Lạc Nam khóe miệng co giật…
Vừa mới nói sẽ tránh làm ra hành vi đắc tội Kiếm Tây Thành, con hàng Hệ Thống lại sắp đặt Rương Đặc Biệt nằm trong phòng của thành chủ, thấy thế nào chuyện này cũng không đơn giản nha.
“Đạo sĩ, Kiếm Tây Thành Chủ có tu vi gì?” Lạc Nam truyền âm hỏi.
“Đương nhiên là Chí Tôn!” Nhàn Văn Đạo Sĩ trừng mắt đáp.
Lạc Nam nhíu chặt chân mày, vào phòng của Chí Tôn nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đơn giản, chẳng may đối phương hiểu lầm cho rằng hắn có ý đồ bất chính, một tay đập chết thì oan uổng.
Chưa kể phòng của Kiếm Tây Thành Chủ chắc chắn tồn tại bên trong phủ thành chủ, nơi đó cường giả đông đảo, thủ vệ sâm nghiêm, với các loại thủ đoạn hiện tại mà mình sở hữu, Lạc Nam chẳng thấy biện pháp nào khả thi để có thể lẻn vào lấy Rương Đặc Biệt.
Nhưng mà hắn cũng không có ý định bỏ qua cái rương lần này.
Nên biết rằng rương càng khó lấy thì đẳng cấp sẽ càng cao, đồ vật bên trong càng bất phàm.
Đây là lần đầu tiên một chiếc Rương Đặc Biệt xuất hiện trong phòng của Chí Tôn, tin chắc đồ vật chứa đựng bên trong sẽ cực kỳ lợi hại.
Nếu đã không thể lén lút đi vào phòng của Chí Tôn, vậy cách duy nhất đương nhiên là công khai tiến vào rồi.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam truyền âm nói: “Đạo sĩ, ngươi có giao tình gì với Kiếm Tây Thành này hay không? giúp ta vào phủ thành chủ một chuyến, nếu được thì vào cả phòng ngủ của thành chủ.
”
“Phốc!”
Nhàn Văn Đạo Sĩ một ngụm phun ra ngoài, ho khan kịch liệt, hướng Lạc Nam nâng lên ngón tay cái:
“Lợi hại, không ngờ khẩu vị của ngươi cao cấp đến như vậy.
”
“Là sao?” Lạc Nam sắc mặt ngơ ngác.
“Biết rồi còn giả vờ?” Nhàn Văn Đạo Sĩ hướng hắn nở một nụ cười chỉ nam nhân mới hiểu, trầm thấp nói ra:
“Kiếm Tây Thành Chủ chính là một vị mỹ cường giả nổi danh ở cả Kiếm Châu và Tây Châu, là tình nhân trong mộng của vô số nam tử, ngươi là nhân vật phong lưu hào hoa, đánh chủ ý đến nàng cũng là chuyện bình thường.
”
“Đáng tiếc đừng nói là lão phu, ngay cả Kiếm Đan Sơn Trang của ta cũng không có qua lại với Kiếm Tây Thành, đôi bên từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, e rằng không thể giúp ngươi được rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
”
“Kiếm Tây Thành Chủ là nữ sao?” Lạc Nam nghiến răng, thầm mắng Hệ Thống quả nhiên ưa thích đặt Rương Đặc Biệt trong phòng phái nữ làm khó hắn.
Đầu tiên là đại tẩu, kế tiếp là Giao Linh, Dạ Thanh Thu…đến hiện tại lòi ra Kiếm Tây Thành Chủ.
“Không thể không nói bần đạo rất nể phục ngươi.
” Nhàn Văn Đạo Sĩ vỗ vỗ vai hắn:
“Chỗ quen biết nên ta không ngại nói thật, Kiếm Tây Thành Chủ tuy là nhân vật cực kỳ kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, chưa từng nhìn nam nhân vào trong mắt, nhưng với thiên phú yêu nghiệt của ngươi, chỉ cần ngày sau đột phá Chí Tôn là có thể xứng với nàng rồi, nói không chừng có thể bắt được trái tim mỹ nhân.
”
“Nhưng ta muốn vào phòng nàng càng nhanh càng tốt…” Lạc Nam trong lòng thầm mắng một tiếng.
Mấy người vừa nói chuyện, vừa bước khỏi phạm vi Truyền Tống Trận của Trân Bảo Lâu, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Đập vào trong mắt là một đại sảnh rộng lớn náo nhiệt như một phương thế giới, nơi có trăm nghìn tu sĩ đang giao dịch mua bán, chất lượng hàng hóa ở chi nhánh Trân Bảo Lâu này cũng rất cao, xứng đáng là tụ điểm giao dịch tại một Chí Tôn Thế Lực.
Đặc biệt là hầu như mười phần mười tu sĩ ở nơi này đều mang theo kiếm bên người, bất kể là nam nữ, già trẻ hay chủng tộc gì cũng đều có một thanh kiếm.
Có thể thấy Kiếm Tây Thành đã là nơi có văn hóa hoàn toàn của Kiếm Châu, mọi tu sĩ, tu vi cao hay thấp cũng đều là Kiếm Tu, không có ngoại lệ.
Mà ngay cả Lạc Hà, Nhàn Văn Đạo Sĩ đi cùng với Lạc Nam cũng mang theo kiếm trên người.
Thoáng chốc bản thân hắn liền trở thành người quái dị trong mắt đám đông, đã có không ít ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm.
Có câu nói nhập gia tùy tục, dù ngươi không phải là Kiếm Tu, nhưng nếu đã đặt chân đến địa bàn của Kiếm Châu thì cũng nên trang bị cho mình một thanh kiếm, nào có một kẻ hai tay trống trơn như vậy?
Lạc Nam cảm thấy mất tự nhiên trước nhiều ánh mắt bất thiện, nhịn không được hỏi:
“Những người này sao thế? ta là kiếm tu nhưng ta đâu nhất thiết phải mang kiếm ra, để trong Nhẫn Trữ Vật cũng được mà?”
Lạc Hồng Kiếm và Huyết Diệp Việt Kiếm, lấy ra đủ để dọa chết các ngươi nhưng ta khiêm tốn không thích khoe khoang, không được sao?
“Tiểu hữu có điều chưa biết.
” Nhàn Văn Đạo Sĩ nhỏ giọng đáp:
“Ở Kiếm Châu thì kiếm chính là niềm tự hào của tu sĩ, thanh Kiếm đại diện cho lòng kiêu hãnh của bản thân, kiếm cũng được xem là đồng bọn đáng tin cậy nhất, vì vậy hầu hết Kiếm Tu sẽ không thu kiếm vào Không Gian Pháp Bảo, bởi điều này bị xem như là không tôn trọng thanh kiếm của mình!”
“Ồ…” Lạc Nam bừng tỉnh, rốt cuộc hiểu vì sao nhiều người dùng ánh mắt như thế xem lấy mình.
“Chờ ta một chút!”
Lạc Nam mở miệng nói, đưa mắt nhìn một quầy hàng, bước chân lại chỉ một kiện đồ vật hỏi:
“Thứ đó có giá bao nhiêu?”
Lạc Hà cùng Nhàn Văn Đạo Sĩ tò mò nhìn theo, bắt gặp đồ vật mà Lạc Nam vừa hỏi thăm là một thứ như tấm vải lụa có màu đỏ rực, bên trên có một lớp màn sáng như huyết quang che đậy, ngăn chặn mọi thần thức hay dò xét.
Bằng vào bản năng của một vị Luyện Khí Sư, Lạc Nam có thể xác định được tấm vải này có công dụng che giấu đồ vật rất tốt.
“Kính chào quý khách.
” Nhân viên phục vụ vui vẻ thân thiệt nở nụ cười, ngọt ngào hé môi:
“Đồ vật này được xưng là Vạn Năm Huyết Ti, được dệt từ 3333 sợi tơ của Hung Thú - Cổ Huyết Tri Chu mà thành, có thể ngăn chặn mọi dò xét của cường giả cấp Chí Tôn trở xuống, hơn nữa chất lượng của nó rất bền, trừ khi là Chí Tôn đích thân ra tay, bằng không ngay cả Thánh Đế Viên Mãn cũng không thể phá hủy hay xé rách nó.
”
“Giá bán 400 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm!”
“Ta mua!” Lạc Nam quyết đoán làm ra giao dịch.
“Đa tạ quý khách!” Nhân viên phục vụ hớn hở, Vạn Năm Huyết Ti này là vật phẩm có giá trị nhất mà hơn chục năm nay nàng bán ra được.
Một tay giao Nguyên Thạch, một tay nhận hàng.
Lạc Nam hài lòng, liền đem Vạn Năm Huyết Ti đưa vào Linh Giới Châu, quấn chặt xung quanh Lạc Hồng Kiếm, chỉ chừa chuôi kiếm lộ ra, thành công che giấu hình dạng uy mãnh bá đạo cũng như khí tức Binh Nhân Tộc.
Lúc này hắn mới yên tâm đem Lạc Hồng Kiếm lấy ra, đeo lên lưng của mình, chính thức nhập gia tùy tục.
Mặc dù đã cố tình che giấu, nhưng kích thước to lớn của Lạc Hồng Kiếm vẫn khiến không ít người tò mò liếc nhìn.
Kiếm Châu có một thế lực sử dụng cự kiếm khá cường đại, chẳng lẽ người nam tử này là thành viên của thế lực đó sao?
Nếu vậy thì không thể trêu vào.
“Nhìn không tệ đâu, rất ngầu!” Nhàn Văn Đạo Sĩ hướng Lạc Nam nâng lên ngón tay cái.
Lạc Nam vốn cao to, cơ thể săn chắc, diện mục bất phàm, Tam Nhãn Mặt Nạ đã khiến hắn cực kỳ bí ẩn, nay lại thêm một thanh cự kiếm quấn vải đỏ trên lưng, nhìn qua đã thấy tràn ngập sức hút, dễ dàng gợi nên lòng tò mò của người khác.
“Nàng thấy thế nào?” Lạc Nam hướng Lạc Hà cười hắc hắc hỏi.
“Tạm được.
” Lạc Hà sắc mặt bình thản đáp.
Lạc Nam bĩu môi, rõ ràng hắn cực kỳ uy vũ.
“Hì hì, công tử rất đẹp trai nha…” Nữ nhân viên phục vụ tâm trạng rất tốt vì bán được hàng giá trị cao, hai mắt tỏa sáng nhìn Lạc Nam hỏi:
“Xem bộ dạng công tử ắt hẳn không phải người của Kiếm Tây Thành, ngươi đến đây tham gia bắt tú cầu sao?”
“Bắt tú cầu?” Lạc Nam chưa hiểu lắm.
Nhàn Văn Đạo Sĩ cũng là lên tiếng: “Chúng ta chỉ tình cờ đi ngang Kiếm Tây Thành mà thôi.
”
“Vậy thì thật đáng tiếc…” Nữ nhân viên chép miệng:
“Ta thấy công tử dáng vẻ đường đường, ra tay hào phóng, rất có hy vọng lọt mắt xanh của tiểu thư phủ thành chủ đó.
”
“Rốt cuộc đang nói về chuyện gì?” Lạc Nam