Bầu không khí tuyệt vọng bao trùm, khi tưởng chừng sau bao nhiêu máu và nước mắt sẽ thành công giành thắng lợi, toàn bộ thôn xóm nhỏ đành phải bất lực chờ đợi tử vong buông xuống.
Trước khi chết, bọn hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, lý do vì sao một kiện Tứ Tinh Thánh Bảo lại vỡ vụn khi đâm vào vết thương trên thân Đại Yêu Thánh…
Nếu như thanh kiếm đó không vỡ, nếu như kiếm có thể đâm chết Giao Long, mọi thứ có lẽ đã khác…
Tuy hy sinh không ít, nhưng thi thể của Giao Long cũng có giá trị rất cao, thôn trấn sẽ được lợi ích không nhỏ.
Đáng tiếc tất cả chỉ là nếu như, hiện tại cái chết đã cận kề…
Toàn trường vô thức nhắm mắt lại.
PHỐC!
Có tiếng máu tươi cuồng phún vang lên, những người còn sống chỉ cảm giác trái tim nhảy lên, cũng không biết là người nào bị Giao Long bóp chết.
Sắc mặt tất cả co rúm, chờ đợi đến lượt mình.
Một giây…hai giây…ba giây…có cảm giác như đang trải qua hàng thế kỷ.
Kỳ quái, vì sao còn chưa đến lượt ta chết?
“Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối!”
Đột ngột có một thanh âm cực kỳ kích động vang lên như kích thích tinh thần của toàn trường.
Cả đám giật mình, bọn hắn nhận ra giọng nói này là tiếng của thanh niên đại hộ vệ, kẻ mà trước đó đã bị Giao Long xé thành vài mảnh.
“Làm sao có thể?”
Từng đôi mắt trừng trừng mở ra, sau đó là một cảnh tượng như giấc mộng.
Chẳng biết từ bao giờ, Giao Long đã đoạn tuyệt hơi thở, cái đầu nổ tung, xác rồng nằm im bất động.
Cùng với đó, vô tận thủy thuộc tính mang theo khả năn trị thương cường đại bao trùm hiện trường, đem tất cả những người vẫn còn một hơi thở cứu sống, ngay cả người thanh niên đại hộ vệ tưởng chừng thập tử vô sinh cũng được khôi phục.
Thủy thuộc tính này đương nhiên chính là Niết Bàn Linh Thủy, mà người ra tay xuất thủ không ai khác chính là Lạc Nam.
Hắn cùng với Lạc Hà và Nhàn Văn Đạo Sĩ đang tìm nơi hỏi thăm khoảng cách với Kiếm Châu, ngang qua thôn trấn nhỏ này, gặp phải tình cảnh phát sinh liền ra tay tương trợ.
Lúc này đây, tên thanh niên đại hộ vệ can đảm đang dùng ánh mắt sùng bái xem lấy Lạc Nam, hận không thể ôm bắp đùi hắn ma sát.
Bởi vì vừa rồi khi tất cả mọi người nhắm mắt, thanh niên chứng kiến Lạc Nam chỉ nhẹ nhàng một quyền đã đấm nổ đầu Giao Long, đồng thời cứu trị cho tất cả mọi người bị ảnh hưởng.
Ngay cả chỉ còn một hơi thở yếu ớt cũng được khải tử hồi sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Toàn bộ tu sĩ rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, kích động đến gương mặt đỏ bừng, hai mắt ngấn lệ, đồng loạt muốn hướng về phía Lạc Nam dập đầu cảm tạ.
Mặc dù nhìn qua tuổi tác của Lạc Nam rất trẻ, nhưng ở Nguyên Giới thực lực vi tôn, người có tu vi cao hơn chính là tiền bối.
Lạc Nam lắc đầu phất tay, toàn trường liền bị một cổ lực lượng vô hình nâng đỡ, không ai có thể quỳ xuống.
“Ngươi rất dũng cảm…” Lạc Nam ném cho tên thanh niên một ánh mắt tán thưởng.
Tu vi thấp hơn Yêu Thú nhưng vẫn làm tròn chức trách, chỉ tiến không lùi, chiến đấu vì quê hương, chưa từng e ngại cái chết.
“Tiền bối quá khen, ta được toàn bộ mọi người tin tưởng giao phó nhiệm vụ, chỉ cố gắng làm tròn trách nhiệm mà thôi.
” Người thanh niên lễ phép chắp tay, cười khổ đáp:
“Chỉ tiếc ta quá mức vô dụng, dù sở hữu Vũ Khí cường đại nhất, đẳng cấp cao nhất đạt được Tứ Tinh cũng không thể giết chết Giao Long.
”
Lạc Nam nghe vậy cười cười, nhếch miệng hỏi: “Thanh kiếm Tứ Tinh Thánh Cấp đó từ đâu ngươi có được?”
Nghe hắn hỏi vậy, một ông lão lưng còng chống gậy bước ra, cung kính đáp:
“Lão phu là trưởng thôn, không riêng gì thanh kiếm của tiểu tử Khương Mãnh, mà tất cả pháp bảo, vũ khí của thôn này đều là do Đúc Khí Tông ban xuống.
”
Thanh niên đại hộ vệ tên gọi Khương Mãnh cũng chắp tay gật đầu, thành thật xác nhận:
“Thôn trấn này là một địa bàn nhỏ phụ thuộc dưới trướng Đúc Khí Tông, hàng năm chúng ta phải cống nạp bảy phần mười tài nguyên săn bắn và tìm tòi được, đổi lại Đúc Khí Tông sẽ ban phát những loại vũ khí, pháp bảo trợ giúp chúng ta săn giết yêu thú, cũng như tự vệ và chiến đấu.
”
Lạc Nam vuốt cằm, đang muốn mở miệng, từ xa đã có tiếng vó ngựa truyền đến.
HÍ…HÍ…
Một nhóm vài chục người thần sắc cao ngạo cưỡi trên chiến mã cấp tốc lao vào thôn trấn, dẫn đầu là một tên nam tử oai vệ, người khoác chiến giáp, tay cầm trường thương.
“Tham kiến các vị đại nhân Đúc Khí Tông, tham kiến Thiếu Chủ!”
Mà nhìn thấy nhóm người này, toàn bộ thôn trấn liền vội vàng cung kính hành lễ, đặc biệt là đối với tên nam tử dẫn đầu kia, bởi vì hắn chính là Thiếu Chủ của Đúc Khí Tông.
Đúc Khí Tông Thiếu Chủ nhìn thoáng tình cảnh xung quanh, hai mắt lóe sáng xem thi thể của Giao Long, ra vẻ bình tĩnh trầm giọng hỏi:
“Chuyện gì vừa xảy ra?”
“Bẩm Thiếu Chủ, Giao Long bất ngờ tập kích thôn trấn chúng tôi.
” Một bà lão lên tiếng kể lại:
“Mọi người đồng tâm hiệp lực công kích vào cổ nó, nhưng không hiểu vì sao Tứ Tinh Thánh Bảo đột nhiên vụn vỡ khi chạm vào thịt Giao Long, khiến toàn bộ thôn trấn xém chút nữa chôn vùi dưới vuốt yêu thú.
”
“Hoang đường!” Đúc Khí Tông Thiếu Chủ cắt lời, lạnh lùng chất vấn:
“Nào có chuyện Tứ Tinh Thánh Bảo vỡ vụn khi gặp Đại Yêu Thánh? Là do các ngươi vô dụng, không thể phát huy hết khả năng của nó mà thôi.
”
“Cái này…” Toàn bộ thôn xóm hai mặt nhìn nhau, trong lòng không phục nhưng chẳng giám nói gì.
Vô cùng đột ngột, Lạc Nam lại bước đến ven đường, tùy tiện nhặt lên một thanh kiếm của đội hộ vệ, hướng đến tên Đúc Khí Tông Thiếu Chủ chém xuống.
Diễn bất bất ngờ khiến tất cả mọi người sắc mặt kịch biến.
“Dừng tay!” Đám người Đúc Khí Tông giận dữ, đang muốn bạo phát thế công, đột nhiên chỉ cảm thấy cả người như chìm vào hầm băng, lạnh lẽo đến cực điểm làm tất cả rùng mình, ngay cả ý chí phản kháng cũng không có.
Lạc Nam dễ dàng dùng Kiếm trảm thẳng lên đầu tên Đúc Khí Tông Thiếu Chủ.
RĂNG RẮC…
Kiếm lại vỡ nát trong ánh mắt ngờ vực của toàn trường.
“Khá lắm…” Lạc Nam nhếch miệng cười, bàn tay nhẹ nhàng huy động.
Tất cả vũ khí cấp thấp ở hiện trường đều bị hắn thu vào, đồng loạt điều khiển hướng đầu tên Đúc Khí Tông Thiếu Chủ nện xuống.
RĂNG RẮC…RĂNG RẮC…RĂNG RẮC…
Liên tục là thanh âm vụn vỡ.
Hai mắt Đúc Khí Tông Thiếu Chủ như muốn lòi ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng hoảng sợ, đáy quần đã đẫm nước tiểu nhưng ngay cả mở miệng cũng không làm được.
Một cổ uy thế kinh thiên động địa vẫn luôn trấn áp lên cơ thể hắn, khiến hắn chỉ có thể vô lực và trơ mắt nhìn những thanh vũ khí lần lượt đánh vào đầu mình và tan nát.
“Chất lượng cái đầu của ngươi tốt lắm, hàng trăm kiện Tam Tinh vũ khí cũng không thể làm ngươi bị thương, ngược lại toàn bộ đều đã vụn vỡ, chắc hẳn là do ta vô dụng, không đủ thực lực nhỉ?” Lạc Nam cười tủm tỉm:
“Nghe nói tất cả những vũ khí này đều là Đúc Khí Tông của nhà ngươi cung cấp, vậy thử bằng vũ khí của ta xem thế nào.
”
Nói xong, Lạc Nam lục lọi Cửa Hàng May Mắn, tùy tiện mua ra một thanh Nhị Tinh Thánh Kiếm, đẳng cấp còn thua kém đại đa số những thanh vũ khí của người trong thôn.
Động tác cũng cực kỳ đơn giản, không có gia trì thêm bất cứ lực lượng nào, Lạc Nam cầm thanh kiếm vừa mua được từ Cửa Hàng trảm thẳng xuống đầu Đúc Khí Tông Thiếu Chủ.
“KHÔNG…”
Trong lòng gầm thét một tiếng tuyệt vọng, đối mặt với Nhị Tinh Thánh Kiếm mà Đúc Khí Tông Thiếu Chủ sợ vãi ra quần, tuyệt vọng tràn lan.
PHỐC!
Trong ánh mắt trợn trừng của đám đông, Lạc Nam như đang rọc mía, từ trên cao dùng Nhị Tinh Thánh Kiếm bổ xuống, phân tách cơ thể Đúc Khí Tông Thiếu Chủ ra làm hai mảnh.
“Sao có thể như vậy…”
Cảnh tượng này khiến toàn bộ thôn xóm kinh ngạc đến ngây người.
“Có vấn đề!” Khương Mãnh giận dữ quát lớn: “Vũ khí, pháp bảo mà Đúc Khí Tông ban cho