Con Đường Bá Chủ

Chương 1985


trước sau



Tiến vào bên trong kết giới, Lạc Nam nhìn thấy một hồ nước nhỏ trong veo rải đầy cánh hoa, cổ thụ xanh mát, thảm cỏ mịn màng tươi tốt.

Ở bên bờ hồ nằm đó một sinh vật xinh đẹp với cơ thể to lớn thon dài, tuy nhiên lại suy yếu đến đáng thương, hai mắt khép hờ, không còn sức sống.

Hình thể như rắn, lớp vảy trắng muốt như ngọc, cái đầu tinh xảo, đôi sừng hơi nhô lên đáng yêu.

“Đây là Bạch Long…Thần Thú Bạch Long?”
Lạc Nam liền nhận ra lai lịch của sinh vật này.

Sau khi giác tỉnh huyết mạch Nghịch Long, hắn cũng có thêm rất nhiều kiến thức về Long Tộc.

Trong đó Bạch Long là một nhánh tương đối hy hữu của Long Tộc, bọn hắn sử dụng Quang Minh Long Lực, Tinh Thần Lực và cả Hồn Lực, nắm giữ sức mạnh của ánh sáng, tinh thần và linh hồn.

Bạch Long sức mạnh không thua gì Chân Long, là khắc tinh của Hắc Long và Ma Long.

Chỉ tiếc lúc này tôn Bạch Long đang nằm bên bờ hồ lại cực độ suy nhược, lực lượng như bị rút sạch khiến nó ngay cả mở mắt cũng không làm được.

“Sao lại như thế?”
Lạc Nam nhíu chặt chân mày, bắt đầu cảm thấy khó hiểu.

Rõ ràng Bạch Long không hề giống với hình dáng hư ảnh của Yêu Thánh Tôn Viên Mãn xuất hiện bên trong Ảo Trận mà Hồ Điệp Cốc dùng để khảo nghiệm những người tiến vào.

“Hư ảnh Yêu Thánh Tôn Viên Mãn bên trong Ảo Trận là một Chiến Thú khác, không phải Bạch Long…” Lạc Nam lập tức nhận định.

Hơn nữa trạng thái hiện tại của Bạch Long chỉ còn một hơi thở cuối cùng, nó sở dĩ còn sống sót nhờ vào ý chí nghị lực và mong muốn được sống, làm sao đủ khả năng phát rồ phóng thích uy áp cường đại đe dọa người đến gần?
Như vậy tất cả suy đoán của Lạc Nam ban đầu khi đi vào Ảo Trận đã sai lệch phương hướng.

Khảo nghiệm kháng cự uy áp của Yêu Thánh Tôn Viên Mãn trong các Ảo Trận là dụng ý khác của Hồ Điệp Cốc Chủ.

“Ngươi là Lạc Nam?”
Lúc này có thanh âm mềm mại như nước pha lẫn chút mong chờ truyền đến.

Có luồng hương thơm như hoa lan nở rộ nhẹ phớt ngang cánh mũi, Lạc Nam đưa mắt nhìn sang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Chỉ thấy một thân ảnh bên dưới hồ nước bay lên, bọt nước không thể chạm vào người nàng, cánh hoa trôi nổi quanh thân thể nàng, tô điểm cho những đường cong uyển chuyển tinh tế.

Đó là một vị mỹ nhân sắc nước hương trời, sở hữu khí chất ôn nhu hòa nhã tưởng chừng dễ gần nhưng lại ẩn chứa sự thanh cao kiêu ngạo từ tận xương cốt.

Trên thân mặc cung trang màu trắng, có thêu những con hồ điệp đang bay lượn bên trên, mái tóc dài đen tuyền như thác mượt tùy ý xõa xuống qua vai, đến tận phần đuôi tóc cột lại thành chùm đơn giản bằng dây vải.

Nàng có đôi mắt xanh thẳm trong suốt như mặt hồ thu, lông mi đen tuyền cong vút, mày liễu nhẹ cong, mũi quỳnh cao thẳng, bờ môi đỏ thẳm như hoa anh đào mím nhẹ vào nhau.

Dung nhan này không phải đẹp nhất mà Lạc Nam từng thấy, thậm chí còn thua kém họa quốc yêu cơ như Quân Tư Tình một bậc nhưng lại khiến hắn cực kỳ ấn tượng.

Bởi vì trên khuôn mặt mỹ miều đó của nàng mang theo nét đuộm buồn làm lòng người thương tiếc, khiến bất kỳ ai cũng phải mềm lòng, hận không thể chia sẽ, gánh vác nỗi buồn thay cho nàng.

Nhưng chính vì cái cảm giác thanh cao kiêu ngạo của nàng lại vô tình khiến người đối diện sinh ra tự ti, không dám chia sẽ với nàng, sợ bị nàng từ chối.

Đây là một nữ nhân mang đến sự mâu thuẫn cho người đối diện.

Mặc dù Lạc Nam ngắm nhìn nàng, nhưng trong mắt vẫn cực kỳ thanh minh, không có chút sỗ sàng nào, bình tĩnh chắp tay lên tiếng:
“Tại hạ đúng là Lạc Nam, gặp qua Hồ Điệp Cốc Chủ!”
Hồ Điệp Cốc Chủ khẽ gật đầu, bước đến bên cạnh Bạch Long đang nằm, khẽ nhắm mắt lại tựa thân mình vào đầu của Bạch Long như để trấn an, động viên.

Một hồi sau dao động linh hồn của Bạch Long rõ ràng hơn lúc trước, rõ ràng nó đã tiếp nhận được thông tin từ chủ nhân, biết lại sắp có người đến cứu mình.

Lúc này Hồ Điệp Cốc Chủ mới mở ra đôi mắt đuộm buồn, nhìn Lạc Nam ôn nhu nói:
“Ta tên là Tây Thi, nhìn tuổi của ngươi khá trẻ, cứ gọi ta một tiếng Thi tỷ tỷ, xưng đệ là được.


“Thi tỷ tỷ…” Lạc Nam không ngần ngại gọi một tiếng.

“Tốt lắm, vấn đề của Bạch tỷ xem ra phải nhờ đệ hỗ trợ rồi!” Tây Thi lo lắng nhìn Bạch Long, trong giọng nói vậy mà mang theo chút cầu khẩn.

Hiển nhiên nàng thật sự đặt hy vọng vào Lạc Nam mà không quan tâm đến vấn đề tu vi yếu kém của hắn.

Có lẽ đối với nàng, chỉ cần có thể cứu chữa cho Bạch Long của mình, nàng sẽ gửi gắm hy vọng cho tất cả những người tiến vào nơi này.

“Đệ có thể đến gần quan sát Bạch Long chứ?” Lạc Nam khẽ hỏi.

“Không thành vấn đề.

” Tây Thi gật đầu, nàng còn cẩn thận hỏi: “Có cần tỷ tránh mặt không?”
“Vậy thì không cần!” Lạc Nam lắc đầu, cẩn thận bước đến bên cạnh Bạch Long.

Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn mở ra, Lạc Nam quan sát thật kỹ lưỡng trạng thái của Bạch Long.

Nhiệm Vụ không cho hắn dùng chiến lực của mình để chiến đấu, nhưng không hề cấm hắn trị thương hay quan sát.

Mà bởi vì Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn đã là Thất Tinh Thánh Bảo từ lúc thôn phệ linh hồn của đám Thiên Yết Tộc, Lạc Nam cũng dễ dàng sử dụng nó để xem thấu hiện trạng của Bạch Long.

Rất nhanh Lạc Nam đã nhận ra vấn đề quan trọng cần lưu ý.

Quang Minh Long Lực, Hồn Lực, Tinh Thần Lực của Bạch Long đã bị rút sạch, đan điền và linh hồn trọng thương khiến nó không thể tự mình khôi phục.

Xương cốt và lục phủ ngũ tạng của Bạch Long đều nát bấy, trên cơ thể và linh hồn bên trong có những vết thương trí mạng.

Vừa trọng thương cơ thể và linh hồn, vừa bị rút sạch lực lượng, đan điền rối tung, quả thật dù có được thu vào Thú Giới của Ngự Thú Sư cũng không thể tự động khôi phục.

