Toàn trường hai mặt nhìn nhau, âm thầm nuốt nước bọt.
Ở đây mặc dù số lượng người có phần đông đúc, nhưng sau một phen chứng kiến hàng loạt thủ đoạn của Lạc Nam, rất nhiều người bắt đầu cân nhắc xem liệu bản thân có nên ra tay hay không…
Bởi vì dựa vào những gì mà tên khủng bố kia vừa biểu hiện, rõ ràng số đông chưa chắc có thể giành chiến thắng.
3000 thanh Huyết Diệp Việt Kiếm, Bí Tự Trận, Hoa Tàn Thế Vẫn…tất cả hầu hết đều là thủ đoạn mang tính hủy diệt quy mô lớn, có thể đối phó với đám đông.
Vậy nên dù rằng số lượng tu sĩ nhiều gấp vạn lần, vẫn không ai có chút lòng tin mình sẽ giành chiến thắng.
“Các vị sợ cái gì? Một vạn đấu một, nếu như không dám ra tay, chuyện này truyền ra ngoài chẳng lẽ tất cả chúng ta đều trở thành trò cười, còn dám xưng là Kiếm Tu nữa sao?”
Trong lúc toàn trường tĩnh lặng, một kẻ lớn giọng gầm thét, kích động ý chí và nhiệt huyết của đám đông:
“Hắn tuy rằng rất khủng bố, nhưng vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều sức lực chiến đấu với sáu người Triệu Lăng Nhiên rồi, hiện tại chắc chắn chỉ như nỏ mạnh hết đà, đang phô trương thanh thế mà thôi.
”
Lời này quả thật có không ít hiệu quả, khá nhiều người hai mắt sáng rực hẳn lên.
Không sai, bọn hắn xém chút bị biểu hiện khủng khiếp vừa rồi của Lạc Nam mà dọa cho sợ hãi.
Rõ ràng hắn đã sử dụng quá nhiều thủ đoạn cường đại, chỉ cần là người bình thường chắc chắn sẽ tiêu hao cực kỳ to lớn.
Mà một khi không còn lực lượng, dù cường đại đến đâu cũng chỉ có thể bất lực chịu chết mà thôi.
Bọn hắn có đến hàng vạn người liên thủ, chẳng lẽ lại sợ đối phương?
Thân là Kiếm Tu, cốt khí và lòng can đảm là cực kỳ quan trọng.
“Nếu đứng trước kẻ mạnh không dám rút kiếm, vậy còn tự xưng Kiếm Tu cái rắm a.
”
Người kích động toàn trường lớn tiếng thét gào, chủ động bước lên rút ra thanh kiếm của mình.
KENG!
Ánh kiếm đen kịch, lại ẩn chứa khí tức khiến quần hùng sục sôi.
Lạc Nam híp lại hai mắt, nhìn kẻ đang ra sức kêu gọi đám đông chung tay đối phó với mình.
Không phải ai khác, kẻ này chính là tên thanh niên gầy gò, làn da trắng bệch như chẳng có chút máu, trước đó từng gây sự với hắn và Lạc Hà.
“Vị bằng hữu này nói rất hay, để chúng ta xem thử kẻ tên Lạc Nam này có bao nhiêu lợi hại.
”
Một người rút kiếm hưởng ứng.
KENG KENG KENG KENG KENG…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất nhanh liền có vô số người hưởng ứng.
Hàng vạn người đem Lạc Nam vây vào trung tâm, điên cuồng ngưng tụ công kích.
Lạc Nam ánh mắt bình tĩnh, khí tức từ đầu đến cuối vẫn khóa chặt lấy thân ảnh tên thanh niên gầy gò.
Hiển nhiên ở trong lòng Lạc Nam đã tuyên án tử hình cho kẻ này.
Tính cách của kẻ này Lạc Nam xem như đã hiểu, là loại tiểu nhân có thù tất báo, dù chỉ là chút ân oán nhỏ nhoi cũng ghi hận trong lòng, sẳn sàng cắn ngươi khi có cơ hội.
Loại người như thế này còn nguy hiểm hơn Lân Chấn, đáng giá tru diệt.
“Kiếm Toái Ảnh!”
“Lưỡng Cực Kiếm Pháp!”
“Nghi Tâm Kiếm Thức!”
“Thiên Lôi Kiếm!”
“Hàn Ngọc Trảm!”
