Rời khỏi căn cứ của Dạ Linh Tộc, Lạc Nam ra lệnh cho Tiểu Tinh đáp xuống một nơi hoang vắng không người qua lại.
Đầu tiên hắn lấy ra Truyền Âm Ngọc báo tin an toàn của mình về Lạc Gia để mẫu thân và chúng nữ không cần phải lo lắng, hắn sẽ tự mình đi lịch luyện một thời gian nhằm thoát khỏi tầm ngắm của Càn Quân Thánh Đế, khi nào có chút thành tựu sẽ trở về cùng các nàng…
Đồng thời cũng yêu cầu Lạc Gia vẫn tiếp tục giả vờ tìm kiếm chính mình, tỏ ra không có bất kỳ tin tức gì về tên Thiếu Chủ đã mất tích.
Nếu cần thiết thì đích thân Ninh Vô Song cần đến Thánh Cung một chuyến quậy tung lên vì Thánh Chỉ của Càn Quân Thánh Đế mà nhi tử của nàng không rõ sống chết.
Nhắn nhủ xong những gì quan trọng, Lạc Nam không quên nói thêm:
“Dự trữ thật nhiều thức ăn cho Cự Mỹ Anh, nàng là Vu Tộc cần phải ăn để có thể tăng tiến tu vi.
”
“Lạc Gia đừng tiếc tay thuê Chiến Trận Sư, Phù Sư, Khôi Lỗi Sư cao cấp, kém nhất cũng phải là Thánh Hoàng để bồi dưỡng mấy nữ Châu Miên Mạn, Hoa Ngọc Phượng, Bảo Kiều, Thành Bích…”
“Tú Quyên là Trùng Sư, phải tìm kiếm thu mua Cổ Trùng cho nàng phát triển năng lực.
”
“Nhờ mẫu thân giới thiệu Ái Tâm đến Lôi Gia học tập luyện khí! ”
Về phần chúng nữ là Luyện Đan Sư như Đan Diễm Cơ, Đan Mộng Cơ, Tiêu Thanh Tuyền, Bắc Cung Hàm Ngọc thì không cần thiết phải đi học tập, bởi vì các nàng đã sở hữu Nguyên Đan Bí Điển, bên trong bí điển này đã tổng hợp tất cả kiến thức và thông tin liên quan về Luyện Đan ở Nguyên Giới, chỉ cần tiếp thu và thành thục toàn bộ Nguyên Đan Bí Điển, mấy nàng chắc chắn sẽ trở thành những Luyện Đan Sư hàng đầu Nguyên Giới.
“Thủy Nguyệt, Mộng Chi Tiên, Mộng Thải Vân đều có kinh nghiệm quản lý thế lực, nên để các nàng học làm quen với sự vụ ở Lạc Gia, tin chắc có thể giúp mẫu thân không ít việc.
”
“Chúng nữ còn lại cũng đừng tiết kiệm tài nguyên, cứ sử dụng một cách thoải mái nhất có thể, thỉnh thoảng nhờ Đại Tẩu hay trưởng lão mang các nàng đi rèn luyện thực chiến.
”
Nghe Lạc Nam nói thao thao bất tuyệt, ở phía bên kia Ninh Vô Song rốt cuộc nổi giận mắng chửi:
“Tiểu tử thúi, các nàng đều là con dâu của ta, còn cần ngươi phải lo lắng đến mức như vậy sao? Mẫu thân ta chẳng lẽ không biết cách để giúp các nàng tiến bộ à?”
Chúng nữ đứng bên cạnh nghe xong cười khúc khích, được cả phu quân và mẹ chồng quan tâm làm các nàng trong lòng như được nếm mật.
“Ta chỉ sợ mẫu thân bận rộn trăm công nghìn việc…” Lạc Nam xấu hổ vuốt vuốt mũi.
“Hừ, không có chuyện gì quan trọng đối với ta lúc này bằng bồi dưỡng con dâu!” Ninh Vô Song khẳng định chắc nịch.
Lạc Nam trong lòng ấm áp, có mẫu thân là Nữ Thánh Đế quan tâm đến thế xem ra hắn lo lắng cho chúng nữ cũng chỉ bằng thừa.
