Dạ Thanh Thu thấy Lạc Nam đã khôi phục, nàng cũng muốn dắt theo một đám tộc nhân Dạ Linh Tộc trở về.
Nói mới thấy kỳ lạ, đám tộc nhân Dạ Linh Tộc này lúc ẩn lúc hiện, ngay cả Lạc Nam cũng không cảm giác được sự tồn tại của bọn hắn ở xung quanh, hắn âm thầm suy đoán Dạ Thanh Thu có một kiện pháp bảo không gian thu bọn chúng vào, để khi cần sẽ triệu hoán đi ra, mà mỗi tên đều có khả năng thiên biến vạn hóa trong chiến đấu, thay hình đổi dạng nên rất quỷ dị khó lường.
“Lần này thật sự không biết nên làm sao cảm tạ nàng.
” Lạc Nam đưa tiễn Dạ Thanh Thu, chân thành nói.
“Ngươi biết vậy là tốt.
” Dạ Thanh Thu bĩu môi: “Rõ ràng chúng ta kết minh đôi bên cùng có lợi, hiện tại chỉ thấy ta bị ngươi sai khiến tùm lum như tiểu tỳ vậy.
”
Lạc Nam nở nụ cười: “Thế giờ nàng thích thứ gì? Nếu nằm trong khả năng ta chắc chắn không keo kiệt.
”
Công lao của Dạ Thanh Thu thật sự là vô pháp chối cãi, nếu không có nàng hỗ trợ giúp đỡ từ đầu đến cuối, hắn thật sự không thể diệt hai tên Sát Long Vệ, càng không thể đánh một trận giải quyết cục diện ở Càn Quân Đế Quốc.
“Công lao ta đã lấy đủ.
” Dạ Thanh Thu đắc ý nâng tay lên, bên trong là hai chiếc Nhẫn Trữ Vật.
Lạc Nam đưa mắt nhìn, đó là Nhẫn của hai lão già Vạn Linh Tộc, đều là nhân vật Thánh Đế Viên Mãn thiên địa sủng nhi, của cải ắt hẳn cũng không ít.
“Còn cần thêm gì không?” Hắn khẽ hỏi.
“Không phải chứ? Đừng nói ngươi muốn cua ta, hào phóng như vậy?” Dạ Thanh Thu chớp chớp đôi mắt.
Nàng cho rằng Lạc Nam sẽ đòi lại một chiếc nhẫn trữ vật, dù sao thì hai tên đó bị diệt là nhờ Ninh Vô Song chấp nhận hy sinh ra tay, kết quả hắn không những không nói gì, còn muốn cho nàng thêm…
“Chúng ta là đồng minh mà.
” Lạc Nam nhún nhún vai: “Nàng càng phát triển thì ta càng có lợi.
”
“Không cần nữa, tài sản của hai tên này đã tương đối phong phú.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
” Dạ Thanh Thu lắc đầu, da mặt nàng còn chưa dày đến mức đòi hỏi thêm.
Thánh Đế Hậu Kỳ như nàng ra tay, lại được chiến lợi phẩm của hai tên Thánh Đế Viên Mãn, làm sao không cảm thấy đủ?
“Được rồi, bất quá ta có thứ này.
” Lạc Nam ném cho nàng một kiện Không Gian Pháp Bảo.
“Thứ đồ gì?” Dạ Thanh Thu tò mò tiếp nhận, dùng ý niệm quan sát bên trong.
“Tên biến thái!” Nàng đỏ mặt gắt một tiếng.
Chỉ thấy trong không gian pháp bảo chỉ có duy nhất một cái bồn tắm, cái tên này chẳng lẽ có ý đồ muốn xem nàng tắm rửa?
Liên tưởng ngày đó ở trên đỉnh Tửu Sơn, nàng từng bị hắn nhìn trộm sạch sẽ từ đầu đến chân, Dạ Thanh Thu cảm thấy gò má như phát sốt.
Lạc Nam nhìn dung nhan kiều diễm của nàng thẹn thùng như thiếu nữ mà dở khóc dở cười, đây là hình tượng Thánh Nữ Tu La Giáo sao?
Huyết Thánh Nữ lãnh khốc vô tình, Tu La Thánh Nữ thần bí dám yêu dám hận, hiện tại Dạ Thánh Nữ lại nghiện rượu, còn đỏ mặt như tiểu nữ nhi?
“Xem kỹ lại đi, bên trong bồn là cái gì!” Lạc Nam trừng mắt nhìn nàng.
Dạ Thanh Thu nghe vậy mới hoài nghi, đảo mắt nhìn qua.
Chỉ thấy trong bồn đầy ắp một loại dung dịch đỏ thẳm như máu, à không…đây vốn dĩ là máu.
Nhưng là một loại máu khiến huyết mạch toàn thân nàng như muốn sục sôi, khiến nhịp tim nàng đập rộn lên, hô hấp dồn dập.
“Đây…đây là Phản Tỉnh Huyết trong truyền thuyết, hơn nữa tận một bồn?” Dạ Thanh Thu lắp ba lắp bắp, mất hết hình tượng nhảy dựng lên khiến vòng một và vòng ba rung rinh lắc lư như muốn bạo nổ.
“Ừm, từng đó số lượng đủ để giác tỉnh và biến dị huyết mạch Dạ Linh Tộc của nàng.
” Lạc Nam nói.
Dạ Thanh Thu nhìn quanh bốn phía, cẩn thận từng li từng tí đem pháp bảo không gian nhét vào trong ngực, đặt giữa cái khe sâu hun hút, để hai ngọn núi tròn trĩnh ép chặt vào mới tạm an tâm.
“Lão nương hoài nghi ngươi thật sự muốn cua ta, vậy mà không tiếc dốc hết vốn liếng lấy ra đồ vật quý trọng như vậy.
” Dạ Thanh Thu đề phòng nhìn lấy hắn, e sợ trước thế công dồn dập của nam nhân mình sẽ luân hãm.
“Ta chỉ đền đáp xứng đáng những gì nàng nên được hưởng mà thôi.
” Lạc Nam cười nói:
“Hy vọng lần sau gặp lại, thực lực của nàng lại tiến bộ.
”
“Hừ, biết vậy là tốt!” Dạ Thanh Thu cực kỳ ngạo kiều vểnh cằm hừ một tiếng, trong lòng liên tục thầm nhũ:
“Không được, ta sẽ không rơi vào vết xe đổ của Ninh Vô Song, giữa ta và hắn chỉ là mối quan hệ hợp tác.
”
“Mà sắp tới ta sẽ không còn ở Vĩnh Dạ Thung Lũng, ngươi muốn tìm ta cứ thông qua Truyền Âm Ngọc là được.
” Nàng nhìn hắn căn dặn.
Thật ra việc nàng tọa trấn ở Vĩnh Dạ Thung Lũng ngoài mong muốn ám sát Càn Quân Thánh Đế, một phần còn có liên quan đến việc giám thị Ninh Vô Song, hiện tại Càn Quân Thánh Đế đã xong đời, Ninh Vô Song lại bị bắt trở về, nhiệm vụ xem như hoàn tất.
Về phần vì sao trong giáo đưa ra nhiệm vụ ám sát Càn Quân Thánh Đế cho nàng, bản thân nàng cũng không biết.
“Ta hiểu rồi…” Lạc Nam ôn hòa mỉm cười.
“Đừng có trưng khuôn mặt anh tuấn và nụ cười tỏa nắng đó ra trước mặt ta.
” Dạ Thanh Thu kiêu ngạo quay người rời đi, thân ảnh đã dần chìm vào hắc ám:
“Dạ Thanh Thu này chỉ yêu thích bóng tối…”
Lạc Nam âm thầm lắc đầu, đang muốn quay người trở về, lại nghe thấy một đợt truyền âm:
“Ngươi còn thiếu ta rượu ngon chưa trả.
”
“Nhất định rồi!” Lạc Nam nhếch miệng.
Mùi rượu ngọt ngào đã dần phiêu tán, bóng lưng giai nhân thật sự đã đa xa, một thân ảnh khác đã xuất hiện:
“Lạc tiểu hữu, chúng ta đi chứ?”
“Đạo sĩ đừng gấp.
” Lạc Nam trừng mắt nhìn Nhàn Văn Đạo Sĩ như bóng ma vừa hiện ra.
Lão này từ khi thấy hắn có đến ba kiện Binh Nhân Tộc liền như phát điên, hận không thể lập tức đem vác hắn đến tận Kiếm Châu vậy.
“Bần đạo chờ được…” Nhàn Văn Đạo Sĩ lập tức biến mất, kèm theo đó là lưu lại một câu:
“Vài ngày nữa.
”
Lạc Nam vỗ vỗ trán, vì sao mấy tên nghiện Binh Nhân Tộc đều có vấn đề về thần kinh, ngươi đường đường là Thánh Đế Viên Mãn, trầm ổn một chút không được à?
“Tiểu Nam, có nhiệm vụ mới!”
Thủy Triều Tịch từ trong Thiên Cơ Lâu đi ra, sắc mặt ngưng trọng xem lấy hắn.
“Cho ta nhìn xem nào!” Lạc Nam vội vàng tiếp nhận Tu La Lệnh từ tay của nàng.
Chỉ thấy bên trên viết: “Đồng Tu La Thủy Triều Tịch, phò tá Kim Tu La Lạc Nam chấp hành nhiệm vụ, tuân theo mọi mệnh lệnh của hắn!”
“Lại nhiệm vụ gì nữa đây?” Lạc Nam âm thầm buồn bực, sớm không đến muộn không đến, ngay thời điểm hắn dự định sang Kiếm Châu thì Tu La Giáo lại có nhiệm vụ.
Chẳng may vì nhiệm vụ này mà lỡ hẹn với Nhàn Văn Đạo Sĩ, Lạc Nam cũng không biết nên làm sao ăn nói, dù sao thì hắn còn nợ ân tình của ông ta là sự thật.
Sắc mặt ngưng trọng, Lạc Nam lấy ra Tu La Lệnh của mình.
Bên trên đã xuất hiện dòng chữ: “Trong vòng 20 năm, từ Tây Châu đuổi sang Kiếm Châu, bằng mọi giá không cho Thất Thập Tông thu gom Vĩnh Hằng Thuộc Tính và Thiên Địa Dị Vật, tranh giành của bọn chúng, sẽ có cường giả Tu La Giáo hỗ trợ hành động.
”
“Trùng hợp như vậy?” Lạc Nam xem xong nhiệm vụ mà vừa vui vừa buồn.
Vui vì nhiệm vụ lần này địa điểm là ở Kiếm Châu, hắn có thể tiện đường công tác, cũng không thất hứa với Nhàn Văn Đạo Sĩ.
Mà buồn vì rõ ràng yêu cầu của nhiệm vụ muốn hắn chống lại Thất Thập Tông.
Thất Thập Tông là tông môn của tiểu béo ú Lôi Giai Nghi, vị hôn thê của hắn.
Đối với Thất Thập Tông, Vĩnh Hằng Thuộc Tính và thiên địa dị vật không thể nghi ngờ là cực kỳ quan trọng đối với bọn họ, nhất là khi Lôi Giai Nghi còn sở hữu cả Vĩnh Hằng Cổ Thể.
Mà nhiệm vụ lại muốn hắn đứng ra tranh đoạt với Thất Thập Tông, vậy chẳng phải cùng thế lực này kết lấy hận thù khó giải sao?
Lạc Nam cũng không có hảo cảm gì với tông môn này, Thất Thập Tông từng muốn Lôi Gia đến Lạc Gia từ hôn.
Nhưng dù sao hắn cũng phải nể mặt tiểu béo ú mà, sao lại đứng ở phía đối nghịch với tông môn của nàng được?
Trong lúc nhất thời, Lạc Nam cảm thấy nhứt cả trứng.
Lần trước khi gia nhập Tu La Giáo, chắc hẳn một đám cao tầng đã phát hiện hắn sở hữu nhiều loại Thiên Địa