“Trấn Ma Thức!”
“Bách Kiếm Xuyên Tâm!”
Trong lúc nhất thời, âm thanh Kiếm Kỹ cường đại liên miên bất tuyệt vang lên, tất cả những người tham gia kén rể đều muốn hợp lực đánh bại Lạc Nam.
Không tin rằng hắn sẽ còn đủ sức chống lại sau khi đả bại sáu vị thiên tài, càng không tin rằng hắn nghịch thiên đến mức có thể lấy một địch vạn.
“Tiểu thư…đông người như vậy, chẳng may hắn bại thì sao?” Trên đỉnh tháp cao, Tiểu Hoa khẩn trương siết chặt nắm tay.
“Thế nào? Chẳng phải ngươi luôn muốn có người vây công hắn, hiện tại chẳng phải mãn nguyện à?” Kiếm Uyên Nhi trừng mắt nhìn:
“Sao lại lo lắng cho hắn?”
“Phi!” Tiểu Hoa giậm chân, chu môi nói: “Ta chỉ lo lắng Phu Quân Kiếm không thể nhận chủ mà thôi, đám người này ỷ đông hiếp yếu, sao có thể được Phu Quân Kiếm tán thành?”
“Cứ theo dõi kỳ biến đi!” Kiếm Uyên Nhi khẽ gật đầu:
“Nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng vẫn còn ẩn giấu thủ đoạn, ta cũng muốn xem thử nam nhân này nghịch thiên đến mức nào!”
XOẸT XOẸT XOẸT…KENG KENG KENG…
Nàng vừa dứt lời, vạn đạo vũ kỹ đã mang theo thế không thể cản phá, phong thiên tỏa địa vây kín Lạc Nam.
Lạc Nam sắc mặt nghiêm nghị, đích thực không dám xem thường trong hoàn cảnh này.
3000 thanh Huyết Diệp Việt Kiếm oanh liệt ngân vang, tỏa ra bốn phương tám hướng thay chủ nhân của mình tiếp nhận công kích, đồng thời vận chuyển Huyết Chiến Cuồng Quyết hấp thụ lực lượng.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Nhưng mà đứng trước vạn đạo tấn công, 3000 thanh Huyết Diệp Việt Kiếm cũng rơi vào giới hạn, chỉ chống đỡ được một chút liền ảm đạm phai mờ, hao hết lực lượng rơi tự do xuống đất.
Lạc Nam mặt không biểu tình, máu huyết toàn thân sục sôi, bản thân hắn cũng kích hoạt Huyết Chiến Cuồng Quyết.
PHỐC…PHỐC…PHỐC…
Trăm đạo, nghìn đạo kiếm kỹ oanh tạc lên cơ thể hắn, máu tươi cuồng phún…
“Hắn điên rồi, sao lại không né tránh?” Tiểu Hoa thất thanh kinh hô.
“Xem kỹ đi, tu vi của hắn…” Kiếm Uyên Nhi mắt đẹp lóe sáng.
Theo vết thương trên cơ thể ngày càng dày đặc, tu vi của Lạc Nam lại ngày càng đề thăng.
Đại Thánh Trung Kỳ, Đại Thánh Hậu Kỳ, Đại Thánh Viên Mãn, Thánh Tướng…
Bởi vì đón nhận quá nhiều công kích hùng mạnh, Huyết Chiến Cuồng Quyết trợ giúp Lạc Nam nhảy vọt đến Thánh Tướng.
Cơ thể gần như bị chém thành thịt nát, một ngọn lửa với hai màu trắng và đen mang theo sự sống mãnh liệt bùng lên mạnh mẽ chưa từng có.
Bất Diệt Viêm.
GÁY!
Bất Diệt Điểu kiệt ngạo bất từ từ thể nội Lạc Nam gáy vang, hư ảnh Thần Thú Biến Dị giang rộng đôi cánh lớn.
Không chỉ Bất Diệt Viêm, mà ngay cả Niết Bàn Linh Thủy, Sinh Mệnh Huyền Mộc, Thánh Mệnh Quang Minh cũng đang vận chuyển một cách điên cuồng.
Cơ thể tưởng chừng chỉ còn lại một đám thịt bấy nhầy của Lạc Nam khôi phục cấp tốc, ánh mắt lạnh như băng đảo qua toàn trường.
“Quái vật…kẻ này là quái vật…” Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu đám đông.
“Đâm lao phải theo lao, tiếp tục công kích!” Thanh niên gầy gò sắc mặt vặn vẹo quát.
“Giết!”
Lại là hàng vạn đạo Kiếm Kỹ kinh thiên động địa nhắm vào duy nhất một người.
Lạc Nam nở nụ cười gằn, Lục Đạo Luân Hồi Tâm vận chuyển.
Nhân Đạo Mở Ra, Lạc Nam ngồi xuống, một tay của hắn chạm vào mặt đất dưới chân, uy nghiêm mở miệng:
“Thổ Hoang Vu Thuật!”
Ánh mắt chúng nữ sáng rực lên, đây là môn tuyệt thế thần thông của Yên Nhược Tuyết.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Trong khoảnh khắc, tất cả lực lượng bên dưới lòng đất đã bị Lạc Nam điên cuồng hút vào cơ thể.
Tu vi vừa mới tăng đến Thánh Tướng một lần nữa cuồn cuộn nhảy vọt trong ánh mắt bất khả tư nghị của toàn trường.
Thánh Tướng Trung Kỳ, Thánh Tướng Hậu Kỳ…
“Kẻ này…vì sao làm được?” Đại Trưởng Lão Kiếm Tây Thành lần đầu tiên cảm giác được mình hồ đồ rồi.
Nhưng chưa dừng ở đó, Lạc Nam tiếp tục niệm ở trong lòng:
“Thời Không Hoàng Tộc – Trạng Thái Không Linh!”
Ngay lập tức, cơ thể của hắn như hóa thành trong suốt, triệt để dung hợp vào không gian như chẳng hề tồn tại.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Vô số công kích đánh xuyên cơ thể Lạc Nam như chạm vào một lớp ảnh ảo, hoàn toàn đâm qua, không hề để lại bất kỳ thương tích nào nữa.
“Trời ạ…”
Toàn trường nhìn lấy hắn như nhìn một kẻ không nên tồn tại trên thế giới này.
Trạng Thái Không Linh là thủ đoạn Lạc Nam học được từ Tuế Nguyệt, cơ thể hòa nhập cùng không gian, công kích bình thường vô pháp tác động.
“Các vị đánh xong rồi, đến lượt ta!” Lạc Nam cất tiếng cười dài.
Sở hữu tu vi Thánh Tướng Hậu Kỳ trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy mình hùng mạnh chưa từng có từ trước đến nay.
Hai tay điên cuồng kết ấn, hai đóa Bỉ Ngạn Hoa khổng lồ cùng nhau nở rộ, ẩn chứa hơi thở của sự hủy diệt.
“Đi!”
Lạc Nam khẽ quát, hai tay chưởng về phía trước.
Bỉ Ngạn Hoa điên cuồng xoay tròn, mang theo hơi thở của sự tử vong lao vào đám đông.
“Không, chúng ta nhận thua!”
Cũng chẳng biết là ai mất đi niềm tin gầm lên như chạm vào đáy lòng của tất cả mọi người.
Hàng vạn người co chân bốn cẳng chạy trốn, một số khác thì kích hoạt Phù Chú, Ngọc Bội phòng thân để bảo vệ bản thân, cũng xem như chấp nhận thất bại trong lần tỷ thí này.
Bọn hắn đã từng chiến kiến Bỉ Ngạn Hoa nổ tan Cự Kiếm Tướng của Triệu Lăng Nhiên, khi đó Lạc Nam chỉ là Đại Thánh, còn hiện tại hắn là Thánh Tướng, lại cùng lúc ném ra hai đóa, ai mà không sợ hãi?
Cả đám sở dĩ có dũng khí chiến đấu là vì cho rằng Lạc Nam đã tiêu hao gần hết lực lượng, nào ngờ hắn chẳng những không tiêu hao chút nào, còn ẩn giấu một đống thủ đoạn cường đại khác.
Trong khoảnh khắc này, tất cả đều đã đặt cái tên Lạc Nam lên hàng ngũ yêu nghiệt hàng đầu của Kiếm Châu.
Đối mặt nhân vật như vậy, dũng khí và lòng can đảm của Kiếm Tu cũng chỉ là cái rắm, chạy là thượng sách.
Nhìn thấy đám đông như bầy ong vỡ tổ chạy tứ tán, Lạc Nam cũng không hiếu sát