Con Đường Bá Chủ

Chương 1888


trước sau



Nhìn bóng lưng lão già Hộ Pháp xách theo Thiên Bằng khuất xa, Lạc Nam trong vai Tam Nhãn Thánh Đế thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Móa nó, cũng may Ngân Ảnh Áo Choàng còn có tác dụng mô phỏng khí thế của Thánh Đế cấp cường giả trở xuống, bằng không thật sự khó mà hù dọa địch nhân.

Ăn một quyền trực diện của lão già Hộ Pháp, Lạc Nam dù đã chuẩn bị từ trước kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân vẫn bị đấm xém chút thổ huyết, kinh văn bất hủ phía sau áo choàng toàn bộ ảm đạm, chắc chắn không thể đón nổi một quyền thừa thứ.

Cũng may lão già Hộ Pháp tin thật hắn là Thánh Đế, không còn dám ngỗ nghịch với hắn.

Lạc Nam bất động thanh sắc nuốt vào ngụm Bất Tử Dịch Thủy đã ngậm sẳn trong miệng khôi phục nội thương, nhàn nhạt quay sang nhìn Lạc Sương, từ trên cao nhìn xuống lấy ra một bình Bất Tử Dịch Thủy ném cho nàng.

Hiện tại hắn đang là Thánh Đế cấp cường giả, phải ra dáng cho giống một chút, huống hồ nếu không giữ khoảng cách với Lạc Sương nói không chừng sẽ bị nàng phát hiện, dù sao nàng là tỷ tỷ của hắn, nàng nhận thức hắn từ nhỏ, lại thêm trực giác của nữ nhân rất đáng sợ nên phải cẩn thận đề phòng.

Lạc Sương nhìn bình Bất Tử Dịch Thủy trước mặt mình, cảm giác được khí tức Sinh Mệnh nồng đậm bên trong mà âm thầm rùng mình, tìm khắp Lạc Gia cũng không thể có được một loại tài nguyên trị thương cao cấp như vậy.

“Đa tạ tiền bối…” Lạc Sương cẩn thận nói một tiếng, cố gắng nhịn đau cúi thấp đầu ngậm lấy bình thuốc uống ừng ực.

Bởi vì tay chân của nàng đều đứt gãy, không thể dùng tay như bình thường.

Lạc Nam thấy cảnh này mà trong lòng đau nhói, hận không thể đem lão già Hộ Pháp và tên thanh niên kia lột da rút gân.

Bất quá hắn cũng hiểu chênh lệch giữa mình và Thánh Tôn còn quá lớn, ngày sau trả thù cũng không muộn.

Bất Tử Dịch Thủy đi vào cơ thể, Lạc Sương chỉ cảm thấy toàn thân mềm mại dễ chịu, mọi cảm giác đau đớn như quét sạch khiến nàng thoải mái rên lên một tiếng, các vết thương chầm chậm khép lại.

Lạc Nam lại lấy ra mười bình Bất Tử Dịch Thủy ném cho nàng, nhàn nhạt nói:
“Thứ này cực kỳ quý giá, tốt nhất không được tiết lộ với bất cứ ai để tránh tai họa ngập đầu, nên giữ cho riêng ngươi phòng thân mà thôi!”
Hắn lo lắng lần sau Lạc Sương lại trọng thương mà mình không kịp thời cứu viện, vì vậy trực tiếp đem nhiều Bất Tử Dịch Thủy cho nàng một chút.

Lạc Sương kinh ngạc đến ngây người, loại kỳ vật trị thương cao cấp như vậy mà tiền bối nói cho là cho, hơn nữa mỗi lần lại cho nhiều đến thế, điều này khiến nàng càng thêm tò mò, lấy can đảm hỏi:
“Không biết vì sao tiền bối đối xử tốt với tiểu nữ như vậy?”
Lạc Nam đã chuẩn bị sẳn cho trường hợp này, liền thuận miệng đáp:
“Bổn Đế từng nợ phụ thân ngươi một ân tình, hôm nay xem như trả lại!”
Lạc Chiến Quốc đã là người chết, có nối dối về hắn thì cũng chẳng còn ai có thể xác minh tính chân thật, vì lẽ đó cứ mượn danh nghĩa phụ thân để giúp đỡ tỷ tỷ.


“Thì ra là bằng hữu của phụ thân, tiểu nữ cảm kích vô cùng!”
Quả nhiên hai mắt Lạc Sương sáng rực lên, trong lòng chẳng còn chút nghi ngờ nào.

Trong mắt nàng thì phụ thân Lạc Chiến Quốc chính là đại anh hùng, trong cuộc đời từng ra tay giúp đỡ rất nhiều người, mà những người đó đều là nhân vật chính nhân quân tử, ân oán phân minh.

Vì vậy người từng thiếu nợ phụ thân đền đáp ân tình xưa, ra tay cứu nàng cũng là chuyện dễ dàng lý giải được.

Không lâu sau đó, thương thế của Lạc Sương đã phục hồi, chỉ có điều di chứng khi thi triển Bí Pháp vẫn khiến nàng có chút suy yếu hơn thường ngày, huyết khí suy giảm.

Lạc Nam cũng không lo ngại, chỉ cần Lạc Sương thuận lợi trở về, mẫu thân kiểu gì cũng có biện pháp hỗ trợ.

Một Thánh Đế muốn giải quyết di chứng cho một Thánh Vương thật sự quá mức dễ dàng.

Nhưng Lạc Sương cũng không vội vàng đi về, ngược lại nàng bắt đầu cẩn thận thu gôm thi thể của các thuộc hạ dưới trướng, đích thân đào mộ và chôn cất bọn hắn đàng hoàng.

Làm xong tất cả, Lạc Sương hối lỗi hướng về các mộ phần cúi thấp đầu, giọng điệu tràn ngập kiên quyết:
“Là ta vô dụng không thể bảo vệ các vị, nhưng các vị xin yên tâm…Lạc Sương này xin thề, tương lai sẽ đem đầu của địch nhân đến tế bái các vị, nợ máu trả bằng máu!”
Lạc Nam gật đầu tán thưởng, thân là nữ nhân nhưng Lạc Sương thật sự có phong thái của một đại tướng quân chân chính.

“Nếu không còn chuyện gì, bổn Đế đi trước một bước…”
Áo choàng bạc nhẹ bay, Lạc Nam trực tiếp triển khai Dịch Chuyển Tức Thời biến mất tại chỗ.

Ngẩn người nhìn theo bóng dáng thần bí khuất dần trong đêm, Lạc Sương có chút thất thần, môi đỏ lẩm bẩm:
“Nam nhân chân chính nên như vậy…”

Lạc Nam giả vờ biến mất, thực chất vẫn âm thầm theo phía sau Lạc Sương, chỉ bất quá có Ngân Ảnh Áo Choàng và Tam Nhãn Mặt Nạ che đậy nên nàng không phát hiện.

“Phu quân, xem ra ngươi rất quan tâm đến vị tỷ tỷ này của mình…”
Nằm trong tà áo của hắn, Phượng Tịch Y trong hình dạng con chim nhỏ mỉm cười nói.

Vừa rồi Lạc Nam mang Phượng Tịch Y, Cửu Huân Dao và Long Khuynh Thành ra ngoài để hù dọa lão già Hộ Pháp, các nàng cũng rất biết cách phối hợp diễn xuất, ra dáng tiểu sủng vật của hắn.

“Haha, ta sống mấy kiếp người rất hiếm có người thân ruột thịt nên phải trân trọng là vậy!” Lạc Nam nhếch miệng đáp.

“Thiếp cảm thấy chàng nên thu hồi bọn thiếp trở về, bên trong Sâm Lâm này có rất nhiều khí tức yêu tộc khủng khiếp, chẳng may việc bọn thiếp xuất hiện trong địa bàn chọc giận bọn hắn thì phiền toái lớn!” Cửu Huân Dao lý trí nhắc nhở.

Phượng Tịch Y và Long Khuynh Thành gật gật đầu.

Thân là Thần Thú nên trực giác của mấy người các nàng cực kỳ chuẩn xác.

Lạc Nam cũng ngưng trọng trong lòng, quả thật yêu tộc rất mẫn cảm với khí tức của đồng loại, bản năng lãnh địa của bọn hắn rất mạnh, mang theo ba nữ Thần Thú biến dị bên người nói không chừng thật sự sẽ ra chuyện.

Hắn đem Hóa Hình Thánh Thảo đưa cho Cửu Huân Dao, sau đó thu các nàng vào lại Linh Giới Châu.

Lạc Nam đã suy nghĩ chu toàn, Cửu Huân Dao sử dụng Hóa Hình Thánh Thảo sẽ có lợi thế hơn những nữ nhân khác, bởi vì các nàng có tất cả chín người, một người sử dụng cũng giống như chín người được lợi.

Huống hồ Cửu Huân Dao đã biến dị thành công từ Cửu Đầu Xà thành Cửu Mệnh Xà sau khi từ Phản Tỉnh Huyết Hồ đi ra.

Đừng thấy chỉ khác nhau một chữ trong tên mà xem nhẹ, Cửu Mệnh Xà chênh lệch so với Cửu Đầu Xà như trời và đất.

Nếu trước đây Cửu Đầu Xà bị đối thủ chém đứt vài cái đầu, như vậy đồng nghĩa với những cái đầu đó đã mất, phân thân tương ứng cũng mất, cần phải dùng đến tài nguyên có khả năng cải tử hoàn sinh như Cửu Diệp Liên Hoa để có thể phục hồi sống lại.

Nhưng Cửu Mệnh Xà thì lại khác, chỉ cần một cái đầu vẫn còn tồn tại, dù địch nhân có chém đứt tám cái đầu thì một cái đầu còn sót lại đó vẫn có thể tự mình dùng lực lượng khôi phục, mọc ra tám cái đầu khác một cách hoàn hảo như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Điều này đồng nghĩa với việc nếu địch nhân muốn triệt để giết chết Cửu Huân Dao thì hắn phải cùng lúc diệt sát tất cả chín cái đầu hoặc chín phân thân của nàng trong cùng một thời điểm, bằng không nàng sẽ phục hồi phân thân một cách liên tục.

Nhờ biến dị thành Cửu Mệnh Xà, Cửu Huân Dao nghiễm nhiên trở thành một trong những nữ nhân khó dây nhất của Lạc Nam, ngay cả chúng nữ có chiến lực hàng đầu như Hi Vũ, Tuế Nguyệt, Âu Dương Thương Lan, Diễm Nguyệt Kỳ cũng không dám tự tin có thể chiến thắng được nàng.

Trong lúc hắn mãi suy nghĩ, Lạc Sương cuối cùng thành công rời khỏi phạm vi của Mê Linh Sâm Lâm.

Có lẽ bởi vì nàng đã có kinh nghiệm tiến vào nơi này, cũng có thể vì vận khí không còn tệ hại sau một phen sinh tử, ánh nắng mặt trời rốt cuộc chiếu rọi lên khuôn mặt anh khí tràn đầy sức sống.

Nhưng không có dáng vẻ hân hoan ngày thường, Lạc Sương giờ đây biểu hiện có chút buồn bã, đội quân dưới trướng chết sạch thật sự tạo nên đả kích không nhỏ đối với nàng.

Đưa mắt nhìn lại Mê Linh Sâm Lâm như muốn tìm kiếm bóng dáng màu bạc thần bí kia, đáng tiếc tất cả đập vào đáy mắt của nàng chỉ là bóng đen vô tận.

Trực giác của nữ nhân khiến nàng có cảm giác như có ai đó vẫn theo sau che chở cho mình, bất quá có lẽ chỉ là do nàng mê muội.


“Haizz, tiền bối là nhân vật gì chứ? Là ta quá mức hoang tưởng rồi…”
Thi triển thân pháp, Lạc Sương nhanh chóng trở về Quân Đô.

Nàng còn phải bẩm báo với cấp trên trong quân về tình hình đã xảy ra, hình phạt sợ rằng không nhẹ.


Thấy tỷ tỷ an toàn, Lạc Nam rốt cuộc cũng hài lòng.

Tìm một góc không ai để ý, Ngân Ảnh Áo Choàng và Tam Nhãn Mặt Nạ thu liễm vào cơ thể, một chiếc quạt xếp xuất hiện trên tay, nụ cười ngã ngớn…khôi phục hình tượng phong lưu công tử.

Hắn thong dong vào một thành trấn, ghé chi nhánh Trân Bảo Lâu gần nhất, bỏ ra một trăm khối Nguyên Thạch sử dụng Truyền Tống Trận trở về Trân Bảo Lâu tại Quân Đô.

Thật ra cái giá một trăm khối Nguyên Thạch đối với những tán tu không phải là một con số nhỏ, đủ làm tài nguyên cho bọn hắn tu luyện cả tháng trời.

Chính vì thế rất nhiều tán tu hoặc tu sĩ không có bối cảnh thường tụ tập cùng nhau sử dụng một lần Truyền Tống Trận, như vậy sẽ giảm chi phí hơn rất nhiều.

Bất quá Lạc Nam nổi tiếng vung tiền…à không phải nói là vung Nguyên Thạch như rác, vì vậy cũng đơn độc một mình truyền tống trở

về.

Hắn vừa từ Truyền Tống Trận đi ra, có mặt ở Trân Bảo Lâu của Quân Đô, một đám kỹ nữ xinh xắn ăn mặc lộng lẫy đã chờ đợi sẳn bên ngoài.

Chứng kiến Lạc Nam, các nàng liền oanh oanh yến yến nhào đến ôm ấp, môi đỏ hôn như mưa xối xả lên mặt hắn.

Lạc Nam trái ôm phải ấp, chân tay sờ mó lung tung, cười hắc hắc:
“Các nàng sao biết bổn Thiếu Chủ giá lâm mà chờ sẳn thế?”
“Khanh khách, Lạc Thiếu Chủ chính là khách vip có thẻ hội viên Kim Cương của Trân Bảo Lâu, khi ngươi vừa đặt chân vào chi nhánh ở thị trấn thì tất cả chúng ta đã đều nghe các thuộc hạ báo tin rồi…” Đám kỹ nữ nịnh nọt nói.

“Không tệ, chào đón như thế này bổn Thiếu Chủ rất thích nha!” Lạc Nam liền lấy ra một đám Thánh Bảo ném tung tóe, đẳng cấp hầu hết là Tam Tinh Thánh Cấp.

Các kỹ nữ thấy hắn lại vung tay tiêu pha, cả đám hân hoan đón nhận, cười không ngớt miệng, liếc mắt đưa tình nhìn lấy Lạc Nam.

Trong mấy năm qua, cứ mỗi lần Lạc Gia Thiếu Chủ đến là các nàng mừng như bắt được vàng, một chút lễ vật mà hắn bo cũng đã sánh bằng cả năm lương làm việc vất vả.

Một kiện Tam Tinh Thánh Bảo đem bán cũng được vài ngàn khối Nguyên Thạch.

Mà Lạc Nam cũng chẳng bận tâm chút nào, những thánh bảo hắn lấy ra tiêu pha đa phần mua từ Cửa Hàng May Mắn, đẳng cấp không cao nên giá cũng chẳng tốn bao nhiêu.

Ngược lại sau mỗi lần như vậy thì thanh danh phá gia chi tử của hắn càng đồn xa hơn, Điểm Danh Vọng cuồn cuộn thu về, so với vốn liếng bỏ ra còn nhiều hơn.

Vì vậy có thể nói việc hắn vung tài sản như rác cho các kỹ nữ là hình thức đôi bên cùng có lợi.

Người ngoài đương nhiên không biết được điều này, các nam nhân trong Trân Bảo Lâu thấy hành vi của Lạc Nam chỉ có thể âm thầm ghen ghét đố kỵ, trong lòng mắng chửi không ngừng:
“Lạc Gia có một hậu bối như thế, không sớm thì muộn cũng phải xong đời, thật uổng cho thanh danh của các vị tướng quân!”
Lạc Nam chẳng quan tâm đến đánh giá của đám đông như thế nào, hắn chọn ra một kỹ nữ đẹp nhất trong đám nhào nặn bờ mông của nàng, tùy ý nhếch miệng hỏi:
“Nghe nói Trân Bảo Lâu các ngươi vừa có hạng mục kinh doanh mới? bổn Thiếu Chủ còn chưa được trải nghiệm đấy!”
“Khanh khách, không sai…” Kỹ nữ che miệng cười đến run rẩy bộ ngực lớn, hưng phấn liếm môi nói:
“Trân Bảo Lâu vừa xây dựng một lượng lớn kiến trúc gọi chung là Nhất Dạ Đế Vương.


“Ồ? Cái tên này rất khá, có ý tứ gì?” Lạc Nam hưng phấn liếm liếm mép.

“Bởi vì ở trong đó một đêm, khách nhân sẽ được tận hưởng cảm giác như một vị Đế Vương nha!” Kỹ nữ mê đắm nói.

“Triển!” Lạc Nam vỗ mông nàng cái chát:
“Mang bổn Thiếu Chủ đi tận hưởng cảm giác làm hoàng đế, haha…”
Như chỉ chờ có thế, kỹ nữ liền đi trước dẫn đường.

Rất nhanh hai người đi đến một quần thể kiến trúc nhìn như các tòa Cung Điện của quân vương, uy nghiêm và tráng lệ.

Có hàng trăm tòa Cung Điện nối liền không dứt tạo thành một dãy to lớn như núi, Lạc Nam kiên quyết lựa chọn tòa Cung Điện nguy nga nhất, hoa lệ nhất hưởng thụ.

Kỹ nữ vừa đẩy cửa bước vào, một loạt thanh âm mê hồn đã vang lên:
“Thần thiếp tham kiến bệ hạ!”
Lạc Nam nuốt nước miếng cái ực, trừng mắt nhìn khung cảnh phía trước.

Trong một đại sảnh như hoàng kim đúc thành, hai hàng nữ nhân mỹ mạo không mặc y phục quỳ gối thỉnh an, ánh mắt ngập nước đầy tơ tình nhìn lấy hắn.

Lạc Nam giả vờ hai mắt sáng rực lên, hô hấp dồn dập, nước miếng như muốn chảy ra ngoài, dâm dê liếm liếm khóe miệng.


Thực chất trong lòng hắn một mảnh phẳng lặng.

Những kỹ nữ bán thân này tuy có diện mạo khá đẹp, nhưng còn lâu mới so sánh được với bất cứ vị thê tử nào của hắn.

Bất kể là dung mạo, khí chất đều quá tầm thường.

Ở trong mắt Lạc Nam, những nữ nhân này chỉ là dong chi tục phấn, cho đám khách nhân có bối cảnh phát tiết sau những thời khắc tu luyện hay chiến đấu mệt nhọc thì còn tạm được.

Ngược lại thứ khiến hắn cảm thấy hứng thú lại là một cái hồ tắm lớn nằm ở giữa trung tâm cung điện.

Chỉ thấy nước hồ nơi đó đều là do Nguyên Khí ngưng đọng mà thành, mỗi một giọt nước đều ẩn chứa lượng lớn Nguyên Khí tinh khiết để tu sĩ có thể hấp thụ tu luyện.

Chất lượng của Nguyên Khí ngưng thành chất lỏng như vậy thì ngay cả Nguyên Thạch Cực Phẩm cũng không làm được.

Mà đó chính là Nguyên Dịch, loại tài nguyên tu luyện cao cấp hơn cả Nguyên Thạch Cực Phẩm, chỉ cần ngâm mình vào Nguyên Dịch là có thể hấp thu trực tiếp qua lỗ chân lông mà không cần luyện hóa.

Hơn nữa chắc hẳn là do một cái Băng Hỏa Trận được bố trí xung quanh hồ nhằm khiến Nguyên Dịch bên trong đã chia ra một nửa nóng ấm, một nửa mát lạnh để phục vụ nhu cầu của khách nhân, cực kỳ thú vị.

Có các mỹ nhân hầu hạ, lại có tài nguyên cấp cao như hồ Nguyên Dịch thư giãn, quả xứng với cái tên Nhất Dạ Đế Dương.

Không thể không nói Trân Bảo Lâu rất biết cách kinh doanh, thủ đoạn đa dạng hơn cả Thiên Địa Hội.

Bất quá kinh doanh trên thân thể của nữ nhân là thứ mà Lạc Nam không có nhiều thiện cảm.

“Nếu bệ hạ thích…đợi người sủng ái bọn thiếp xong rồi, bọn thiếp sẽ tắm cho bệ hạ bên trong hồ, cùng người song tu.

” Kỹ nữ dẫn đường lúc đầu cũng cởi y phục xuống, hai mắt ngập nước cắn môi khêu gợi.

“Hắc Hắc.

” Lạc Nam cười xấu xa đưa tay đếm các nữ nhân:
“1, 2, 3…5…10 cộng thêm nàng nữa là 11 người, nhân số này liệu có đủ hầu hạ trẫm?”
“Hì hì, thử rồi mới biết nha…” Các nàng lẳng lơ lắc lắc bờ mông.

Ánh mắt Lạc Nam lóe lên, Nhiếp Hồn chậm rãi triển khai một cách vô thanh vô thức.

Đồng thời Thất Tinh Nhẫn trên ngón tay hắn lóe sáng, vài bình Dâm Hương do đích thân Dạ Ly bào chế phiêu tán bay ra khắp không gian, Dục Tình Yêu Hỏa cũng nhân lúc này len lỏi vào đan điền của từng nữ nhân.

Những kỹ nữ này tu vi khá thấp, trước thủ đoạn đa dạng của Lạc Nam thoáng chốc đã triệt để mất đi lý trí, bị dục vọng thao túng nội tâm, cả đám trần trụi ôm lấy nhau bắt đầu liếm láp, cuồng hoan dữ dội bất chấp tất cả đều là nữ tử.

Bầu không khí dâm mị bao trùm, Lạc Nam sắc mặt bình thản đứng một mình như chốn không người, vì có Nhiếp Hồn khống chế tinh thần cho nên những kỹ nữ chẳng ai đi về phía hắn, ngược lại tránh ra thật xa theo ý của hắn.

Cứ như vậy sau khi mọi chuyện kết thúc, tất cả mọi người đều cho rằng vị Lạc Gia Thiếu Chủ lại có chiến tích ăn chơi, một mình độc sủng 11 kỹ nữ bên trong Nhất Dạ Đế Vương, hoang dâm vô độ không thể nào tả nổi.

Lạc Nam cởi y phục tiến vào hồ Nguyên Dịch ngâm mình, nhất thời thoải mái rên lên một tiếng.

“Hệ Thống, triệu hoán ngẫu nhiên phương pháp luyện chế Tổ Phù đi!” Vừa ngâm mình trong hồ nước ấm, Lạc Nam vừa hướng Hệ Thống hạ lệnh.

Đã giải cứu tỷ tỷ thành công, phần thưởng của nhiệm vụ cũng nên nhận lấy.

“KENG, triệu hoán thành công! Chúc mừng ký chủ nhận được phương pháp luyện chế Quy Kiếm Tổ Phù!”
Âm thanh thông báo vừa dứt, ánh mắt Lạc Nam lóe lên, nhàn nhạt khẽ cười:
“Cũng không tệ lắm…”

Chúc cả nhà tối vui vẻ.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện