Con Đường Bá Chủ

Chương 1905


trước sau



“Được rồi, đi đem yêu thạch của Yêu Thánh Vương cấp cường giả về đây!” Ninh Huyền Tâm thản nhiên nói.

Sắc mặt Lạc Nam thoáng chốc cứng đờ, dù hắn đang có ý định thử sức với Thánh Vương nhưng nàng cũng không thể đưa ra thử thách như vậy với một Thánh Giả Viên Mãn a.

“Đại tẩu ngươi đùa không vui, haha…” Lạc Nam cười gượng.

“Hừ, chẳng phải vừa rồi ngươi rất đắc ý, đòi hỏi rèn luyện phải khó hơn sao?” Ninh Huyền Tâm như cười như không nhìn lấy hắn khiêu khích:
“Hiện tại lại biết sợ?”
“Ai nói ta sợ?” Lạc Nam buông lời khoác lác: “Ta chỉ sợ Yêu Thánh Vương ở Mê Linh Sâm Lâm này vừa nhìn thấy ta đã vội bỏ chạy!”
“Thật không đứng đắn!” Ninh Huyền Tâm hừ một tiếng, cũng lười nói nhảm với hắn.

Nàng đến bên bờ hồ nhẹ phất tay, một bồn nước lớn từ Nhẫn Trữ Vật xuất hiện.

Ninh Huyền Tâm lấy ra đủ loại tài nguyên hồi sức và rèn luyện thân thể, nào là Nhân Sâm, Linh Chi, Yêu Thạch cao cấp, Thần Thú Tinh Huyết…ném vào trong bồn, dùng Hỏa Thánh Lực đun sôi bồn nước, khói bóc nghi ngút, nước sôi sùng sục.

“Rèn luyện thân thể sau mỗi lần chiến đấu mang đến hiệu quả rất lớn cho Thể Tu, bởi vì lúc này cơ thể đang cần năng lượng, mức độ hấp thụ tài nguyên sẽ đạt đến mức tối ưu, xương cốt, máu huyết, lục phủ ngũ tạng đều sẽ được cường hóa…” Ninh Huyền Tâm chỉ vào bồn nước nhàn nhạt nói:
“Tiểu thúc mau vào bên trong!”
“Haha, được đại tẩu đích thân pha nước tắm, ta không nằm mơ chứ?” Lạc Nam sắc mặt vui vẻ.

“Đây không phải tắm, đây là một phần của rèn luyện thân thể, lát nữa đường kêu rên là được…” Ninh Huyền Tâm tức giận vung tay chụp đến.

Lạc Nam chỉ cảm thấy toàn thân bị một cổ lực lượng khủng bố tác động, hung hăng ném mình vào trong bồn.

ĐÙNG!
Y phục trên thân hắn cấp tốc nổ tung, lực lượng táo bạo từ trong nước cuồn cuộn hung hăng len lõi vào trong từng tế bào.

“Ưm…”
Lạc Nam sảng khoái rên rỉ lên thành tiếng, biết được đại tẩu chăm sóc đặc biệt như thế này thì trước đó hắn không cần đến sử dụng Bất Tử Dịch Thủy để hồi phục.


Ninh Huyền Tâm quay lưng về phía bồn nước, mắt nhìn sang hướng khác, nghe tiếng rên của hắn nàng liền bĩu môi khinh thường:
“Biết đau rồi sao?”
“Không…sướng a…” Lạc Nam vô thức đáp: “Rất sảng khoái, đại tẩu có hứng thú vào tắm cùng hay không?”
“Vô liêm sĩ!” Ninh Huyền Tâm sắc mặt lạnh lẽo:
“Ta không phải đám kỹ nữ ở Trân Bảo Lâu.


Nói xong liền trở về trong lều, không thèm nhìn hắn.

Nhìn thấy nàng nổi giận Lạc Nam cười khổ lắc đầu, đúng là thoải mái quá miệng nói lung tung.

Lực lượng bên trong bồn nước này rất hung bạo, chúng nó cực kỳ mạnh mẽ xuyên vào từng lỗ chân lông, rột rửa mọi ngõ ngách, rèn luyện từng tế bào, là hỗn hợp luyện thể hảo hạng và đương nhiên sẽ gây ra đau đớn trong quá trình hấp thụ.

Bất quá Lạc Nam đã sớm trải qua vô số lần đau đớn hơn rất nhiều, vì thế mà cảm giác bồn nước mang lại cho hắn như đang xoa bóp toàn thân, gãi ngứa khắp cơ thể vô cùng thoải mái, liền nằm trong bồn nhắm mắt ngủ ngon lành.

Ninh Huyền Tâm không biết chuyện này, cho rằng hắn đang cố gắng nhịn đau để mở miệng trêu đùa nàng, làm sao có thể không tức giận?
Nàng dù sao cũng là đại tẩu của hắn, là Thánh Tôn cấp cường giả? tên tiểu thúc này không biết tôn kính nàng một chút?
Ở bên trong lều lắng nghe động tĩnh bên ngoài, phát giác Lạc Nam từ đầu đến cuối vẫn miệng không rên la, Ninh Huyền Tâm âm thầm nhíu mày, định lực của công tử bột cũng tốt đến thế sao? khả năng nhịn đau của hắn không tệ a.

Thần thức quét ra thăm dò, chứng kiến Lạc Nam hai mắt nhắm chặt ngửa đầu giữa bồn nước, Ninh Huyền Tâm nhất thời có chút nghi hoặc:
“Chẳng lẽ đau đến mức bất tỉnh rồi?”
Chờ đợi suốt ba ngày Lạc Nam vẫn không mở mắt, ngược lại cả mặt cũng úp vào trong bồn.

Ninh Huyền Tâm rốt cuộc nhịn không được vén lều đi ra, trong lòng lo lắng hắn gặp chuyện không may, dù sao thì việc Luyện Thể cũng rất dễ xảy ra sự cố.

Nếu lực lượng thân thể tiếp thu vượt qua giới hạn, nhẹ thì nội thương, nặng thì bạo liệt cả cơ thể.

Càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, nàng lên tiếng gọi: “Tiểu thúc ngươi không sao chứ?”
Bởi vì ngủ đến mức úp mặt vào trong nước, mà tu sĩ thì không cần hô hấp như người bình thường, hắn đang ngủ ngon chẳng có chút phản ứng nào.

Ninh Huyền Tâm hít sâu một hơi, Thánh Lực hình thành một bàn tay lớn ở khoảng cách xa đẩy ngã bồn nước, hất Lạc Nam ra ngoài.

Đang định bước đến kiểm tra tình huống, chỉ thấy Lạc Nam bỗng nhiên trừng lớn hai mắt bật người ngồi dậy, giật mình quát lớn:
“Chuyện gì xảy ra? kẻ địch tập kích sao?”
Mà khi Lạc Nam vừa đứng lên, đập vào tầm mắt của Ninh Huyền Tâm là cổ thân thể nam nhân cao lớn trần truồng, từng khối cơ bắp săn chắc bóng bẩy nước, tràn đầy sức mạnh nhưng không hề có một chút cảm giác thô kệch nào, ngược lại cân đối và dẻo dai linh hoạt đến cực điểm.

Nổi bật nhất vẫn là cái côn thịt ngoại cỡ đang hung tợn phồng mang trợn mắt ngẩng lên bầu trời vô cùng khiêu khích, gân guốt nồng đậm khí tức dương cương của nam nhân mới lớn.

Ninh Huyền Tâm xém chút choáng váng, dù với tâm cảnh của một vị Thánh Tôn thì lúc này nàng cũng không thể giữ được bình tĩnh, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng ngày thường ửng đỏ như cà chua chín mộng.

“Cái này…không phải kẻ thù tập kích sao?” Lạc Nam gãi gãi đầu nhìn nàng hỏi.

“Cút!” Ninh Huyền Tâm hung hăng tung ra một chưởng.