Bất quá hơn ai hết Lạc Nam hiểu các nữ nhân của mình tu luyện cần lượng tài nguyên khủng bố đến mức nào.
Nghĩ đến đây hắn liền nói: “Mẫu thân, đây là thông tin tuyệt mật…ta đã được Thiên Cơ Lâu Chủ tiền bối thu làm đệ tử, nhờ mẫu thân tự mình đến Thiên Cơ Lâu gặp Vũ Lăng Phi nhận một số tài nguyên, đó là quà ra mắt của sư phụ ta gửi tặng Lạc Gia.
”
“Cái gì? Còn có chuyện như vậy?” Ninh Vô Song nghe được liền vừa mừng vừa sợ.
“Không sai!” Lạc Nam dùng giọng điệu nghiêm túc bịa chuyện, nội dung y hệt như hắn đã kể với Dạ Thanh Thu vậy.
“Tiểu tử ngươi đã trưởng thành, có được cơ duyên và phúc phận riêng nên mẫu thân không xen vào…” Ninh Vô Song ôn nhu dặn dò:
“Nhưng nên nhớ phải hết sức cẩn thận, lòng người khó lường…mẫu thân tin tưởng ngươi lựa chọn đúng.
”
“Ta hiểu rồi, mẫu thân đừng quá lo lắng!” Lạc Nam mỉm cười.
Sau khi tạm dừng trò chuyện với mẫu thân, hắn liền liên hệ với Vũ Lăng Phi căn dặn nàng đem tất cả tài nguyên mà Thiên Cơ Lâu giao dịch được trong thời gian qua tổng hợp lại chờ Ninh Vô Song đến lấy.
Với lượng tài nguyên đó, Lạc Gia có thể tập trung ngầm phát triển trong thời gian dài.
“Nghe nói Lạc Thiếu Chủ là tay chơi khét tiếng, không ngờ lại là người nam nhân của gia đình, lo cho thê thiếp từng li từng tí…”
Quân Tư Tình rốt cuộc tìm được thời cơ chen miệng vào, giọng điệu tràn ngập trêu tức.
Nhưng khi Lạc Nam nhìn vào ánh mắt đỏ rực của nàng, hắn chứng kiến một chút tủi thân.
Nàng không phải tủi thân vì chúng nữ được hắn quan tâm chu đáo, nàng tủi thân vì hắn có một gia đình đúng nghĩa, còn nàng thì không được như thế…
Lạc Nam đưa tay véo má Quân Tư Tình, lấy ra khăn lụa đeo lên cho nàng cười nói:
“Che mặt lại đi, nhìn thấy dung nhan của nàng làm ta không nhịn được…”
“Cũng là đồ háo sắc như đám nam nhân tục tằng kia!” Quân Tư Tình hừ một tiếng.
“Ta tuy háo sắc nhưng tâm trí cũng rất kiên định, chỉ có thể trách nàng quá đẹp…” Lạc Nam thản nhiên cười:
“Mẫu thân ta nếu có được con dâu như nàng chắc chắn sẽ rất tự hào.
”
“Phi, ai mà thèm.
” Quân Tư Tình lảng tránh ánh mắt của hắn, gò má có chút ửng đỏ lên.
“Nàng vào Không Gian Pháp Bảo đi, ta rèn luyện khó tránh khỏi nguy hiểm!” Lạc Nam đề nghị.
“Nằm mơ đi…” Quân Tư Tình liền nhảy dựng lên, hai mắt rưng rưng nước.
Lạc Nam giật mình, không hiểu sao nàng lại phản ứng lớn đến như vậy.
Quân Tư Tình không nói lời nào triển khai thân pháp bỏ chạy.
“Tư Tình!” Lạc Nam triển khai Tốc Biến chạy vọt theo nắm lấy tay nàng.
“Buông ra.
” Quân Tư Tình hai mắt lạnh lẽo không chút cảm tình nhìn hắn.
“Ta nói gì sai à?” Lạc Nam cười khổ.
“Ngươi cũng như đám người Càn Quân, Càn Nguyên mà thôi, không có gì khác biệt.
” Quân Tư Tình giọng điệu có chút cô đơn:
“Để ta rời đi thôi, khi nào tìm được vật phẩm cấp Chí Tôn ta sẽ tự mình giao nộp cho Dạ Thanh Thu, không cần ngươi bận tâm nữa.
”
Lạc Nam toàn thân chấn động, một cảm giác áy náy dâng lên.
Hắn rốt cuộc hiểu vì sao nàng lại phản ứng lớn đến như thế.
Cả đời Quân Tư Tình đã không hề có sự tự do, từ nhỏ đã bị bắt giữ mang ra đấu giá, sau đó lại bị Càn Quân Thánh Đế bí mật nuôi nhốt trong Thánh Cung chờ ngày mà hắn có thể yên tâm hưởng thụ.
Khi nàng lần đầu được rời khỏi Thánh Cung, đặt chân đến Tửu Sơn cũng phải mang theo nhiệm vụ đè nặng trên người nhằm mưu hại cả một gia tộc.
Trải qua những lần nguy hiểm, rơi vào tay nữ nhân khác là Dạ Thanh Thu, nhiều lần bị xem như món hàng đòi đem đi bán…cuối cùng nàng tuy không nói lời nào nhưng cũng lẳng lặng chấp nhận đi theo hắn.
Với quan hệ giữa hắn và nàng tuy không đến mức yêu nhau thắm thiết nhưng cũng xem như đã từng trải qua hoạn nạn, từng cùng nhau đối mặt với sinh tử, nàng lựa chọn tin tưởng hắn để tìm kiếm sự tự do mà nàng luôn khao khát, người đã thả khúc Tiêu Ngạo Giang Hồ chạm vào đáy lòng nàng.
Nào ngờ vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, chưa kịp tận hưởng một tháng ngày tự do nào, hắn liền có ý định thu nàng vào Không Gian Pháp Bảo của hắn.
Bốn chữ Không Gian Pháp Bảo như một nỗi ám ảnh đánh sâu vào tim của nàng, khiến nàng lập tức liên tưởng đến những tháng ngày bị giam cầm không có sự tự do.
Trong khoảnh khắc này, Lạc Nam liền giống như Càn Quân, Càn Nguyên…những tên nam nhân muốn nuôi nhốt nàng như chim trong lồng, cá trong chậu.
Càng đau lòng hơn khi hắn là nam nhân đầu tiên nàng gửi gắm sự tin tưởng.
Quân Tư Tình hô hấp dồn dập, tim nàng chẳng biết vì sao đau quá.
“Ta xin lỗi nàng, là ta vô tâm…” Lạc Nam siết chặt tay ngọc của nàng hơn, đem vòng eo của nàng ôm lấy, dùng giọng điệu chân thành nhất có thể nói:
“Nhưng nàng đừng hiểu lầm, Không Gian Pháp Bảo mà ta nói là một Tiểu Thế Giới bên trong đan điền của ta, nơi đó chứa đựng rất nhiều bí mật mà chỉ nữ nhân của ta mới được phép tiến vào.
”
“Ta sợ nàng ở ngoài gặp nguy hiểm nên mới muốn để nàng vào trong đó, kết làm tỷ muội với những thê tử của ta, bởi vì như ta đã nói…nàng chính là nhà.
”
“Nàng không phải muốn tìm hiểu những bí mật của ta sao? Hiện tại ta liền để nàng thoải mái khám phá.
”
Lời của hắn như một dòng nước ấm xoa dịu nội tâm vừa có dấu hiệu rạn nứt của Quân Tư Tình, nàng mím mím môi ngẩng mặt lên nhìn hắn:
“Ngươi nói thật?”
“Nếu không tin nàng có thể lập tức kiểm chứng mà?” Lạc Nam đưa tay lên lau đi lệ đọng trên khóe mắt của nàng.
Cảm nhận bàn tay ấm áp của hắn, nghe được giọng hắn ân cần, nội tâm của nàng dần bình ổn trở lại, im lặng không nói lời