Con Đường Bá Chủ

Chương 1873


trước sau



Tiến vào Trân Bảo Lâu, Lạc Nam liền hiểu vì sao nơi này cấm đoán trẻ em.

Trân Bảo Lâu kinh doanh đủ loại hạng mục.

Không chỉ buôn bán, giao dịch những tài nguyên, vật phẩm thông thường.

Bên trong kiến trúc rộng lớn như một phương thế giới, không có phân chia các tầng cao thấp, bầu không khí ồn ào và náo nhiệt như một buổi hộp đêm với đầy mùi rượu và vị khói hoang lạc.

Chia ra thành từng khu vực riêng biệt…
Có khu một đám tu sĩ đang ngồi đánh bạc, có khu sử dụng chất kích thích, có khu kỹ nữ trần trụi xếp thành hàng chờ đợi khách nhân đến chọn, có khu mua bán nô lệ, có những lồng giác đấu và đặt cược…mọi thứ chỉ cần có thể kiếm ra lợi nhuận đều có đủ.

Cuồng nhiệt, hỗn loạn…
Lạc Nam nhìn mà chép miệng, đôi mắt ra vẻ trừng to quan sát tất cả, nhịn không được mắng chửi một tiếng:
“Móa nó, nơi này gọi là Hắc Điếm thì còn nghe được, bài đặt xưng là Trân Bảo Lâu, bổn Thiếu Chủ nhổ vào!”
Đại Kiều với Tiểu Kiều không quen với bầu không khí như thế này, mất tự nhiên cúi thấp đầu xuống.

“Hai nàng đi ra ngoài đợi ta đi!” Lạc Nam phất phất tay nói, cũng không ép các nàng phải ở một nơi như thế này cùng với mình.

“Không được.

” Hai nữ kiên quyết lắc đầu: “Bọn thiếp phải đi theo Thiếu Chủ!”
“Chính vì các nàng theo ta nên nhiều chuyện ta thật bất tiện…” Lạc Nam trong lòng trề môi.

Thật ra sau chín năm sử dụng rất nhiều tài nguyên của Lạc Gia, tu vi thật sự của hắn đã là Nhập Thánh Viên Mãn, chỉ còn cách Thánh Giả một bước.

Bất quá đó còn là do Đại Kiều và Tiểu Kiều luôn ở sát bên cạnh chăm sóc khiến hắn không thể để Bá Đỉnh phát huy sở trường của nó.

Nếu Bá Đỉnh ở trạng thái điên cuồng thôn nạp Nguyên Khí ở mọi thời điểm, với chất lượng và mức độ nồng đậm của Nguyên Khí ở Quân Đô…Lạc Nam đã sớm đột phá Thánh Giả lâu rồi.

Bất quá nếu như làm vậy, Đại Kiều và Tiểu Kiều chắc chắn sẽ phát hiện Nguyên Khí vô duyên vô cớ cuồn cuộn chảy vào đan điền của hắn, không cảm thấy nghi ngờ mới là chuyện lạ.

Mà không chỉ riêng các nàng, sợ rằng mẫu thân Ninh Vô Song cũng sẽ nghe lập tức cảm ứng được.


Nàng dù sao cũng là Thánh Đế cấp cường giả, mỗi một động tĩnh ở Lạc Gia cũng không thể qua được tầm cảm ứng của nàng.

Cũng vì để tránh bị phát hiện, Bá Đỉnh vẫn luôn bị Lạc Nam áp chế, đành phát triển tu vi dựa vào tài nguyên của Lạc Gia bỏ vào miệng mà thôi.

“Bổn Thiếu Chủ muốn rong chơi, có các nàng đi theo thật không tiện…” Lạc Nam ra vẻ mất hứng.

“Thiếu Chủ chẳng lẽ ghét bỏ bọn thiếp?” Đại Kiều với Tiểu Kiều biểu lộ u oán.

Lạc Nam lắc lắc đầu, nói thế nào thì nói…chín năm qua hắn lớn lên trong sự chăm sóc tận tình chu đáo của hai nàng, trong lòng đã sớm xem hai nàng như người một nhà.

“Như vầy đi…các nàng tiến vào trong Không Gian Pháp Bảo của ta, chờ ta đi ra sẽ thả các nàng ra ngoài!” Lạc Nam đề nghị nói.

“Nhưng mà…bọn thiếp lo vấn đề an toàn của Thiếu Chủ!” Đại Kiều với Tiểu Kiều vẫn còn do dự.

“Haha, nếu có người muốn hại ta, các nàng chỉ là Tiểu Thánh…chẳng lẽ có thể bảo vệ được ta?” Lạc Nam bật cười nói:
“Huống hồ trên người ta còn một đống vật phẩm mẫu thân cho để tự vệ.


Đại Kiều với Tiểu Kiều bất đắc dĩ, các nàng biết lời của hắn là đúng.

Huống hồ thị nữ không nên làm trái lời Thiếu Chủ, sau một phen cắn cắn môi lưỡng lự cũng quyết định để Lạc Nam thu vào Nhẫn Trữ Vật.

Nhẫn Trữ Vật của hắn không những có thể thu giữ vật phẩm mà ngay cả người sống cũng có thể thu được, nó là Không Gian Pháp Bảo đẳng cấp rất cao mà tỷ tỷ cho hắn.

Cảm giác được hai nữ đã vào bên trong Nhẫn, Lạc Nam truyền âm vào căn dặn:
“Có rất nhiều đồ ăn ngon tỷ tỷ chuẩn bị cho ta, các nàng cứ tự nhiên đừng khách khí, thích gì ăn nấy…”
Thật ra những năm qua Lạc Nam vẫn đem những đồ ăn này đưa vào Linh Giới Châu cho mấy nha đầu ham ăn như Manh Manh, Thiên Ý thưởng thức, chỉ là số lượng mà tỷ tỷ của hắn chuẩn bị quá nhiều nên dùng mãi vẫn không hết.

“Vâng!” Hai nữ mỉm cười ngọt ngào, Thiếu Chủ mặc dù có chút không đứng đắn đàng hoàng nhưng đối xử với hai nàng rất tốt, chưa từng lấy thân phận bề trên mà xem nhẹ các nàng.

Lạc Nam lúc này mới ngẩng đầu ưởn ngực đặt chân đi vào bên trong.

“Ở đâu ra tiểu thí hài đi vào địa phương này?”
Mà vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, không ít người liền tò mò ném ánh mắt đến.

Trong Quân Đô không phải ai cũng biết mặt của Lạc Nam, chỉ những người có thân phận nhất định, có quan hệ trong triều đình mới nhận thức được hắn.

Dù sao thì suốt chín năm qua hắn chỉ ở trong Lạc Gia.

“Suỵt, nói nhỏ thôi…nói không chừng là lão quái vật nào đó ưa thích trốn trong hình dạng đứa bé, tốt nhất đừng để ý!”
“Ừm, những nhân vật như vậy mới thật sự khó lường, thậm chí khả năng cao có thể là chủng tộc khủng bố nào đó phát triển chậm!”
Xung quanh vang lên vài tiếng nghị luận ầm ĩ.

Có những người đủ tư cách nhận thức thân phận của Lạc Nam thì lại càng im miệng, ngay cả nghị luận cũng không dám.

Lạc Nam mặc kệ tất cả, hắn rảo bước đến một số địa phương trưng bày vật phẩm, vung tay mua sạch, càn quét bừa bãi.

Chỉ thoáng chốc đã thu gôm hàng loạt tài nguyên cao cấp, số Nguyên Thạch tiêu tốn lên đến con số dọa người.

Mà mí mắt của hắn cũng không thèm nhảy một cái, mua…mua và mua.

Hành vi của hắn lọt vào mắt người khác chẳng khác nào là một tên phá gia chi tử, thích thể hiện, thích chơi trội và thích gây sự chú ý.

Nhưng chỉ có Lạc Nam mới hiểu rằng hắn đang làm một công đôi việc.

Vừa tạo dựng hình tượng không tốt đẹp trước mặt người ngoài, vừa thu gôm tài nguyên với những lợi ích nhất định.

Số lượng lớn tài nguyên quý giá mà hắn mua từ lúc đặt chân ra khỏi Lạc Gia từ đầu đến giờ đều có công dụng với các thê tử, nữ nhi và hồng nhan tri kỷ bên trong đan điền của hắn.

Bởi vì tu vi của các nàng hạn chế, hắn cũng không an tâm để các nàng ra ngoài tìm địa phương tu luyện.

Với dung nhan khuynh quốc khuynh thành của các nàng nhưng tu vi không cao ở Nguyên Giới chẳng khác nào cá nằm trên thớt.

Vậy nên thay vì để chúng nữ ra ngoài tự tìm kiếm tài nguyên, hắn quyết định mình sẽ tìm tài nguyên đưa vào Linh Giới Châu cho các nàng sử dụng.

Đợi hắn phát triển một cách ổn định ở Nguyên Giới sẽ nghĩ cách đưa các nàng lần lượt đi ra.

Tu luyện ở cấp độ Thánh là cả một quá trình dài đằng đẳng, không thể gấp rút trong một sớm một chiều được.



Càn quét tài nguyên chán chê, Lạc Nam lại xách mông đến sòng bạc.

Cũng mặc kệ thắng thua, hắn hăng say đặt cược.

Bộ môn chơi cũng đơn giản, chính là tài xỉu.

Khu vực này có bố trí một Trận Pháp áp chế tu vi, ngăn cấm tu vi của tất cả mọi người cũng như sử dụng thủ đoạn để gian lận, ép tất cả xuống thành phàm nhân như nhau.

Có chơi có chịu.

Lạc Nam mỗi một lần cược là ném vào vạn khối Nguyên Thạch chất chồng như núi khiến vô số người vây xem nhìn mà chậc lưỡi, tiểu hài tử thật không đơn giản.

Có vẻ vận khí của Lạc Nam không tốt lắm, chơi hơn chục ván cứ đặt tài là lại ra xỉu, đặt xỉu thì lại ra tài.

Chưa được bao lâu, hắn thua gần như cháy túi, có người âm thầm ước tính số lượng Nguyên Thạch mà Lạc Nam thua mất lên đến vài mỏ Cực Phẩm rồi.

“Thật là chán, mỹ nữ đến đây cho tiểu gia đổi vận…”
Lạc Nam bực mình quát, liền hướng một kỹ nữ có tí nhan sắc, ăn mặc diêm dúa vẩy tay gọi.

Kỹ nữ đã sớm chú ý đến tiểu hài tử trẻ trung nhưng gia sản kết xù, nghe hắn gọi liền mừng rỡ chạy đến.

Lạc Nam ra hiệu cho nàng ngồi xuống, còn hắn thì nhảy lên đùi của nàng ngồi, cực kỳ thành thạo tựa đầu vào hai cái núi non trập trùng, không quên đưa tay nắn bóp bờ mông bạo mãn.

“Khanh khách, tiểu ca ca thật

biết chơi, ngươi là công tử của nhà nào đấy?” Kỹ nữ cười đến nhánh hoa run rẩy, cố ý dùng khe ngực kẹp cái đầu hắn.

“Lạc Gia!” Lạc Nam thản nhiên đáp.

Kỹ nữ nghe xong xém chút ngất đi, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu: “Lạc…Lạc Tiểu Thiếu Chủ, chúng ta như thế này tốt sao?”
Nàng sợ thân phận ti tiện của mình sẽ khiến danh tiếng của hắn xấu đi, đến lúc đó Lạc Gia tính sổ lên đầu nàng, có mười cái mạng cũng không đủ chết a.

“Yên tâm đi, bổn Thiếu Chủ cảm giác được nàng sẽ thay đổi khí vận của ta, cứ ngồi yên ở đó!” Lạc Nam cười hắc hắc nói.

Toàn trường tập trung ngày càng đông đảo, muốn xem vị Tiểu Thiếu Chủ của Lạc Gia thua cháy túi sẽ khóc lóc đáng thương như thế nào.

Trân Bảo Lâu có bối cảnh không nhỏ, dù ngươi có là đương kim Thái Tử đến cũng phải có chơi có chịu, chẳng nể nang gì cả.

Mà nghe được lời của Lạc Nam với kỹ nữ, không ít người chép miệng ra vẻ khinh thường.

Tiểu tử ngươi vận khí đen đuổi từ đầu đến cuối, làm sao một kỹ nữ có thể đổi vận?
Lạc Nam mặc kệ bọn hắn nghĩ gì, lần này dồn hết tài sản chơi một lần cuối cùng.

Hắn đem tất cả Nguyên Thạch mang theo bên người, ngay cả đống lớn tài nguyên mua sắm từ đầu đến cuối cũng lấy ra đặt cược.

“Hít…”
Thấy Lạc Nam chơi lớn, toàn trường hít một ngụm khí lạnh.

Đây là khối tài sản khổng lồ a, e rằng Thánh Tôn cũng chưa chắc giàu có được như vậy.

Ở trong đan điền, Bất Hủ Diễn Sinh Kinh nhẹ nhàng lay động, sự áp chế tu vi của Trận Pháp trở nên vô hiệu, tất cả người xung quanh vẫn không hay biết gì.

Đợi nhà cái lắc xong, Lạc Nam ánh mắt có chút lấp lóe, liền nở nụ cười tà:
“Tài, đặt hết vào tài cho ta!”
Những người chơi khác từ đầu đến cuối thấy Lạc Nam xui xẻo nên không đặt theo hắn, ngược lại nhao nhao đổ vào xỉu.

Nhà cái mặt không biểu tình mở bát, chứng kiến xí ngầu bên trong, sắc mặt ngưng trọng cao giọng quát:
“TÀI!”
“Làm sao có thể?” Đám đông sắc mặt kịch biến.

“HAHAHAHA!” Lạc Nam ngửa đầu lên trời cười to, hung hăng cắn vào ngực kỹ nữ một cái, hưng phấn quát lớn:
“Thấy chưa hả? ta đã nói nàng mang đến đại khí vận.


Kỹ nữ vừa mừng vừa sợ, nhịp tim đập rộn lên, toàn thân mềm nhũn, nhìn khối tài sản mà Lạc Nam thắng cược mà đầu choáng mắt hoa.

“Hừ, từ cổ chí kim chưa có ai lạm dụng Cấm Kỵ để đánh bạc như công tử!” Kim Nhi bất mãn nói.


Lạc Nam cười xấu xa, mặc kệ ánh mắt ghen ghét đố kỵ của toàn trường, hắn thu hồi cả vốn lẫn lãi.

Nhà cái đổ mồ hôi lạnh, bị Lạc Nam chơi thắng ván vừa rồi chẳng khác nào lợi nhuận mười năm ròng mất trắng.

“Tiểu Thiếu Chủ, chơi tiếp chứ hả?” Nhà cái hy vọng Lạc Nam tiếp tục để gỡ gạc.

“Hết hứng rồi, bổn Thiếu Chủ không chơi nữa!” Lạc Nam bĩu môi nhảy xuống khỏi đùi kỹ nữ.

Lần này mua sắm trắng trợn chẳng những không mất phí còn ôm về một khoảng lời, như vậy đã đủ rồi.

Hắn ném cho kỹ nữ một chiếc Nhẫn Trữ Vật, nhếch miệng cười nói:
“Nhờ có nàng mang đến khí vận, thưởng cho nàng năm mỏ Nguyên Thạch!”
Kỹ nữ hai mắt trợn tròn, cánh tay che kín miệng, rưng rưng nước mắt, hoàn toàn không dám tưởng tượng nổi nhìn Lạc Nam.

Đối với nữ nhân có thân phận kém cõi như nàng, cả một đời cũng không kiếm đủ một Mỏ Nguyên Thạch chứ đừng nói là năm mỏ.

Vậy mà chỉ tùy tiện ngồi chơi với Lạc Nam một chút, bị hắn sờ mó một thoáng liền đổi cả đời rồi?
Cảm động, lúc này nàng hận không thể đi chết vì hắn.

Lạc Nam vỗ vỗ mông nàng, bờ môi cong lên tà mị: “Đừng mê luyến ca, ca chỉ là truyền thuyết!”
Nhìn thấy hắn ung dung xoay người rời khỏi sòng bạc, bóng dáng bé nhỏ của một tiểu nam hài chín tuổi thật sâu để lại ấn tượng trong mắt vô số người.

Kỹ nữ thật sâu thất thần, có lẽ chỉ khoảnh khắc ngắn ngũi nhưng cả đời nàng sẽ không thể nào quên được.

“Mỹ nhân, mau theo ta chơi bạc, cam đoan trả giá đầy đủ…”
Mà lúc này liền có khách nhân chú ý đến kỹ nữ lên tiếng gọi nói, hiển nhiên là cũng muốn dùng nàng thử vận xem có được may mắn như Lạc Nam hay không.

“Đúng đúng đúng, nàng mau theo ta, ta trả nàng gấp đôi!” Một người khác vội vàng lên tiếng.

“Cút hết, ta trả gấp mười lần!” Lại có phú nhị đại hùng hổ tuyên bố.

Chỉ thoáng chốc một kỹ nữ vô cùng bình thường, thấp hèn lại trở thành tiêu điểm của mọi nam nhân, điều này khiến rất nhiều kỹ nữ khác ghen ghét, đố kỵ.

Nhưng mà hành vi tiếp theo của kỹ nữ lại khiến tất cả ngây người.

Chỉ thấy nàng ra vẻ khinh bỉ từ chối tất cả lời mời, dõng dạc tuyên bố:
“Lạc Gia tiểu Thiếu Chủ chính là khách nhân cuối cùng của cuộc đời ta, tài sản hắn ban tặng đã thừa sức để ta chuộc thân khỏi chốn hồng trần, từ nay về sau không còn làm kỹ nữ!”
Nói xong như thiên nga kiêu ngạo quay đầu rời đi, hiển nhiên thật sự muốn dã từ kiếp sống kỹ nữ.

Nàng đã quyết tâm.

Trong cùng thời điểm, tin tức về tất cả hành vi của Tiểu Thiếu Chủ Lạc Gia liền lấy tốc độ chóng mặt quét ngang bốn phương tám hướng trên khắp Đế Quốc Càn Quân.

Vô số người nghe được mà sắc mặt quái dị, thật sự không biết phải nên nói cái gì cho phải.

Từ lịch sử của Càn Quân Đế Quốc trải dài đến tận hôm nay, mỗi khi nhắc đến nam nhân của Lạc Gia, tất cả đều sẽ liên tưởng đến những vị đại anh hùng quang minh lỗi lạc, thiên phú kinh người, chiến lực ngạo thiên, từ nhỏ đã lăn lộn trong Quân Đội, học Quân Kỹ, tuân Quân Quy…sau đó là điều binh khiển tướng, chinh chiến bát phương.

Nhưng lúc này đây, khi nhắc đến Tiểu Thiếu Chủ của Lạc Gia, hình tượng của hắn là gì?
Tay chơi, phá hoại nề nếp gia phong, ỷ thế hiếp người, vào sòng bạc, thuê kỹ nữ…
Nếu không phải may mắn ở phút cuối cùng thì lại thêm một tội phá gia chi tử.

Quan trọng hơn là hắn làm những điều đó khi chỉ mới có 9 tuổi…
Đây thật sự là hậu nhân của Lạc Gia sao?

Chúc cả nhà ngủ ngon.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện