Con Đường Bá Chủ

Chương 2003


trước sau



“Meo!”
Một tiếng mèo kêu cực kỳ đáng yêu từ thể nộ Hắc Vân Bạch Hổ vang lên khiến toàn trường sững sờ.

Theo sau đó, chỉ thấy cơ thể dũng mãnh vô song của Hắc Vân Bạch Hổ đạp ra hai bước chân.

Đột ngột thân thể khổng lồ của nó đã cấp tốc thu nhỏ lại chỉ trong khoảnh khắc, kích thước trở nên nhỏ xíu bằng cánh tay như một con mèo nhà.

Mà khi thu nhỏ lại giống con mèo, trọng lực nặng nề đến từ Toan Nghê Thần Thú mang đến tác động cực nhỏ lên cơ thể Bạch Miêu Miêu.

Lại thêm khi hóa thành mèo chiến lực không thể sánh bằng trạng thái bạch hổ nhưng lại khiến Bạch Miêu Miêu trở nên linh hoạt, nhanh nhẹn chưa từng có.

Thoát một cái vô cùng đơn giản, nàng đã tránh thoát hoàn toàn khỏi phạm vi công kích đến từ Nghê Thần Kim Trọng Kiếm của đối thủ trong sự khó tin và khiếp sợ của Nghê Bát.

RỐNG!
Vừa thoát khỏi thế công, cơ thể mèo nhỏ của Bạch Miêu Miêu đã biến trở lại bình thường, cực kỳ linh hoạt xoay người, trong miệng ngưng tụ vô tận Hắc Kim Lực thành một quả pháo hung hăng bắn thẳng.

OÀNH
Bắn trúng mục tiêu, thân thể Toan Nghê lảo đảo, một lần nữa nó phẫn nộ gào thét.

Mặc dù công kích vừa rồi của Bạch Miêu Miêu không tạo nên quá nhiều thương thế, nhưng việc liên tục bị kẻ địch cấp thấp hơn mình đùa giỡn làm nó phẫn nộ dị thường.

Bạch Hổ không hổ danh là một trong số các loại Thần Thú có tốc độ cao nhất, dù Bạch Miêu Miêu đang được Lạc Nam và Pháp Bảo hỗ trợ nhưng không thể phủ nhận sự linh hoạt của nàng.

Không những Toan Nghê, mà ngay cả Nghê Bát cũng là đầy mặt âm trầm.

Hắn đường đường là thiên kiêu kiệt xuất bậc nhất của Bách Thú Vũ Trụ những năm trở lại đây, tuổi còn trẻ đã đủ tư cách đứng ra tham dự Thú Thần Chiến, nhưng hiện tại lại bị một kẻ khác vượt cấp chiến đấu, lửa giận trong lòng đã lên đến tột đỉnh.

Đám người của các thế lực khác cũng chẳng vội ra tay, bọn hắn chỉ tập trung nhìn chăm chú trận chiến giữa Nghê Bát và Lạc Nam với ý định thám thính thực lực của hắn, tìm ra điểm yếu để tung đòn kết liễu.

Mà lúc này Nghê Bát đã triệu hoán thêm một con Chiến Thú cường đại khác của mình hiện diện trước mắt.

Đó là sinh vật có dáng vẻ như một người khổng lồ không có mắt mũi nhưng toàn thân lại do vô vàn Kim Thuộc Tính kết tụ thành, sáng rực lóa mắt như khôi lỗi bằng kim loại.

“Kim Tinh Linh, mau cung cấp sức mạnh cho Toan Nghê!” Nghê Bát nghiêm nghị hạ lệnh.

Nhìn thấy Kim Tinh Linh, ánh mắt toàn trường lóe lên dị sắc.

Ai cũng biết rằng mặc dù Nghê Bát mang danh có hai con Chiến Thú, nhưng chiến tướng chủ chốt vẫn là Thần Thú Toan Nghê, Kim Tinh Linh chỉ là con Chiến Thú mà Nghê Bát dùng để phụ trợ cho Toan Nghê tu luyện cũng như chiến đấu mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

ỜM.

Quả nhiên khi Nghê Bát vừa dứt lời, sinh vật được xưng là Kim Tinh Linh đã ngửa đầu gầm thét, toàn bộ cơ thể sáng lên, vô số Kim Thuộc Tính từ trên người nó cuồn cuộn tiến sang thân thể Toan Nghê và được hấp thụ sạch sẽ.

RỐNG!
Toan Nghê như uống phải chất kích thích, toàn thân hiện lên một bộ chiến giáp hoàng kim oai phong lẫm liệt, móng vuốt dài ra, tất cả lực lượng tiêu hao đã hồi phục, ngay cả khí tức cũng hùng mạnh lên gấp mấy lần.

“Trực tiếp nghiền ép, không cần sử dụng vũ kỹ rườm rà!” Nghê Bát cười lạnh nói.

Hắn đã nhận ra nhược điểm của Bạch Miêu Miêu, nếu Hắc Vân Bạch Hổ đã dựa vào tốc độ né tránh vũ kỹ được đánh ra, vậy thì không cần dùng vũ kỹ nữa, cứ để Toan Nghê đuổi giết như mèo vờn chuột, cũng không tin một con Đại Yêu Thánh có thể vĩnh viễn né tránh thế công của Yêu Thánh Tôn.

Chưa kể hiện tại Toan Nghê đã đạt đến trạng thái hùng mạnh nhất của nó.

Hai mắt đỏ lên vì khát máu, Toan Nghê đã tưởng tượng ra viễn cảnh mình sẽ xé xác Bạch Miêu Miêu.

Tốc độ nhanh đến kinh người lao đến.

“Hự…”
Bạch Miêu Miêu nhất thời không kịp phản ứng toàn thân bị chấn bay, một lớp Trận Pháp được Lạc Nam bảo vệ quanh thân nát bấy.

“Haha, xé xác nó!” Nghê Bát cất tiếng cười dài.

Toan Nghê thừa thắng xông lên, hiện tại nó chẳng ngán bất kỳ đối thủ nào, cơ thể như thái sơn áp đỉnh vồ xuống Hắc Vân Bạch Hổ.

“Miêu Miêu, Tụ Vân Đoạt Mệnh Trảo!” Lạc Nam làm động tác vồ xuống, trong lòng điều động Thiên Văn Quy Hoa Quyết.

Bạch Miêu Miêu gật đầu, lần này không tiếp tục né tránh thế công của cường địch, ngược lại tất cả Hắc Vân khắp toàn thân nàng luân chuyển dữ dội, dồn nén vào đôi hổ trảo một cách tối đa.

Lúc này tất cả sức mạnh của Bạch Miêu Miêu đã dồn vào một đòn này.

Oanh Thiên Tổ Phù, Sát Thế và Chiến Thế bạo phát, vồ thẳng vào Toan Nghê đang lao đến.

“Tốn công vô ích, dù ngươi dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng không thể vượt qua chênh lệch về cảnh…” Biểu lộ khinh miệt của Nghê Bát liền cứng lại trên mặt, lời còn chưa nói hết.

Bên trên đôi Hổ Trảo của Bạch Miêu Miêu, một đóa Bỉ Ngạn Hoa nở rộ đầy thần bí và lãnh diễm.

Toàn thân nàng run rẩy, chỉ cảm thấy mình đang sở hữu một cổ thực lực vượt qua tưởng tượng của bản thân.

Công kích đã không thể ức chế được tung ra.

RĂNG RẮC.

Trong ánh mắt chấn kinh của toàn trường, lớp hoàng kim giáp trên thân Toan Nghê vỡ thành cặn bả.

Thân thể của nó bị mười cái vuốt hổ xuyên qua, rơi thành từng khối, từng khối thịt đẫm máu.

Toan Nghê Thần Thú, chết đến không thể chết hơn được nữa.

“PHỐC!”
Hai thanh âm máu tươi cuồng phún đồng loạt vang lên.

Một thanh âm là do Nghê Bát bị phản phệ đến bất tỉnh, một thanh âm khác là đôi hổ trảo của Bạch Miêu Miêu đã bị chấn đến nát bấy, cơ thể phản chấn văng ngược trở về, trong miệng hung hăng rỉ máu.

Dáng vẻ Hắc Vân Bạch Hổ biến mất, nàng trở thành một mỹ nhân anh khí bừng bừng, nghiêng nước nghiêng thành nằm trong lòng ngực Lạc Nam.

Hiển nhiên việc tiếp nhận Bỉ Ngạn Hoa với số lượng đường văn toàn diện của Lạc Nam vượt quá khả năng chịu đựng của cơ thể Bạch Miêu Miêu.

Sau khi bùng nổ nhất kích tiêu diệt kẻ thù, nàng cũng ảm đạm uể oải, mất đi chiến lực.

Nhưng lúc này toàn bộ hiện trường không ai để tâm đến trạng thái của Bạch Miêu Miêu cả.

Tất cả chỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn Toan Nghê hóa thành một đám máu thịt cùng với Nghê Bát vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ đã hôn mê bất tỉnh.

“Ực…”
Vô số người nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, kiêng kỵ đến cực điểm nhìn lấy Lạc Nam.

Không ai tin rằng một Đại Yêu Thánh sau từng ấy thủ đoạn có thể tiêu diệt Yêu Thánh Tôn.

Mọi thứ tuy hoang đường nhưng nó đã xảy ra.

Ngoài việc tu vi thấp hơn, Hắc Vân Bạch Hổ có ưu thế là Thần Thú Biến Dị so với đối thủ, được trang bị Pháp Bảo đẳng cấp cao hơn.

Nhưng sau tất cả, người đã đem đến chiến thắng này không ai khác ngoài Ngự Thú Sư của Hắc Vân Bạch Hổ.

Dùng Bí Tự Trận, Oanh Thiên Tổ Phù, Thiên Văn Quy Hoa Quyết…những loại thủ đoạn thần bí mà hầu hết người đều không nhìn ra.


Lại thêm yếu tố bất ngờ, nhân lúc Toan Nghê và Nghê Bát chủ quan nhất, cho rằng bản thân sẽ thắng nhất tung ra một đòn chí tử.

Và kết quả…
“Hoan hô!”
Toàn bộ Hồ Điệp Cốc cất tiếng reo hò hưng phấn, sùng bái đến cực điểm nhìn chằm chằm thân ảnh vị nam chủ nhân duy nhất của mình.

Lạc Nam không bận tâm đến cái nhìn của đám đông, hắn chỉ cẩn thận dùng óng tay áo lau đi vết máu nơi khóe miệng của Bạch Miêu Miêu, ôn nhu nói:
“Nàng làm rất tốt.


Bạch Miêu Miêu suy nhược đến cực điểm nhưng vẫn nở nụ cười, thì thào nói:
“Chủ công, đây là ngày hạnh phúc nhất của mạt tướng!”
Được chủ công toàn lực trợ giúp, vượt cấp chiến đấu tiêu diệt kẻ địch cường đại cản trở đường đi của hắn.

Đối với Bạch Miêu Miêu, đây chính là trận chiến đáng giá kiêu hãnh nhất của bản thân nàng.

“Sau này đừng gọi chủ công xưng mạt tướng nữa.

” Lạc Nam ôn nhu hôn lên trán nàng:
“Từ từ làm quen với thân phận hồng nhan tri kỷ của ta.


Bạch Miêu Miêu ngơ ngác nhìn lấy hắn, viền mắt có lệ quang tỏa ra, toàn thân như được nếm mật.

“Tiểu súc sinh đi chết!”
Một tiếng quát kinh nộ bùng nổ, Nghê Cửu sắc mặt vặn vẹo,

hình xăm Toan Nghê Thần Thú bao trùm toàn bộ cơ thể hắn.

Là người của Nghê Thần Sơn Trang, mỗi thành viên cấp cao đều phải ký khế ước với một con Toan Nghê.

Không thèm triệu hồi Chiến Thú, Nghê Cửu và Toan Nghê nhân thú hợp nhất, muốn chính tay tiêu diệt Lạc Nam mới có thể hả được mối hận trong lòng.

Nghê Bát là nhi tử đáng giá kiêu ngạo nhất của hắn, ngày hôm nay nhi tử bị người khác chà đạp, Chiến Thú mạnh nhất bị giết chẳng khác nào phế đi cả tương lai.

Thân làm phụ thân, Nghê Cửu chỉ biết tự trách bản thân quá mức tự tin về thực lực của nhi tử mà không ra tay can thiệp vào, cuối cùng đành phải đem tất cả oán hận dồn lên đầu Lạc Nam.

“Nghê Thần Quyền!”
Quyền Thế và Sát Thế ngưng tụ thành thực chất, Nghê Cửu trên thân mọc ra vảy giáp kiên cố, nắm tay nhắm thẳng đầu Lạc Nam oanh tạc.

Chỉ tiếc là trên thân Tây Thi cũng hiện lên hình xăm Bạch Long, cánh tay hóa Bạch Long Trảo thản nhiên đối kháng.

OÀNH!
Không gian băng liệt, Nghê Cửu bị đẩy lùi liên tục vài bước, sắc mặt âm trầm.

Không phải Toan Nghê của hắn yếu hơn Bạch Long, nhưng bởi vì Tây Thi sở hữu thể chất đặc biệt có thể khiến chiến lực của Chiến Thú mạnh hơn, vì vậy mới chiếm thế thượng phong.

“Phu quân ta và tỷ muội đang ôn chuyện, các ngươi không ai được phép xía vào!”
Tây Thi hờ hững nói, chắp tay đứng trước mặt Lạc Nam và Bạch Miêu Miêu.

Lạc Nam nhàn nhạt cười, thu hồi Bạch Miêu Miêu vào trong Linh Giới Châu, bước ngang sóng vai với Tây Thi nói:
“Nào có phu quân để thê tử ngăn cản địch nhân?”

Ngồi trên lưng Ma Long, Ma Vĩnh chỉ nghe hơi thở dồn dập từ trong đan điền của mình:
“Mẹ kiếp, nói với lũ khốn ngu xuẩn đó đừng tiếp tục dây dưa nữa, toàn lực lao đến giết hắn bằng mọi giá, bổn tọa có dự cảm không lành.


Hiển nhiên từ biểu hiện của Lạc Nam đã làm hắn ngửi thấy mùi vị nguy hiểm.

Ma Vĩnh sắc mặt nghiêm nghị, ngay cả vị tiền bối này cũng cảm thấy không lành?
Hắn nào dám xem thường, vội vàng truyền âm cho đám cường giả còn lại:
“Toàn lực xông lên tiêu diệt hắn, đừng có tiếp tục ngu xuẩn như Nghê Bát!”
Ánh mắt 9 vị cường giả còn lại đồng loạt lóe lên.

“Chết!”
Nghê Cửu đã sớm không nhịn được, hắn triệu hồi thêm một con Kim Tinh Linh, đồng thời ra lệnh luôn cho Chiến Thú Kim Tinh Linh của nhi tử:
“Kim Tinh Linh, gia tăng sức mạnh cho lão tử, lão tử phải nghiền hắn thành cặn bả.


Hai con Kim Tinh Linh tuân lệnh, chúng nó cấp tốc cung cấp Kim Thuộc Tính cho Nghê Cửu.

GẦM!
Nghê Cửu ở trạng thái dung hợp với Toan Nghê được cả hai con Kim Tinh Linh cung cấp sức mạnh, chiến lực đại tăng, mạnh hơn Nghê Bát gấp mấy lần.

Cơ thể như một quả đạn pháo mang theo sát thế đầy trời hung hăng lao đến.

Cũng trong cùng thời điểm, những nhân vật khác cũng bạo khởi thế công.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phần Cường triệu hoán hai tôn Chiến Thú hỏa thuộc tính là thần thú Hỏa Kỳ Lân và bán thần thú Điểu Diễm Tước, kích hoạt luôn cả thể chất đặc biệt Hỏa Diễm Yêu Thể gia tăng sức mạnh cho chúng nó.

Phần Liệt không cam lòng thua kém, triệu hoán ra hai con bán thần thú Hỏa Diệm Giao Long giương nanh múa vuốt.

“Thất Tinh Thánh Kỹ - Phần Thiên Lệnh!” Phần Cường và Phần Liệt trầm giọng quát.

Kỳ Lân Thánh Hỏa và Hỏa Yêu Tôn Lực của đám Chiến Thú như vòi rồng quét ngang, phần thiên phệ địa, thiêu trụi thế gian vạn vật.

Hồn Từ và Hồn Trần của Ngự Hồn Điện đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt hiệu triệu bốn con Chiến Thú giống y như đúc, thực lực ngang nhau, chẳng phân biệt được nếu không phải chủ nhân của chúng.

Bởi vì Hồn Từ và Hồn Trần là huynh đệ song sinh, việc bọn hắn ưa thích thu phục Chiến Thú giống nhau cũng là điều dễ hiểu.

Đó là bốn Chiến Thú có hình dạng y như bốn gốc cây cổ thụ, từ gốc đến ngọn trong suốt, giữa thân cây mọc ra khuôn mặt âm lãnh dị thường không chút cảm xúc.

Nhìn thấy bốn gốc cây này, toàn trường rùng mình.

Bởi vì đây đều là Hung Thú từ thời thượng cổ có tên là Oán Hồn Thụ Yêu, khả năng của chúng nó khiến vô số người phải rùng mình.

“Vạn Hồn Trói Buộc – Tra tấn!”
Hồn Liệt và Hồn Trần đồng thanh hạ lệnh.

Vèo vèo vèo vèo vèo vèo…
Vô số cái rể và cành cây liền như dây leo, tầng tầng lớp lớp kéo dài ra phóng thẳng đến Lạc Nam và Tây Thi.

Những dây leo này có tác dụng bỏ qua nhục thể, trói thẳng vào linh hồn của mục tiêu đem rút ra ngoài, tra tấn hành hạ và cuối cùng là cắn nuốt sạch sẽ.

Không biết có bao nhiêu linh hồn vô tội đã trở thành miếng mồi ngon của Oán Hồn Thụ Yêu rồi.

Độ nguy hiểm của Oán Hồn Thụ Yêu chẳng thua kém Thần Thú chút nào.

“Chúng ta cũng lên!” Chiến Yêu Các hai đại cường giả cất tiếng cười to.

Phong cách chiến đấu của thế lực này lại là cực kỳ đặc biệt.

Chỉ thấy các chủ là Vạn Chiến xuất động một con Chiến Thú là Thiên Lôi Mã.

Hắn trực tiếp leo lên lưng Thiên Lôi Mã, trên cơ thể hiện ra hình xăm của một con Chiến Thú khác là thần thú Long Tượng.

Mang theo sức mạnh của Long Tượng gia thân, cưỡi trên lưng Thiên Lôi Mã như một chiến tướng đích thân tham chiến.

Phó các chủ Hiếu Chiến hành sự giống y như đúc, cưỡi trên lưng Ngũ Đầu Sư Tử, toàn thân hiện ra hình xăm của thần thú Ngũ Sắc Thần Ngưu, điều khiển năm loại Thánh Lực lao vọt đến đối thủ.

Một tôn Chiến Thú bọn hắn xem như tọa kỵ, một tôn Chiến Thú bọn hắn để gia tăng sức mạnh cho mình, tự thân chiến đấu, quả đúng với phong cách hiếu chiến theo lời đồn về Chiến Yêu Các.

NGAO! NGAO!
Toàn bộ bầu trời trở nên đen kịch, ma khí bao phủ thương khung, sát cơ bao phủ cửu thiên thập địa, Ma Thú Tông cũng ra tay rồi.

Trước mặt tông chủ Ma Du hiện ra ma thú Thao Thiết hung lệ kinh hồn, chỉ triệu hồi một con Chiến Thú, hiển nhiên vẫn giữ lại ác chủ bài.

Còn đại trưởng lão Ma Mặc thì toàn lực xuất động hai con ma thú Thái Cổ Biên Bức.

“Thao Thiết, thôn phệ tất cả công kích của đối thủ!” Ma Du lạnh lùng hạ lệnh.

“Thái Cổ Biên Bức, các ngươi tìm thời cơ hút sạch máu huyết của hắn cho lão phu…” Ma Mặc híp mắt âm độc lẩm bẩm.

Chín đại cường giả cùng với những Chiến Thú hàng đầu vũ trụ đã ra tay, thế công phong tỏa mọi đường lui, còn có kẻ chờ đợi thời cơ đánh lén.

Tình cảnh này rơi vào trong mắt toàn bộ Bách Thú Vũ Trụ.

Quả thật là thập tử vô sinh…

Chúc cả nhà ngủ ngon.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện