trợ rất tốt cho việc tu luyện, Chiêu Quân của Song Tu Lâu cũng là một Trù Sư…”
Nghĩ tới đây hắn dám khẳng định mẫu thân của mình là người đại phú đại quý.
“Haizz, vốn không thích ăn những thứ này nhưng vì tiểu gia hỏa trong bụng cũng đành chịu vậy…” Có tiếng cười nhẹ của mẫu thân.
Lạc Nam cảm giác nàng đứng lên di chuyển, bàn tay còn vuốt ve ngoài bụng nơi hắn đang nằm.
Không lâu sau đó, hắn lại nghe thấy tiếng khen ngợi của mẫu thân mình:
“Lục Bà Bà vì gia tộc này vất vả nhiều năm rồi vẫn luôn tận tụy như vậy, những món ăn này vừa nhìn đã rất hấp dẫn…”
“Gia Chủ vừa miệng là tốt rồi, có thể được gia tộc tin cậy để lão thân đảm nhiệm Trù Sư nhiều năm như vậy chính là vinh hạnh của ta.
” Lại một giọng nói ôn hòa có chút già nua hồi đáp, hiển nhiên chính là do Lục Bà Bà phát ra.
Lạc Nam hiện tại đem tu vi và hồn lực thu liễm tối đa để không bị phát hiện nên cũng chẳng dám dò xét tình cảnh bên ngoài, chỉ vểnh tai để nghe các cuộc nói chuyện.
Mà lúc này lại có âm thanh nhai nuốt chậm rãi truyền đến, mẫu thân đã bắt đầu ăn.
Nàng ăn uống rất kỹ lưỡng, tất cả nguyên liệu để nấu ăn đều là vật phẩm thượng hạng, vừa vào cơ thể liền phân tán mà ra nhưng mẫu thân lại đem tất cả dồn xuống vào đan điền để đứa nhỏ trong bụng mình phát triển.
Lạc Nam toàn thân thư thái dễ chịu, hắn phát hiện trong những nguyên liệu nấu ăn này có cả lực lượng Linh Hồn tinh khiết, đủ để tẩm bổ cho tu vi Hồn Tu của hắn chậm rãi tăng lên.
Chợt trong lòng hắn kịch biến, bởi vì Đế Độc Đỉnh trong đan điền rung động, nó cảm nhận được có độc tố cao cấp đang thẩm thấu vào bào thai.
“Con mẹ nó…”
Lạc Nam trong lòng mắng to, mẫu thân đương nhiên không thể biết cái bầu của mình có thể tu độc nên chắc chắn chẳng thể nuốt vào nguyên liệu ẩn chứa độc tố được.
Vậy nguyên nhân chỉ có một, những độc tố này là muốn độc chết mẫu thân hắn hoặc có thể nhắm vào chính bản thân hắn.
Kẻ nào độc ác như vậy, lại muốn độc chết đứa trẻ trong bụng mẹ?
“Đây là loại Độc cực kỳ cao minh, vô ảnh vô hình, vô sắc vô vị, không thể bộc phát ngay lập tức mà sẽ tích lũy qua từng ngày, một khi lượng độc vừa đủ sẽ có thể tàn phá tất cả!” Độc Nhi từ trong Độc Đỉnh truyền âm nói.
“Nàng có thể hấp thu nó hay không?” Lạc Nam dò hỏi.
“Đương nhiên là được, loại Độc này chính là vật đại bổ của thiếp!” Độc Nhi mỉm cười, bắt đầu vận chuyển Độc Đỉnh xoay tròn hấp thụ độc tố.
Lạc Nam hài lòng với câu trả lời của Độc Nhi nhưng trong lòng lại nặng nề đến cực điểm.
Hắn có cảm giác mình rơi vào một gia cảnh tràn ngập âm mưu, minh tranh ám đấu.
Thức ăn của vị Lục Bà Bà kia nấu ra vậy mà ẩn giấu