Khác với cảnh tượng hùng vĩ uy nghiêm bên ngoài, trong bảo khố của Kiếm Tây Thành lại là một khung cảnh tương đối dễ chịu…
Không gian nơi này trống rỗng từ tận đáy lên đến đỉnh, rất nhiều quả cầu ánh sáng chứa đựng các loại vật phẩm trôi nổi từ thấp lên cao.
Lạc Nam nhìn mà hoa cả mắt, âm thầm líu lưỡi trước nội tình của một Chí Tôn Thế Lực.
Nói đến thì đây là lần đầu tiên hắn có cơ hội đi vào bảo khố của một thế lực cao cấp như thế này, e rằng buổi đấu giá của Hải Long Cung cũng vô pháp sánh bằng.
“Cứ từ từ tuyển chọn, vật phẩm lơ lửng dưới thấp thì đẳng cấp thấp, càng lên cao thì vật phẩm lại càng cao cấp hơn.
” Kiếm Uyên Nhi điềm nhiên giới thiệu:
“Trong bảo khố này không chỉ có vật phẩm của Kiếm Tu mà còn được thu thập rất nhiều loại tài nguyên với những tác dụng khác, công tử cứ tuyển ra những thứ cần thiết nhất với mình là được.
”
Lạc Nam nhìn nàng cười xấu xa: “Không sợ ta lấy hết những thứ quý giá nhất của Kiếm Tây Thành, sư phụ nàng về lại trách tội hay sao?”
“Đối với Kiếm Tây Thành, việc có người tu luyện thành công Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp là quý giá nhất, những thứ khác chỉ là vật ngoài thân.
” Kiếm Uyên Nhi khẽ cười:
“Sư phụ nếu biết được cũng sẽ khích lệ, chắc chắn không nổi nóng.
”
Lạc Nam âm thầm gật gù, vuốt vuốt cằm: “Vật phẩm quá nhiều, tìm kiếm từng loại không biết phải đến khi nào.
”
“Vậy thì phải xem vận khí của công tử rồi…” Kiếm Uyên Nhi mỉm cười.
Lạc Nam chép miệng, để đỡ lãng phí thời gian lục lọi quá lâu, hắn trực tiếp hướng trong lòng hạ lệnh:
“Thiên Cơ Lâu, dò xét bốn loại vật phẩm cần thiết và quan trọng nhất đối với ta và các nữ nhân của ta hiện diện trong bảo khố Kiếm Tây Thành.
”
Sau lần đại triển thần uy trong đại hội kén rể, Điểm Danh Vọng của hắn đã nhảy vọt gần đến 30 vạn, là một con số không tồi để tiêu sài thoải mái trong một thời gian sắp tới.
Lần này thu được Điểm Danh Vọng nhiều hơn những lần trước vì hắn dùng dung mạo và thân phận thật sự tham gia kén rể nên không bị trừ mất hai phần ba.
Lại thêm biểu hiện quá mức xuất chúng, lại thêm trở thành con rể của Chí Tôn Thế Lực khiến vô số người ghen ghét, đố kỵ…e rằng tin tức về hắn đã sớm thông qua các thế lực lớn lan tràn khắp một phạm vi lãnh thổ lớn ở Kiếm Châu.
“KENG, dò xét thành công…tiêu hao 4 vạn Điểm Danh Vọng!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo một thanh âm thông báo hoàn tất, tin tức và vị trí về bốn loại vật phẩm đã truyền vào trong não Lạc Nam làm hai mắt của hắn tỏa sáng.
Lạc Nam nhếch miệng cười, trực tiếp thả người bay lên.
Kiếm Uyên Nhi có chút tò mò, không biết Lạc Nam sẽ tuyển chọn những vật phẩm nào, liền bay theo phía sau lưng hắn.
Rất nhanh, hai người đã dừng lại trước một quang cầu có màu vàng nhạt, ánh sáng có chút âm u, nhìn vào bên trong liền có thể chứng kiến một ngọn đèn xưa cũ kỹ, nhìn như đèn dầu, bên trên thân đèn có điêu khắc những văn tự thần bí, khó thể nắm bắt.
“Quỷ Hoàng Đăng, ta chọn nó!” Lạc Nam nhếch miệng, trực tiếp thò tay vào quang cầu lôi chiếc đèn cổ xưa ra.
“Ồ, thứ này dùng để làm gì?” Kiếm Uyên Nhi tò mò hỏi, ngay cả nàng cũng không biết bên trong bảo khố có một đồ vật như vậy, chắc có lẽ là một vị trưởng lão nào đó cầm về.
“Quỷ Hoàng Đăng, một trong các điều kiện cần thiết để ấp nở trứng của Quỷ Tộc.
” Lạc Nam ôn hòa giải thích:
“Ta đã tìm kiếm nó nhiều năm, không ngờ hiện tại đạt được.
”
“Công tử còn nuôi cả quỷ sao?” Kiếm Uyên Nhi tròn xoe mắt.
“Haha, quỷ cũng rất đẹp mà.
” Lạc Nam cất tiếng cười lớn, trong lòng nhớ đến vẻ kiều diễm thanh cao đến cực hạn của Lạc Tư Tình.
Tâm trạng của hắn rất tốt, không ngờ ngay bên trong bảo khố của Kiếm Tây Thành đã tìm được loại vật phẩm cuối cùng để ấp trứng Quỷ Tộc Hoàng Gia.
Bất quá điều này đồng nghĩa với đồ vật mà Hệ Thống đưa ra nhiệm vụ để hắn nằm vùng tìm kiếm trong Tu La Giáo không phải Quỷ Hoàng Đăng.
Nghĩ cũng phải, để Hệ Thống phát động nhiệm vụ nằm vùng cấp Sử Thi, e rằng Quỷ Hoàng Đăng còn chưa đủ tư cách.
“Chúng ta tiếp tục.
” Lạc Nam chủ động nắm tay cùng Kiếm Uyên Nhi thả người bay lên cao.
Lướt qua hàng loạt vật phẩm khác, Kiếm Uyên Nhi tò mò nhìn Lạc Nam chớp chớp mắt, từ đầu đến cuối hắn còn chưa thèm ngó những vật phẩm xung quanh dù chỉ một chút, dường như đã có mục tiêu sẳn và biết vị trí của nó từ trước vậy.
“Ta chọn thứ này.
”
Dừng lại ở quang cầu có kích thước nhỏ xíu chỉ bằng nắm tay, Lạc Nam trịnh trọng nói.
Kiếm Uyên Nhi liếc mắt nhìn, phát hiện bên trong quang cầu là một thứ khiến nàng phải hơi chau mày.
Đó là con cóc có nhỏ có hình dạng tương đối xấu xí, toàn thân lúc đen lúc xanh vô cùng quái dị, điều kỳ quái là mặc dù bị vây nhốt trong quang cầu rất lâu rồi, nó vẫn cực kỳ dồi dào sức sống.
“Con này ta biết, nó là Mang Cổ Cáp Vương…còn có một danh xưng là Vạn Cổ Kỳ Độc, tương truyền chỉ cần Độc Tu hấp thụ được hết độc tính trong người nó, Độc Lực của người đó ít nhất sẽ tăng lên một cấp bậc, tu vi cũng đại tiến.
” Kiếm Uyên Nhi hít sâu một hơi:
“Đừng nói với ta ngươi hết chơi quỷ rồi đến chơi độc?”
“Haha, cứ cho là vậy đi.
” Lạc Nam cười tủm tỉm, muốn thò tay vào trong quang cầu bắt cóc.
“Cẩn thận.
” Kiếm Uyên Nhi vội vàng nhắc nhở:
“Từng có một vị Thánh Đế dùng Độc muốn trao đổi nó với Kiếm Tây Thành chúng ta, kết quả vừa chạm tay vào đã chết bất đắc kỳ tử.
”
“Ta biết.
” Lạc Nam mỉm cười, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một cái đỉnh nhỏ.
Chính là Đế Độc Đỉnh, hắn đem đỉnh úp Mang Cổ Cáp Vương vào bên trong nhốt lấy rồi thu trở về đan điền, chờ có thời gian rảnh lại cùng Liễu Ngọc Thanh luyện hóa.
Có Mang Cổ Cáp Vương này, tin chắc Đế Độc Đỉnh của hắn và Diệt Sinh Độc Thể của Liễu Ngọc Thanh lại mạnh lên một bậc.
“Pháp bảo thật thần kỳ…” Kiếm Uyên Nhi nhìn thao tác của Lạc Nam mà than thở, đồng thời âm thầm tò mò nam nhân này rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu thủ đoạn?
Nàng đã không ít kinh ngạc khi thấy hắn dùng Hãm Quân Xa Luân Kiếm bá đạo nghiền ép đám thiên tài Kiếm Tây Thành, nhưng xem ra từng ấy vẫn là quá ít để nàng có thể hiểu rõ về con người hắn.
Xem bộ dạng thành thục của hắn vừa rồi, rõ ràng là dân chơi độc thứ thiệt nha.
“Lại lấy vật phẩm nào.
”
Lạc Nam khoái chí vô cùng, trực tiếp ôm lấy vòng eo Kiếm Uyên Nhi tiếp tục bay lên.
Thân thể giai nhân hơi run một chút trước động tác thân mật bất ngờ của hắn, bất quá nghĩ đến hai người luyện kiếm cũng đã động chạm không ít lần, liền thả lỏng thân thể mặc kệ hắn.
Lạc Nam cảm nhận phản ứng của nàng, hắn hài lòng nở nụ cười, bàn tay càng ôm chặt hơn cái vòng eo thon thả như rắn nước không xương ấy.
Lại một lần nữa bỏ qua rất nhiều quang cầu chứa các vật phẩm quý giá khác, hắn vẫn đi theo thông tin mà Hệ Thống cung cấp.
Đến quang cầu thứ ba, hai người cũng đã gần chạm đến đỉnh bảo khố, Kiếm Uyên Nhi nhịn không được hỏi:
“Ngươi từng vào nơi này rồi sao? Vì sao cảm giác ngươi cái gì cũng biết?”
“Trực giác của ta rất tốt.
” Lạc Nam bịa chuyện:
“Ta có cảm giác nơi nào chứa đựng vật phẩm mình cần.
”
Kiếm Uyên Nhi bán tính bán nghi, Nguyên Giới tồn tại không thiếu cái lạ, nếu hắn thật sự có trực giác thần kỳ như vậy cũng chẳng phải điều gì vô lý.
Bất quá ngươi biết nhiều như vậy, không sợ người khác ghen ghét chết sao?
Mà lúc này hai người cũng đưa mắt nhìn vào quang cầu thứ ba được Lạc Nam lựa chọn.
Kích thước của quang cầu này khá lớn, bởi vì bên trong chứa đựng một cái giường.
Giường có màu trắng muốt hình chữ nhật, đơn giản mà tinh xảo, toàn bộ như băng hàn vĩnh cửu