Ở trong các loại tài nguyên trị thương Thất Tinh Thánh Cấp cũng cực hiếm thứ có thể giải quyết được các vấn đề này cho Thần Thú cao cấp như Bạch Long.

Sắc mặt Lạc Nam nghiền ngẫm, trong lòng như đã phán đoán được điều gì, hắn bước đến trước đầu Bạch Long, lấy ra một khối Hồn Thạch Nhũ, tách miệng rồng muốn bỏ vào.

HỐNG!
Ngay khoảnh khắc này, một tiếng gầm phẫn nộ từ trong thân thể Bạch Long bạo phát mà ra.

Vết sẹo giữa trán Bạch Long nổi cộm lên thành một Trảo Ấn khổng lồ, từ trong đó là cuồn cuộn hơi thở Hắc Ám như khói đen cuồn cuộn bóc lên, ngưng tụ thành hư ảnh một con hung thú kiệt ngạo với hình thù dữ tợn, uy áp Yêu Thánh Tôn Viên Mãn của nó tác động trực diện lên cơ thể Lạc Nam như muốn nghiền nát hắn thành cặn bã.

Đó là một tia Linh Hồn, tia Linh Hồn được đánh vào cơ thể Bạch Long khi tạo nên vết thương giữa đầu nó.

“Nó đây rồi!” Lạc Nam mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm vào hư ảnh hung thú vừa từ vết sẹo giữa đầu Bạch Long xuất hiện.


Hư ảnh hung thú này giống y như đúc hư ảnh được khảo nghiệm bên trong Ảo Trận, ngay cả uy áp hùng mạnh và sát khí hung lệ của Yêu Thánh Tôn Viên Mãn cũng rõ ràng mồn một.

Lạc Nam đưa mắt nhìn Tây Thi, chứng kiến nàng cũng đang cắn cắn môi nhìn lấy hắn.

“Có lẽ chính hư ảnh hung thú này mới là thứ khiến tỷ lập nên những Ảo Trận khảo nghiệm đó?” Hắn bình tĩnh nói:
“Bởi vì nó sẽ xuất hiện bạo phát uy áp ngăn cản những người muốn cứu vớt Bạch Long, nên chỉ những ai thành công kháng cự được uy áp của nó do Ảo Trận mô phỏng ra mới đủ tư cách xuất hiện ở nơi này?”
“Không sai!” Tây Thi thở ra một hơi thừa nhận.

Lạc Nam mỉm cười nói tiếp: “Thương thế của Bạch Long thật sự rất nặng, nặng đến mức đã gần như mất mạng nhưng không phải không thể cứu chữa, ngược lại có rất nhiều biện pháp để chữa trị!”
“Ví dụ như con Mộc Kỳ Lân của Tô Thần Y, nếu thi triển Thần Thông cung cấp sinh mệnh cho Bạch Long, tin chắc Tô Thần Y đã có thể cứu được Bạch Long hồi phục hoàn toàn.


Chứng

kiến Tây Thi im lặng không đáp, Lạc Nam tiếp tục mở miệng:
“Vừa rồi ở bên ngoài, đệ rất tò mò về biểu lộ của Tô Thần Y và Mộc Kỳ Lân sau khi bọn hắn rời khỏi kết giới, đó là biểu cảm phức tạp rất khó lý giải…”
“Hiện tại đệ đã hiểu được nguyên nhân, biểu lộ của Tô Thần Y là cảm giác áy náy của một người Y Sư, hắn áy náy với Tây Thi tỷ, áy náy với y đức của chính mình.


“Mà biểu lộ của Mộc Kỳ Lân là sự thất vọng với chủ nhân của nó, rõ ràng nó có thể trị khỏi thương tổn cho Bạch Long nhưng Tô Thần Y ra lệnh cho nó không được xuất thủ.


Lạc Nam nở nụ cười chế giễu: “Tô Thần Y không phải không chữa được, mà căn bản là không dám chữa!”
Hắn xoay người, chỉ tay vào hư ảnh hung thú đen kịch đang hiện ra giữa không gian, gằn từng chữ một:
“Chủ nhân của con hư ảnh Chiến Thú này, kẻ đã ra tay tổn thương Bạch Long chắc chắn có thân phận kinh thiên động địa, chính thân phận của kẻ đó là thứ khiến Tô Thần Y và rất nhiều Ngự Thú Sư khác phải im lặng rời đi, không dám nhắc đến tình huống thật sự dù chỉ một lời.


