“Sự mỹ lệ của những vụ nổ?”
Sắc mặt Lạc Nam mộng bức, vì sao hắn có cảm giác quyển sách cũ kỹ này chắc chắn không phải thứ tốt lành gì, e rằng cũng chẳng thua kém môn thần thông bẩn bựa Trừng Mắt Mang Thai?
Bất quá hiện tại không có thời gian để nghiên cứu, trốn dưới gầm giường nữ nhân quá lâu mất hết hình tượng, Lạc Nam liền cầm theo quyển sách bò ra.
Chứng kiến hành vi của hắn, khóe môi Quân Tư Tình giật giật hỏi: “Ngươi vừa trộm bí kiếp nhà người ta à?”
“Không phải, thứ này là của sư phụ Thiên Cơ Lâu Chủ vừa gửi cho ta!” Lạc Nam phủi phủi bìa sách, chủ động giải thích nói:
“Sư phụ của ta là một cường giả tinh thông Không Gian hàng đầu, vì thế thỉnh thoảng hắn sẽ gửi vật phẩm xuyên qua không gian đến cho ta, nàng hiểu chưa?”
“Nhưng vì sao hắn lại gửi xuống gầm giường của Giao Linh muội muội?” Quân Tư Tình hoài nghi chớp chớp đôi mắt đẹp.
“Đó là một loại thử thách!” Lạc Nam nghiêm mặt nói:
“Để khảo nghiệm khả năng ứng biến của ta, vật phẩm mà sư phụ gửi đến sẽ xuất hiện ở bất kỳ nơi đâu, nhiệm vụ của ta là bằng mọi cách phải nhặt được nó, vừa rồi cũng giống như vậy, hắn gửi vật phẩm xuống gầm giường của Giao Linh, ta cũng hết cách rồi.
”
“Thì ra là như thế, vị Thiên Cơ Lâu Chủ này đúng là quái nhân, hành vi thật là tà quái…” Quân Tư Tình nhịn không được cảm thán, rốt cuộc cũng tin tưởng lời giải thích của Lạc Nam.
Bởi vì hắn thật sự lôi ra đồ vật từ dưới gầm giường của Giao Linh, nếu như không phải là sư phụ gửi đến, vậy làm sao hắn biết nơi đó có đồ? huống hồ nàng cũng không cho rằng người như Giao Linh sẽ đem vật phẩm cất dưới gầm giường như vậy.
“Chúng ta ra ngoài được rồi…” Lạc Nam đề nghị.
“Ừm, làm phiền Giao Linh muội muội như vậy đủ rồi, ngươi còn đánh nát cả đầu bằng hữu của nàng, chúng ta cũng không tiện ở lại.
” Quân Tư Tình hiểu chuyện nói.
Lạc Nam vuốt cằm, trong lòng cũng có chút áy náy vì lừa gạt sự quan tâm của Giao Linh để đi vào phòng nàng, không muốn tiếp tục gây thêm phiền toái.
Hắn và Quân Tư Tình mở cửa đi ra, vừa lúc gặp Giao Linh đang đứng chờ bên ngoài tiểu viện, hai mắt đầy vẻ ân cần quan tâm hỏi:
“Lạc Tình tẩu tẩu không sao chớ?”
“Đa tạ muội quân tâm, Văn Lang đã trị dứt điểm cho ta rồi.
” Quân Tư Tình ôn nhu đáp lại:
“Chúng ta làm phiền muội như vậy đủ rồi, thôi thì tạm chia tay, ta và Văn Lang còn có việc phải làm.
”
“Vì sao vội vàng như vậy?” Giao Linh không nỡ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đa tạ Giao Linh muội muội nhiệt tình chiêu đãi, nếu có duyên ắt hẳn sẽ gặp lại!” Lạc Nam mỉm cười, chợt lấy ra một chiếc Nhẫn Trữ Vật đưa cho nàng:
“Bên trong là chút lòng thành của ta.
”
“Hừ, huynh xem Giao Linh ta là loại người gì?” Giao Linh tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Đừng hiểu lầm, đây giống như lễ vật mà huynh trưởng tặng cho muội muội của mình mà thôi, muội đã gọi ta một tiếng huynh thì nhất định phải có.
” Lạc Nam nghiêm túc nói.
“Huynh ấy đã nói như vậy thì muội cũng đừng khách khí!” Quân Tư Tình nói thêm, nàng rất yêu thích cô nàng ngoan ngoãn lễ phép này.
“Vậy tiểu muội cung kính không bằng tuân mệnh.
” Giao Linh hiểu chuyện ngoan ngoãn nhận lấy.
Lạc Nam lúc này mới hài lòng ôm lấy vòng eo của Quân Tư Tình, Dịch Chuyển Tức Thời triển khai, hai người liền biến mất tại chỗ.
Cả hai đều không có ý định trở lại Du Thuyền của Thương Lan Thương Hội, bởi vì nếu làm như vậy khả năng Bạch Giao Thiên gây phiền phức là rất cao, với Chiến Hạm Cự Đại của hắn e rằng có thể nghiền nát Thương Lan Du Thuyền.
Thôi thì để tránh phiền toái cho tất cả, Lạc Nam và Quân Tư Tình quyết định tự mình rời đi.
Di chuyển xuyên suốt hơn một tháng qua trên Ngọc Giao Thuyền với tốc độ nhanh chóng, khoảng cách Hải Long Cung đã không còn xa nữa, hai người có thể tự đến được.
Nhìn bóng dáng Lạc Nam và Quân Tư Tình biến mất, Giao Linh tiếc nuối nắm chặt Nhẫn Trữ Vật trong tay.
Đột nhiên một cổ uy áp phủ xuống, Đại Trưởng Lão đã đoạt mất Nhẫn Trữ Vật mà Lạc Nam tặng cho nàng.
“Đại bà bà ngươi làm gì?” Giao Linh bất mãn quát lên, vội vàng chạy đến muốn đoạt lại.
“Công chúa đừng vội, đề phòng vẫn là trên hết, để bà lão ta kiểm tra rồi sẽ trả lại cho ngươi!” Đại Trưởng Lão giải thích, bà ta sợ Lạc Nam sẽ giở thủ đoạn trong Nhẫn Trữ Vật có ý đồ bất chính với Giao Linh.
Thần thức của Thánh Đế cuồn cuộn quét qua Nhẫn Trữ Vật, kiểm tra kỹ càng không có điều gì bất thường, Đại Trưởng Lão mới yên tâm lấy vật bên trong ra ngoài.
Mùi hương dễ ngửi tràn ngập không gian, toàn thân Đại Trưởng Lão và cả Giao Linh chấn động.
Chỉ thấy thứ vừa được Đại Trưởng Lão lấy ra là một trái cây có màu hồng, căng mộng nước, hương thơm bát ngát với màu sắc cực kỳ tươi đẹp, nhìn vào hấp dẫn đến mức muốn cắn một ngụm.
Bên cạnh đó còn có một viên Đan Dược được cất giữ trong hộp thủy tinh.
“Bàn Đào Quả và Thăng Hoa Đan?” Đại Trưởng Lão vô thức nuốt một ngụm nước bọt, giọng điệu khô khốc:
“Phối hợp sử dụng hai thứ này sẽ có thể gia tăng 9000 năm đạo hạnh, tương ứng với bế quan tu luyện 9000 năm.
”
“Bàn Đào Quả chỉ có Bàn Đào Thụ mới sản sinh ra, dù có tài sản cũng chưa chắc đổi được, còn Thăng Hoa Đan thì chỉ có số ít Luyện Đan Sư sống lâu đời mới biết cách luyện chế, cả hai đều là vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu!”
Giao Linh ngơ ngẩn cả người, chẳng biết vì sao viền mắt ươn ướt.
“Xem ra là bà lão ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
” Đại Trưởng Lão áy náy cười khổ, đưa cả hai thứ trả lại cho Giao Linh nói:
“Chúc mừng công chúa, sử dụng hai thứ này ngươi sẽ đột phá Thánh Vương Viên Mãn.
”
Giao Linh không thèm để ý đến lời nói của Đại Trưởng Lão, cũng chẳng nhận lấy hai loại trân phẩm, nàng chỉ hướng ánh mắt nhìn về nơi Lạc Nam và Quân Tư Tình vừa biến mất, nhỏ giọng thì thầm chỉ mình nàng nghe được:
“Vì sao huynh và tẩu đối xử với ta tốt như vậy, Giao Linh không xứng a…”
Nàng thừa nhận sở dĩ lúc đầu nàng tiếp đón hai người chu đáo là vì tham lam mấy khúc nhạc tuyệt phẩm đó mà thôi.
Nhưng sau một thời gian ngắn tiếp xúc, nàng nhận ra bất kể là khí chất hay thái độ cư xử thì “Văn Lang và Lạc Tình” đều xứng đáng để mình kết giao bằng hữu nên mới thật tâm đối đãi.
Nhưng dù là như thế thì nàng cũng chẳng bỏ ra cái gì ngoài việc pha trà rót nước một thời gian ngắn, đổi lại được mấy khúc nhạc xuất sắc đã là vui mừng ngoài ý muốn rồi.
Không ngờ trước khi đi, huynh và tẩu còn để lại cho nàng lễ vật quý giá đến như vậy, điều này thật sự khiến Giao Linh cảm động nói không nên lời.
Với trí thông minh của nàng làm sao không nhận ra được sở dĩ hai người muốn rời đi vội vàng là vì tránh mặt Bạch Giao Thiên, không muốn tiếp tục làm nàng khó xử, càng không muốn liên lụy đến Thương Lan Thương Hội nên cũng chẳng trở về Thiên phòng số 100.
Bất kể là khí độ, lòng dạ hay cách đối nhân xử thế của Văn Lang và Lạc Tình đều khiến Giao Linh tâm phục khẩu phục.
So sánh với họ, Bạch Giao Thiên thật sự khiến nàng cảm thấy xấu hổ.
“Rốt cuộc lộ mặt rồi sao?”
Mà lúc này ở bên phía Chiến Hạm vang lên thanh âm phẫn nộ, chỉ thấy Bạch Giao Thiên thả người bay lên, chứng kiến Lạc Nam và Quân Tư Tình thi triển Dịch Chuyển Tức Thời biến mất, hắn liền trầm giọng quát:
“Bạch Giao Tộc tiến hành tìm kiếm, truy sát bọn chúng cho ta!”
“Tuân mệnh!”
Từ trên Chiến Ham vang lên vô số thanh âm, theo sau đó là hàng loạt cường giả phá không bay lên, phân tán ra khắp bốn phương tám hướng tìm kiếm tung tích của Lạc Nam và Quân Tư Tình.
“Khốn nạn!” Giao Linh rốt cuộc không ức chế nổi lửa giận trong lòng trước hành vi ghê tởm của Bạch Giao Thiên.
Nàng hai tay huy vũ trước mặt, biển nước liền sôi trào dữ dội, vô số cột sóng phá không mà lên nghiền ép về đám chó săn của Bạch Giao Thiên.
“Hừ, nàng vì người ngoài mà công kích thành viên của Bạch Giao Tộc?”
Bạch Giao Thiên hừ lạnh, cũng triển khai thế công, vô số cột nước ngưng tụ thành những con Giao Long hung