“Là hắn sao? Nhìn tuổi tác có vẻ không quá lớn nhưng kiến thức tương đối bất phàm, có thể nhận ra lão đầu kia không phải nhân vật tầm thường mà mua vật phẩm của ông ta…”
Một thanh âm êm tai như chim sơn ca, thánh thót du dương, cực kỳ dễ nghe khẽ cất lên.
Bên cạnh tiểu thị nữ, một vị thiếu nữ có dáng vẻ tuổi chừng đôi mươi, thân mặc lục y váy dài, eo thon như liễu, mông vểnh yêu kiều, chân dài như ngọc, nước da như trăng, bầu ngực tròn trịa đầy đặn phập phồng theo từng hơi thở khẽ hé mở đôi môi hồng nhuận mềm mại.
Nàng có một đôi mắt to tròn, đồng tử đen láy hắc bạch phân minh, bên trong ánh mắt có nét lạnh lùng nhưng không thiếu ôn nhu, khí chất thanh lãnh nhưng có nét lương thiện, quả thật rất dễ dàng khiến người đối diện cảm thấy rung động trong lòng.
Điểm nổi bật nhất là trên cổ tay trắng trong như tuyết của nàng có hình xăm một thanh kiếm màu đỏ, hết sức lung linh tinh xảo, chuôi kiếm có điêu khắc họa tiết một con phi cầm xinh đẹp đang bay lượn, thân kiếm là hai chữ Nương Tử như được viết từ bậc thư pháp tông sư, không có khuyết điểm.
Thiếu nữ này đương nhiên là Kiếm Uyên Nhi, tiểu thư của Kiếm Tây Thành, nữ đồ đệ duy nhất của Thành Chủ.
Ngoại trừ danh xưng tiểu thư, có thể gọi nàng là Thiếu Chí Tôn của Kiếm Tây Thành cũng được.
Mà thấy thái độ của tiểu thư nhà mình không mặn không nhạt, trái lại còn có phần khen ngợi nam nhân đáng ghét kia, tiểu thị nữ u oán hừ nói:
“Tiểu thư, mặc kệ hắn có kiến thức như thế nào, hắn cũng là kẻ xem nhẹ ngươi, muốn ngươi chia sẽ hắn với nữ nhân khác, có nên đuổi hắn đi?”
Kiếm Uyên Nhi dở khóc dở cười nhìn lấy thiếp thân thị nữ của mình, không nhanh không chậm nói ra:
“Nói là kén rể, thực chất lần này mục đích chính là tuyển chọn ra chủ nhân xứng đáng của Phu Quân Kiếm mà thôi, cũng không phải ta thật sự sẽ lấy hắn, Tiểu Hoa ngươi quan tâm chuyện hắn có nữ nhân khác làm gì?”
“Nhưng mà Phu Quân Kiếm cũng là một cặp với Nương Tử Kiếm nha, nếu hắn thật sự có thể trở thành chủ nhân của nó, vậy thì quan hệ giữa hai người chắc chắn sẽ rất vi diệu, tương lai thật sự kết thành phu thê thì sao?” Tiểu thị nữ Tiểu Hoa không phục đáp:
“Hơn nữa hành vi của hắn như vậy làm sao xứng với Phu Quân Kiếm?”
Kiếm Uyên Nhi chậm rãi lắc đầu: “Có rất nhiều chuyện thân phận của ngươi không cần phải biết, tóm lại cứ mặc kệ hắn đi.
”
“Hơn nữa chắc gì hắn đã vượt qua được tất cả đối thủ?”
Thị nữ Tiểu Hoa gật mạnh đầu tán thành: “Nhất định là như vậy, cái tên đáng ghét đó đã khiến rất nhiều người chướng mắt, kiểu gì cũng sẽ bị vây công.
”
Khi chủ tớ hai người đang nói chuyện, một bà lão già nua hiện ra, chắp tay nói:
“Tiểu thư, thời gian đã đến…có nên bắt đầu rồi chứ?”
“Đại trưởng lão.
” Kiếm Uyên Nhi hướng bà lão gật đầu:
“Tiến hành đi! Mở ra đại môn.
”
Bà lão gật đầu, thân ảnh biến mất.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
KẼO KẸT…
Thanh âm đại môn mở ra liền thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Ngay lập tức, ánh mắt cả đám trở nên sáng rực và hừng hực lửa, bất quá vẫn cố gắng bình tĩnh, chờ đợi Kiếm Tây Thành phân phó.
Quả nhiên Đại Trưởng Lão bước ra ngoài, không nhanh không chậm mở miệng:
“Mời chư vị vào phủ, lão thân sẽ là người chủ trì đại hội kén rể lần này, đảm bảo không một ai có thể gian lận.
”
“Thì ra là Đại Trưởng Lão, hạnh ngộ hạnh ngộ.
”
“Đại Trưởng Lão là Thánh Đế Viên Mãn cường giả, kiếm pháp lại thuộc hàng xảo diệu tinh thâm, có người chủ trì thật tốt.
”
“Haha, đích thân Đại Trưởng Lão đứng ra chủ trì, dù ta thất bại cũng là một loại vinh hạnh.
”
Sau một đợt nịnh nọt đủ kiểu, đám đông lúc này mới ồ ạt xông vào đại môn.
“Không phải Thành Chủ sẽ chủ trì sao?” Lạc Nam có chút tiếc nuối vuốt cằm, cứ tưởng sẽ có cơ hội diện kiến vị Kiếm Chí Tôn mà Nhàn Văn Đạo Sĩ vô cùng kính ngưỡng và đề cao kia.
Rương Đặc Biệt đang ở trong phòng của Thành Chủ, vì vậy hắn cũng muốn gặp Thành Chủ càng sớm càng tốt.
Bất quá hiện tại xem ra còn chưa thể nóng vội được, ngay cả lễ kén rể của đệ tử cũng là do Đại Trưởng Lão chủ trì mà không phải đích thân Thành Chủ đứng ra.
“Chúng ta vào thôi!” Lạc Nam hướng mấy nữ phất tay.
“Mênh mông thật…” Vừa đặt chân vào phủ thành chủ, chúng nữ đã không nhịn được cảm thán.
Cũng giống như những Chí Tôn Thế Lực mà Lạc Nam từng ghé qua, bên trong phủ thành chủ của Kiếm Tây Thành cũng là một vùng không gian riêng biệt, có diện tích không kém một phương đại thế giới, đủ loại kiến trúc nguy nga, lộng lẫy.
Đám người đông đúc tiến vào cũng không thể lắp đầy phiến không gian này, ngược lại cả đám đang đứng tại một khoảng đất trống, tương đối rộng rãi.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Vô cùng đột ngột, mặt đất chấn động dữ dội sau đó nứt ra.
ĐÙNG!
Theo một tiếng nổ tung, từ dưới lòng đất liền mọc lên một ngọn tháp xuyên thấu vân tiêu, từ dưới chân lên đến đỉnh tháp còn cao hơn cả một ngọn núi.
Ánh mắt toàn bộ thanh niên nam tử có mặt ở hiện trường hiện lên từng tia cuồng nhiệt và ái mộ.
Bởi vì bọn hắn đã nhìn thấy, trên đỉnh cao nhất của ngọn tháp, bóng dáng một vị mỹ nhân tinh mỹ tuyệt luân, tay cầm tú cầu đỏ lộng lẫy tròn như quả bóng có kết hoa và họa tiết uyên ương đang nhìn xuống khung cảnh bên dưới này.
Còn ai khác ngoài nhân vật chính của đại lội, tiểu thư Kiếm Uyên Nhi?
Chỉ cần bắt được tú cầu trong tay nàng kia, bọn hắn sẽ vừa có được giai nhân, vừa có được lợi ích khổng lồ.
“Phu quân sướng nhé, chúng ta lại sắp có thêm một vị muội muội xinh đẹp.
” Mộc Tử Âm nhìn thân ảnh thướt tha trên đỉnh tháp của Kiếm Uyên Nhi cười khẽ.
“Không tệ, nhan sắc đó đủ tiêu chuẩn gả vào Lạc Gia, cũng không biết nhân cách thế nào.
” Băng Lam Tịch nhếch miệng nói.
“Yên tâm đi, phu quân chúng ta dạy dỗ nữ nhân rất tốt, ngỗ nghịch cỡ nào vào tay hắn cũng thành ngoan ngoãn.
” Độc Cô Ngạo Tuyết thản nhiên lên tiếng.
Lạc Hà im lặng không nói tiếng nào, đây không phải việc của nàng.
Lạc Nam thì đang lắc đầu cười khổ, trong lòng thầm suy đoán không biết mục đích thật sự của lần kén rể này là gì.
Rõ ràng Kiếm Uyên Nhi là tình nhân trong mộng của vô số người, vừa có bối cảnh, vừa có dung nhan và cả thiên phú, vì sao không tìm một nam nhân tình đầu ý hợp mà lại phải thông qua biện pháp ném tú cầu kén rể?
Nếu Hệ Thống đã đưa ra nhiệm vụ, Lạc Nam tin rằng phía sau chắc chắn ẩn giấu một tầng nguyên nhân khác.
Nhưng dù là mục đích nào đi chăng nữa, hắn buộc phải tham gia kén rể lần này.
Thứ nhất, đây là cơ hội để tiếp cận và thu lấy Rương Đặc Biệt.
Thứ hai là vì hoàn thành nhiệm vụ Hệ Thống đưa ra, không muốn vì nhiệm vụ thất bại mà vô duyên vô cớ đắc tội với Chí Tôn Thế Lực như Kiếm Tây Thành.
Cuối cùng, đây là thời cơ để hắn thu thập Điểm Danh Vọng trở lại.
Sau khi nghèo rớt mồng tơi để tìm hiểu thông tin của hai loại Cổ Ngữ, số Điểm Danh Vọng ít ỏi còn lại của hắn cực kỳ đáng thương.
Một khi không có Điểm Danh Vọng, Thiên Cơ Lâu cũng không thể hoạt động, ý đồ kinh doanh Thiên Cơ ở Kiếm Châu của hắn vạch ra từ đầu xem như đổ sông đổ biển.
Vậy nên chỉ cần hắn có thể lực áp quần hùng, trở thành rể của Kiếm Tây Thành, chắc chắn Điểm Danh Vọng sẽ lại đại tăng.
Lạc Nam quyết định chơi lớn cất đi Tam Nhãn Mặt Nạ, dùng diện mạo thật để thu gặt Điểm Danh Vọng.
Nếu trở thành con rể Kiếm Tây Thành và đồng minh thân thiết của Kiếm Đan Sơn Trang, dù là Vạn Ứng Khang muốn đối phó với hắn cũng phải kiêng dè phần nào.
Nói thật, tuy Lạc Nam rất ghét việc tiếp cận và có được nữ nhân theo kiểu như thế này nhưng vì những nguyên nhân trên hắn không thể từ chối được.
Người trong gia hồ thân bất do kỷ, đôi khi rất nhiều thứ không thể diễn ra theo ý muốn của bản tâm, có nhiều vấn đề không phải bản thân có thể làm chủ, phải học cách chấp nhận và thích nghi mà thôi.
PHẦN PHẬT…
Đại Trưởng Lão bay giữa tòa tháp, cao giọng tuyên bố:
“Quy tắc lần kén rể này cũng cực kỳ đơn giản, tin tưởng các vị ở đây đều là thiên tài, có thể dễ dàng hiểu rõ.
”
“Kén rể sẽ lập tức được bắt đầu khi tiểu thư của chúng ta từ trên đỉnh tháp ném tú cầu xuống.
”
“Những người tham gia phải bằng vào thực lực của cá nhân tự mình mà