“Đệ nói có đúng không?” Lạc Nam nhìn thẳng Tây Thi.

“Hoàn toàn chính xác!” Tây Thi thân thể nhẹ run, lời nói trở nên lạnh lùng:
“Hắn chính là Minh Chủ Ngự Thú Liên Minh đương nhiệm, quyền lực ngập trời, không người dám đắc tội.


“Thương thế của Bạch Long tỷ là do Chiến Thú của hắn gây ra, những Ngự Thú Sư từng đến nơi đây và Tô Thần Y sau khi nhận ra điều này từ cơ thể Bạch Long tỷ đều không dám ra tay cứu chữa hay can thiệp vào, vì lo lắng đại họa sẽ đến với bản thân và thế lực sau lưng của họ.


Lạc Nam híp mắt lại, rốt cuộc rõ ràng tất cả mọi chuyện.

Tô Thần Y và những Ngự Thú Sư từng đến nơi này thật ra có bản lĩnh trợ giúp Bạch Long, nhưng vì kiêng kỵ thân phận của Ngự Thú Minh Chủ nên không dám cứu trị.

Tô Thần Y là một Luyện Đan Sư và Y Sư có tâm với đạo đức làm nghề, ông ta phải đấu tranh tâm lý dữ dội cho việc có nên cứu chữa Bạch Long hay không.

Cứu thì đắc tội Ngự Thú Minh Chủ, khiến Đại Lâm Phái của ông ta gặp nạn.

Không cứu thì trái với lương tâm của một Y Sư, thấy chết mà không cứu dù rằng có đủ khả năng.

Vậy nên khi rời khỏi kết giới, Tô Thần Y cúi đầu không dám nhìn thẳng mặt mọi người, ngay cả hai đồ đệ hỏi thăm cũng không thèm đáp, lương tâm cắn rứt.

Mộc Kỳ Lân thì thất vọng với quyết định của chủ nhân.

Đứng ở cương vị của Tô Thần Y, rơi vào tình huống như thế thật sự tiến thoái lưỡng nan, có lẽ hắn đang rất hối hận vì tiến đến Hồ Điệp Cốc, thà rằng chưa từng rơi vào hoàn cảnh.

“Có thể cho đệ biết nguyên nhân Ngự Thú Minh Chủ ra tay với Bạch Long? Hay đúng hơn là ra tay với tỷ?” Lạc Nam hỏi.

Chuyện này không có gì phải che giấu, Tây Thi hồi đáp:
“Ngự Thú Minh Chủ có một Chiến Thú cường đại là Ma Long, nó muốn giao phối với Bạch Long tỷ để gia tăng mức độ tinh khiết trong huyết mạch, tìm cơ hội đột phá tầng thứ cao hơn nhưng không được đồng ý…”
“Vì vậy Ngự Thú Minh Chủ đã bí mật tập kích ta, đánh trọng thương Bạch Long tỷ, còn lưu lại một tia Linh Hồn Chiến Thú khác của hắn là Yểm Ma Thú cảnh báo những người muốn hỗ trợ trị thương.


“Ta sáng lập các Ảo Trận ở Chân Mi Giới mô phỏng hình dáng và khí tức của Yểm Ma Thú với hy vọng tìm ra Ngự Thú Sư không sợ cường quyền, không sợ áp bách, đồng ý ra tay hỗ trợ.


“Đáng tiếc…” Nàng cười khổ: “Đến hiện tại vẫn chưa có ai.


“Ai nói không có?” Lạc Nam cất tiếng cười dài.

Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn điều động, cắn nuốt sạch sẽ một tia Linh Hồn Yểm Ma Thú còn lưu lại trong cơ thể Bạch Long.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“RỐNG!”
Linh hồn của Yểm Ma Thú hoảng sợ và phẫn nộ gào thét, muốn chống cự nhưng lại bị Lạc Nam vô tình xóa sổ, không để lại chút dấu vết nào trong ánh mắt kinh dị của Tây Thi.