PHỐC!
Lạc Nam như mảnh giẻ rách bay vọt xuống suối, sắc mặt mộng bức chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Thân ảnh Ninh Huyền Tâm đã sớm biến mất dạng, chỉ còn lại giọng điệu lạnh lùng lưu lại trong gió:
“Trong vòng một tháng kế tiếp, ngươi phải vào Sâm Lâm ký kết khế ước với một Yêu Thú có tiềm lực, đó là bài rèn luyện thứ hai!”
Lạc Nam chật vật leo lên bờ, vội vàng lấy ra áo choàng đen che phủ dung mạo, khóe môi nhếch lên nụ cười tà:
“Ký khế ước với Yêu Thú? Đây không phải là trời cũng giúp ta sao?”
Hắn liền hướng về lều vải cao giọng nói lớn: “Tuân mệnh đại tẩu, ngươi yên tâm đi, chuyện ngươi nhìn trộm tiểu thúc của mình ta sẽ không nói với ai đâu!”
“Phốc!”
Ninh Huyền Tâm xém chút phun ra một ngụm, hận không thể lập tức cạy miệng của hắn.


Lạc Gia sao lại có tên hậu bối vô liêm sĩ như vậy?
Lạc Nam vẻ mặt vô tội, ta đã làm gì sai?

Áo choàng bạc, mặt nạ bạc lại một lần nữa bao trùm toàn thân, ba con mắt lóe lên giữa bóng đen huyền ảo.

Lạc Nam hiểu lý do mà đại tẩu lại đưa ra yêu cầu như vậy trong lần rèn luyện thứ hai này.

Thông thường muốn thu phục bất kỳ yêu thú nào cũng đòi hỏi ngươi phải có đủ thực lực đánh bại nó, khiến cho nó tâm phục khẩu phục.

Mà yêu thú đa phần đều là giống loài ngoan cường, thà chết chứ không khuất phục, vì vậy việc thu phục một yêu thú so với giết chết nó và cướp yêu đan còn khó khăn hơn.

Mà những yêu thú còn sơ sinh chưa đủ khả năng phản kháng thì thường có yêu thú trưởng bối thực lực mạnh mẽ canh giữ, muốn bắt con non của chúng nó kết cục là không chết không thôi.

Do đó yêu cầu lần này tưởng như đơn giản nhưng lại khó khăn hơn rất nhiều, đại tẩu có ý đồ rõ ràng, nàng muốn huấn luyện hắn một cách bài bản.

Đáng tiếc Ninh Huyền Tâm không hề biết rằng Lạc Nam đang cười thầm, hắn đâu rảnh rỗi mà đi thu phục đám yêu thú trong Mê Linh Sâm Lâm?
Bạch Tố Mai, Tiểu Sư, Hồ Khinh Vũ, Hồ Ngọc Nghiên, Long Khuynh Thành, U Cơ, Phượng Nghi, Phượng Tịch Y, Phượng Cửu Huyền, Côn Minh Nguyệt, Hồn Mỹ Hoa…các thê tử của hắn bởi vì chưa thể hóa hình nhân loại mà phải ở trong Linh Giới Châu, hiện tại chọn ra một người xuất hiện cũng là Thần Thú biến dị cường đại, sao phải đi thu đám Yêu Thú cấp thấp làm gì?
Nghĩ đến đây hắn liền tiếp tục cuộc đi săn, mục tiêu là Thánh Vương cấp cường giả.

Vẫn là Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ triển khai tốc biến liên tục, Lạc Nam không dám sử dụng Long Thần Du Thiên một cách bừa bãi khi chưa mở ra Tử Giới.

Không nói chân của hắn vẫn còn chưa gánh nổi áp lực mà Long Thần Du Thiên mang đến trong thời gian dài, chỉ riêng việc uy thế Nghịch Long xuất hiện khi dùng thân pháp này đã là một sự công khai khiêu chiến với tất cả cường giả Yêu Tộc bên trong Mê Linh Sâm Lâm rồi.

Hơn nữa Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ càng thích hợp hơn trong hoàn cảnh này, sắp rơi vào

lãnh thổ của cường giả Yêu Tộc cường đại thì Lạc Nam lại trực tiếp Tốc Biến bỏ qua, tránh xảy ra xung đột không cần thiết, những cường giả Yêu Tộc có lãnh thổ quá lớn mà Tốc Biến không thể qua khỏi thì sử dụng Dịch Chuyển Tức Thời.

Quan trọng nhất chính là con mắt hoàng kim vô hỉ vô bi giữa trán của Lạc Nam.

Phật Nhãn có thể nhìn thấu và cảm nhận được tâm tính tiêu cực của vạn vật trong thiên hạ, nên cứ mỗi khi mơ hồ cảm nhận được có vị Yêu Tộc cường giả nào đó chú ý đến mình và phát sinh địch ý, Lạc Nam lại chịu khó đi đường vòng để không chạm mặt với hắn.

Cứ như vậy Lạc Nam hành tẩu trong Mê Linh Sâm Lâm một cách vô cùng chuyên nghiệp…nơi được xưng là hiểm địa lại không thể gây trở ngại cho hắn, thân ảnh màu bạc vẫn ung dung hòa cùng màn đêm tĩnh lặng.

KENG…ẦM…ĐÙNG…
Bất quá lúc này lại có thứ hấp dẫn sự chú ý của Lạc Nam.

Hắn còn chưa kịp đụng mặt tên thuộc hạ Thánh Vương nào thì nơi xa đã truyền đến âm thanh chiến đấu cực kỳ khốc liệt.

Dư ba cuộc chiến quét ngang một phạm vi rộng lớn, dữ dội đến mức xé tan lớp sương mù mờ ảo quỷ dị của Mê Linh Sâm Lâm.

“Chẳng lẽ là Hận bị Thánh Hoàng phát hiện?” Sắc mặt Lạc Nam nghiêm nghị.

Hy hữu lắm mới có cơ hội thu phục một tên Thánh Hoàng làm thuộc hạ, sau này có rất nhiều giá trị để sử dụng, hắn làm sao để Hận xảy ra chuyện được?
Điều động Ngân Ảnh Áo Choàng thu liễm khí tức đến cực hạn, bên ngoài trùm thêm một tầng Hóa Thân Hắc Ám, cảm thấy vẫn chưa an toàn, Xích Nha Hắc Ám với ba con mắt trên đầu bay ra, trợ giúp chủ nhân của nó dò xét.

Từng đường đi nước bước hắn đều hành động vô cùng cẩn thận, chẳng những che đậy tung tích của chính mình, mà ngay cả quan sát cuộc chiến cũng để Xích Nha Hắc Ám đi làm, bản thân giữ khoảng cách với chiến trường càng xa càng tốt.

Xích Nha Hắc Ám len lõi trong lớp sương mù dày đặc, nhẹ nhàng không một tiếng động tiếp cận hiện trường, đem hình ảnh và âm thanh truyền về cho Lạc Nam.

Đập vào tầm quan sát của hắn là một cuộc chiến đấu kinh thiên động địa, mỗi lần song phương ra tay đều khiến không gian xung quanh băng liệt.

Có thể khiến không gian ở Nguyên Giới vỡ nát khi chiến đấu, chỉ có Thánh Hoàng trở lên mới làm được điều đó.

“Lại là người quen cũ?” Ánh mắt Lạc Nam trở nên quái lạ, hứng thú bừng bừng xem kịch vui.

Chỉ thấy có hai lão già diện mạo giống y như đúc đang liên thủ kịch đấu với một nam tử trung niên khoác chiến giáp, ở phía xa xa là một tên thanh niên ăn mặc cao quý đang nghiêm trọng quan sát chiến cuộc.

Lạc Nam nhận biết hai trong số bốn kẻ này.


Nam tử trung niên khoác chiến giáp trên người không phải ai xa lạ, chính là chó săn của Càn Nguyên Thái Tử mang tên Càn Liệt, là cường giả mạnh nhất trong ba tên Thánh Hoàng đang săn lùng Hận, tu vi của Càn Liệt chính là Thánh Hoàng Hậu Kỳ.

Cách đây không lâu Càn Liệt theo sau Càn Nguyên còn dám tỏ thái độ địch ý với Lạc Nam bên trong Thiên Cơ Lâu, chỉ đáng tiếc tên này được Càn Nguyên ngăn cản nên không động thủ.

Mà tên thanh niên ăn mặc cao quý đứng quan chiến ở phía xa lại là Tiểu Vương Gia của Thiên Phong Đế Quốc – Thiên Bằng, tên khốn kiếp lần trước từng ỷ vào một hộ pháp cấp Thánh Tôn mà xém chút thành công bắt giữ tỷ tỷ Lạc Sương của hắn.

Về phần hai lão già có diện mạo giống y như đúc kia thì Lạc Nam không nhận ra, tuy nhiên không khó để biết hai lão già này là huynh đệ song sinh, liên thủ cực kỳ ăn ý, cả hai đều là Thánh Hoàng Trung Kỳ nhưng kết hợp lại không hề rơi vào thế hạ phong khi đối thủ là Càn Liệt.

Hai lão già này rõ ràng là thuộc hạ của Thiên Bằng, đang cố gắng đẩy lùi Càn Liệt để Thiên Bằng không bị ảnh hưởng.

Với mâu thuẫn giữa Càn Quân Đế Quốc và Thiên Phong Đế Quốc, vô tình đụng mặt nhau rồi phát sinh đại chiến không phải chuyện gì khó hiểu.

Nghĩ đến Thiên Bằng ra ngoài hành sự có hai vị Thánh Hoàng Trung Kỳ hộ tống, Càn Nguyên lại có một đám thuộc hạ cấp Thánh Hoàng để sai khiến mà Lạc Nam âm thầm bĩu môi.

Vì sao ta chỉ có một đại tẩu cấp Thánh Tôn, nàng còn để ta tự sinh tự diệt?
So với mấy người các ngươi, ta thật không xứng là con ông cháu cha.

Mà lúc này thế công của Càn Liệt bộc phát cực kỳ dữ dội, cao giọng gầm thét:
“Hắc Lang Trảm!”
HÚ….

Một tiếng sói tru xé nát thương khung, chỉ thấy hắn điều động đến 80 tầng Chiến Vực ngưng kết thành Chiến Thế, thanh Hắc Lang Kiếm trong tay được bao trùm bởi Hắc Ám Thánh Hoàng Lực bá đạo tột cùng, hư ảnh một con sói đen với đôi mắt đỏ ngầu hòa vào thân kiếm, hung hăng hướng về phía Thiên Bằng trảm xuống.

Càn Liệt không thèm công kích hai lão già, ngược lại chủ động tìm kiếm thân ảnh của Thiên Bằng xuất thủ.

Bởi hắn biết rằng hai lão già chắc chắn sẽ không để Thiên Bằng gặp nạn, cố gắng chống cự lại thế công của hắn thay vì dùng thân pháp né tránh.

Càn Liệt cực kỳ khôn ngoan, biết lợi dụng nhược điểm của đối thủ.

Quả nhiên đúng là như thế, hai lão già chỉ có thể xuất hiện trước người của Thiên Bằng, cắn răng thi triển vũ kỹ:
“Song Sinh Thánh Chưởng!”
Chỉ thấy tay phải của người này ấn chặt vào tay trái của người kia, Thánh Hoàng Lực trong cơ thể bọn chúng luân chuyển đan xen hòa nhập làm một, sức mạnh đánh ra tăng lên gấp mấy lần vượt xa đẳng cấp thông thường, đồng loạt tung ra một chưởng.

OÀNH!
Lại là một vụ nổ lớn, Hắc Lang Trảm bị Song Sinh Thánh Chưởng thành công phá giải, hai loại công kích mạnh mẽ đồng quy vu tận giữa không trung.

Tuy nhiên sắc mặt của hai lão già lại trắng nhợt đi thêm một chút, thân thể cả hai bị đẩy lùi, bàn tay run rẩy lẩy bẩy.

Hiển nhiên dù có biện pháp liên thủ chặt chẽ cùng nhau, hai lão Thánh Hoàng Trung Kỳ cũng cực kỳ khó khăn khi phải chống lại một Thánh Hoàng Hậu Kỳ như Càn Liệt.

“Hahaha, để xem các ngươi còn ngoan cố đến mức nào?” Càn Liệt ngạo nghễ cười to, nâng Hắc Lang Kiếm trong tay, liếm liếm miệng:
“Thu hoạch ngoài ý muốn a, bắt giữ Tiểu Vương Gia của Thiên Phong Đế Quốc là thành tựu đáng để kiêu ngạo!”

Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện