“Hài tử thật bụ bẫm đáng yêu, có thể cho ta bế một chút hay không?” Hoàng Quý Phi niềm nở tươi cười nhìn Lạc Nam trong vòng tay mẫu thân nói:
“Ta cũng muốn sinh cho Bệ Hạ một đứa bé đáng yêu như vậy…”
Trước mặt vô số người, Hoàng Quý Phi muốn bế tiểu hài tử của Lạc Gia, về tình về lý đều không thể từ chối.
“Đương nhiên là được!” Mẫu thân liền đưa Lạc Nam truyền sang, chỉ là khí tức của nàng đã bắt đầu tỏa ra khóa chặt lấy Hoàng Quý Phi, mà ngay cả tỷ tỷ và đại tẩu của hắn cũng theo sát kè kè bên cạnh.
Hoàng Quý Phi dường như không phát hiện mình bị đề phòng, vẫn vui vẻ bế lấy Lạc Nam.
Mà khi vừa chứng kiến đôi mắt của hắn, đồng tử của nàng có chút co lại, sau đó lại tỏ ra thương tiếc nói:
“Đứa nhỏ đáng thương, ta nhất định sẽ bẩm báo với Bệ Hạ mời Luyện Đan Sư giỏi nhất trong cung để trị khỏi đôi mắt của hắn.
”
Trong lúc nói chuyện, nàng còn chậm rãi đặt tay lên lưng Lạc Nam, điều tra trạng thái tu vi của hắn.
Phát hiện đứa trẻ này như con của một nhân loại bình thường, không hề có dao động lực lượng trong cơ thể, cũng chẳng có chút Linh Căn hay thiên phú nào, Hoàng Quý Phi trong lòng khó tin, âm thầm suy nghĩ:
“Chẳng lẽ Lạc Gia dùng kế thay mận đổi đào, dùng đứa trẻ giả để lừa gạt ta, đứa trẻ thật sự đã bị bọn họ che giấu mất?”
Nàng không tin nhi tử của vị Đại Tướng Quân kia sẽ là một phế vật như vậy.
Mà lúc này những người hầu kẻ hạ đi cùng với Hoàng Quý Phi cũng đã phát hiện ra sự bất thường, cả đám nhao nhao biểu lộ không dám tin tưởng.
Phải biết rằng ở Nguyên Giới này, chỉ cần là con của tu sĩ sẽ có được ưu thế cực lớn.
Bởi vì khi còn là thai nhi trong bụng mẹ, đứa trẻ sẽ được mẫu thân hấp thụ Nguyên Khí bồi bổ, tu vi tiến triển nhanh chóng vô cùng.
Dù là con của Nhập Thánh hay Thánh Giả thì khi chào đời kém nhất cũng đã là Chân Tiên, thiên phú tốt hơn thậm chí có thể là Tiên Vương, Tiên Tôn.
Đối với con của những nữ cường giả như Lạc Gia Chủ này, tệ gì cũng là Tiên Đế, thậm chí thiên phú vượt trội hơn người có thể đã là Nhập Thánh Sơ Kỳ.
Vậy mà đứa trẻ này chỉ được cái to xác ngoài ra chẳng có chút tu vi nào, đôi mắt còn bị chột hết một bên.
Chuyện này chắc chắn không đơn giản, chẳng ai nghĩ đến hy vọng của Lạc Gia lại là đứa trẻ bình thường đến mức không thể bình thường hơn như thế.
Không…phải nói là so với bình thường còn chẳng bằng.
Phải biết rằng nếu so sánh đứa trẻ này với bất kỳ một thiên tài nào trong Đế Quốc thì điều đó chẳng khác nào sỉ nhục vị thiên tài đó cả.
Càng đừng nói Đại Thiếu Gia và Nhị Tiểu Thư của Lạc Gia trước đây vừa chào đời đã trong quá trình hình thành Thánh Lực rồi.
Tuy rằng Đại Thiếu Gia đã tử trận, nhưng Nhị Tiểu Thư vẫn còn, hiện tại còn là một vị Nữ Thánh Vương nổi tiếng, đúng chất thiên chi kiêu nữ.
Cả đám nhất thời cúi thấp đầu, đây là việc động trời, dù là Hoàng Quý Phi cũng không dám tùy tiện phán xét.
Bầu không khí trở nên có chút ngưng trọng.
“Á…” Bất chợt Hoàng Quý Phi giật mình kinh hô một tiếng.
“Hộ giá!” Cả đám thuộc hạ tưởng chuyện gì nghiêm trọng, nhất thời ầm ầm bùng phát tu vi, sắc mặt đại biến.
Nào ngờ giây tiếp theo sắc mặt bọn hắn trở nên cực kỳ quái dị.
Chỉ thấy đứa trẻ kia đang giang ra hai cánh tay, mỗi một tay bóp lấy một bên bầu ngực căng tròn của Hoàng Quý Phi, còn dùng miệng cắn chặt ra sức mút lấy mút để.
“Thật mềm, trước tiên chiếm tiện nghi nữ nhân của lão cẩu Càn Quân một chút vậy…” Lạc Nam hận mình còn chưa mọc răng nên cắn không được mạnh.
Sắc mặt Hoàng Quý Phi trướng đến đỏ bừng, nàng vừa mới thất thần suy nghĩ nên đâu kịp đề phòng, chẳng ngờ liền bị đứa nhỏ tập kích.
“Khanh khách!” Tỷ tỷ của Lạc Nam, đồng thời cũng là Nhị Tiểu Thư Lạc Gia cười đến run rẩy cả người, ra vẻ trách mắng nhưng lại tràn ngập hân hoan:
“Tiểu tử thúi này thật hư hỏng, vừa mới chào đời đã biết xàm sỡ nữ nhân.
”
“Nhị muội đừng nói bậy!” Đại tẩu vội vàng lên tiếng nhắc nhở, dù sao Hoàng Quý Phi cũng là nữ nhân của Càn Quân Thánh Đế, có những từ ngữ không thể nói lung tung được.
“Quý phi thứ tội, chắc là nó khát sữa rồi…” Mẫu thân của Lạc Nam ra vẻ áy náy, chỉ là nụ cười nơi khóe môi của nàng là không sao che giấu được.
“Haha, hài tử còn nhỏ vô ý ấy mà, là ta đường đột quấy rầy khiến hắn đói bụng rồi!” Hoàng Quý Phi lấy lại vẻ cao quý ung dung, trả lại Lạc Nam cho mẫu thân của hắn.
“Thỉnh an đã xong, không tiếp tục quấy rầy Lạc Gia, chúng ta xin được phép cáo lui, trở về bẩm báo với Bệ Hạ!” Vị thái giám lên tiếng.
Cả đám để lại một mớ lễ vật rồi cáo từ rời đi, đại tẩu và tỷ tỷ của Lạc Nam ra ngoài đưa tiễn.
“Khanh khách, ngay cả nữ nhân của Thánh Đế mà ngươi cũng dám động, không hổ là nhi tử bảo bối của ta…”
Ở một mình mẫu thân liền cười đến run rẩy cả người, bất quá cũng không suy nghĩ nhiều, cho rằng Lạc Nam thật sự đói bụng, bèn vạch lấy bầu sữa căng tròn thơm ngát ra trước mặt hắn.
Lạc Nam nhìn nhũ hoa đỏ thẳm của nàng kề sát miệng mình, theo bản năng không muốn chiếm tiện nghi của mẫu thân, bất quá lại ngửi được mùi vị Nguyên Khí cực kỳ nồng đậm trong giọt sữa trắng đục rỉ ra ngoài.
“Vật đại bổ…”
Hắn liền không khách khí ngậm lấy mút chùn chụt.
Nhi tử sơ sinh bú mẹ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, huống hồ điều này có lợi cho tu vi của hắn, Lạc Nam cũng chẳng ngại ngần.
Hiện tại hắn là đứa nhỏ vừa chào đời hàng thật giá thật, chẳng qua còn sót lại trí nhớ của kiếp trước mà thôi.
Bên trong đan điền, Bá Đỉnh hưng phấn xoay tròn, bắt đầu tiếp nhận lượng Nguyên Khí dồi dào được chủ nhân nuốt vào trong bụng.
Một hồi sau tỷ tỷ và đại tẩu đi vào, sắc mặt không còn bình thản, ngược lại ngưng trọng nói:
“E rằng ngày mai, tin tức về đệ đệ sẽ lan truyền khắp Đế Quốc, ảnh hưởng đến danh vọng của Lạc Gia ta!”
“Hừ, danh vọng tính là thứ gì? Danh vọng có là gì tốt?” Mẫu thân bất mãn nói:
“Chính cái gọi là danh vọng vô nghĩa đó đã khiến phụ thân và đại ca của ngươi lao đầu vào chỗ chết!”
Nàng lại nhìn ngắm Lạc Nam, bàn tay vuốt ve khuôn mặt kháu khỉnh của hắn ôn nhu nói:
“Ta không cần hắn phải có thiên phú siêu quần, cũng chẳng cần hắn khiến thế gian nể phục, ta chỉ cần hắn có thể bình an trưởng thành, sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ, sung sướng thoải mái là được.
”
Lạc Nam âm thầm cảm động, thì ra đây là thứ gọi là tình thương của mẫu thân sao?
“Mẫu thân ngươi an tâm đi, có ta bảo vệ hắn, cả Đế Quốc này cũng không ai dám khi dễ hắn!” Tỷ tỷ tự tin vỗ vỗ ngực nói.
“Bên ngoài sáng không dám nhưng bên trong tối thì chưa chắc!” Mẫu thân cười lạnh, ánh mắt hiền lành ngày thường trở nên quyết tuyệt quả đoán:
“Bất quá có ta ở đây, trừ khi đích thân cẩu Thánh Đế ra tay, bằng không đừng hòng ai động đến một sợi tóc của hắn.
”
Lạc Nam hận không thể cất tiếng cười dài, đây là cảm giác của con ông cháu cha sao? thật hưởng thụ nha.
“Hai người đừng có đằng đằng sát khí như thế nữa, hay chúng ta nghĩ đến việc quan trọng hơn đi…” Đại tẩu ôn nhu chen miệng vào:
“Tiểu thúc còn chưa được đặt tên đấy.
”
“Phải nha.
” Mẫu thân và tỷ tỷ giật mình, sực nhớ ra tiểu tử bụ bẫm này vẫn chưa có tên.
Trong lúc nhất thời, ba nữ nhân liền lâm vào trầm tư.
Mẫu thân lẩm bẩm nói: “Phụ thân của ngươi là Lạc Chiến Quốc, đại ca lại là Lạc Chiến Chinh, cái tên đều gắn với chữ Chiến thật sự không tốt lành gì, tên của ngươi phải ôn hòa hơn một chút, cả đời bình an vô sự…hay gọi là Lạc An?”
“Không được, tên Lạc An quá giống nữ nhân!” Tỷ tỷ vội vàng phủ quyết:
“Nếu chúng ta muốn hắn sống một đời tiêu dao tự tại, vô lo vô nghĩ, hay gọi hắn là Lạc Tiêu?”
“Lạc Tiêu? Cái tên