Dù sao nó cũng chỉ là một tia Linh Hồn mà thôi, chẳng qua vì nó ký sinh vào Linh Hồn của Bạch Long nên Tây Thi lưỡng lự không dám giải quyết, sợ gây ảnh hưởng đến Bạch Long.

Nhưng Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn của Lạc Nam thì khác, có thể thôn tính sạch sẽ Linh Hồn được chỉ định mà không gây ra ảnh hưởng gì.

Lúc này hắn mới bắt tay vào trợ giúp Bạch Long hồi phục.

Các loại Thánh Đan, Hồn Thạch Nhũ, Bất Tử Dịch Thủy được truyền vào trong miệng Bạch Long.

Đan điền, xương cốt, linh hồn…toàn bộ lấy tốc độ nhanh chóng làm lành.

Với hàng loạt tài nguyên cao cấp như vậy, Bạch Long lập tức như được thay da đổi thịt, sức sống cuồn cuộn kéo về.

Cảm nhận được trạng thái của Bạch Long ngày càng tốt hơn, Tây Thi mừng đến ngấn lệ, hai mắt sáng quắc nhìn lấy Lạc Nam.

“Tỷ thu Bạch Long vào Thú Giới đi, ở trong môi trường tịnh dưỡng…chỉ cần tiêu hóa tất cả tài nguyên mà đệ vừa sử dụng là sẽ khôi phục tám phần mười rồi.

” Lạc Nam cười nói.

Tây Thi hiểu ý làm theo lời hắn, thu Bạch Long vào Thú Giới trong đan điền của mình.

Nàng cảm kích nhìn lấy Lạc Nam hé mở môi thơm: “Tình huống vừa rồi chắc chắn đã bị linh hồn Yểm Ma Thú truyền về cho chủ nhân của nó, đệ đã trở thành kẻ thù của Ngự Thú Minh Chủ…nhưng yên tâm đi, tỷ bằng mọi giá cũng sẽ bảo vệ đệ.


Lạc Nam không sợ, chỉ tò mò hỏi: “Vì sao tỷ không đem chuyện xấu mà Ngự Thú Minh Chủ đã làm vạch trần cho toàn bộ vũ trụ nhìn thấu bộ mặt thật của hắn?”
Tây Thi giải thích nói: “Cục diện Ngự Thú Liên Minh phức tạp hơn đệ tưởng, tuy có tám đại thế lực thành lập, nhưng giữa các thế lực cũng chia bè kết cánh.


“Ngự Thú Minh Chủ hiện tại chính là Tông Chủ đời trước của Ma Thú Tông, hắn còn có đến hai đồng minh khác là Ngự Hồn Điện và Hợp Hoan Gia, có thể nói là quyền thế thông thiên, một tay che trời.


“Kế đó là Nghê Thần Sơn Trang và Phần Thiên Tông cũng kết minh, Chiến Yêu Các, Hồ Điệp Cốc và Đại Lâm Phái thì là ba phương đơn độc.


“Vậy nên thực lực vi tôn, dù ta có vạch trần bộ mặt của Ngự Thú Minh Chủ cũng khó lật đổ được hắn, ngược lại bọn chúng sẽ trách cứ ngược lại ta, ép buộc ta giao Bạch Long tỷ ra.


“Vì sao tỷ không kết minh với các thế lực?” Lạc Nam chép miệng.

“Mỗi thế lực có phương châm và lý tưởng khác nhau.

” Tây Thi đáp:
“Mục đích của ta là kết minh với các tộc Thần Thú hùng mạnh thay vì các thế lực Ngự Thú Sư, đáng tiếc ta chưa làm được.


Thấy Lạc Nam lắng nghe, nàng kiên quyết nói:
“Hơn nữa ta đang chờ đợi thời cơ lật đổ Ngự Thú Minh Chủ, đó là khi Thú Thần Hội diễn ra, ta sẽ bằng vào thực lực của mình đoạt lấy chiếc ghế đó, trở thành Tân Minh Chủ đường đường chính chính trước ánh mắt của toàn vũ trụ.


Nào ngờ Lạc Nam lắc đầu, nhếch môi nhìn lấy nàng:
“Thật xin lỗi, vị trí đó đệ cũng muốn ngồi!”

Chúc cả nhà ngủ ngon.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện