“Hử? Dị Ám à?”
Chứng kiến cơ thể Lạc Nam hóa thành một luồng hắc ám như con hình nhân tiêu tán, Kiếm Uyên Nhi hơi nhướn mày.
Bất quá Chí Tôn chi uy đã khóa chặt, nhất cử nhất động trong không gian này tuyệt đối không thể thoát khỏi tầm kiểm soát của nàng.
Thân thể Lạc Nam còn chưa kịp hiện ra ở một nơi khác, nàng đã thản nhiên vung tay, Không Gian Chi Lực bá đạo vận chuyển, trực tiếp khóa chặt tại một góc căn phòng.
Vừa lúc Lạc Nam hiện ra ở nơi đó, hắn đã bị chế trụ.
Để đảm bảo Lạc Nam không còn thủ đoạn giữ mạng nào khác, Chí Tôn Chi Uy quét thẳng vào cơ thể hắn, trực tiếp đem vài con Trùng Thế Mạng nghiền chết tại chỗ, ngay cả một đám Ong Sát Thủ được Liễu Tú Quyên đưa cho gần đây cũng tan thành tro bụi.
Lạc Nam trong lòng đắng chát, không thể ngờ tới Kiếm Uyên Nhi lại là Kiếm Tây Thành Chủ, người cố chấp muốn luyện thành Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp chính là vị nữ Chí Tôn cao cao tại thượng này, bởi vì môn kiếm pháp này là do mẫu thân và phụ thân của nàng để lại.
Từ lúc mới vào phòng, chứng kiến cái Rương Đặc Biệt màu hoàng kim nằm ở nơi đầu giường, Lạc Nam đã đoán được phần nào thân phận của nàng nhưng chưa từng nghĩ đến nàng sẽ quyết tâm giết hắn để tu luyện thành công tầng cuối cùng là Uyên Ương Tỉnh Mộng.
Nàng đã yêu hắn, thật sự yêu hắn không hề giả dối chút nào, bởi vì chỉ có hai người thật sự yêu nhau mới luyện được đến Lưỡng Cực Thức và luyện được cả Long Tiên Thánh Điển đến mức độ Đồng Tâm Đồng Ý.
Hắn vẫn còn cảm nhận được mối liên hệ giữa mình và nữ Chí Tôn trước mắt thông qua Đồng Tâm Đồng Ý.
Nhưng lý trí của một vị Nữ Chí Tôn thật sự đáng sợ, nàng chấp nhận hy sinh cả tình yêu để đạt thành mục đích, chấp nhận vô tận thống khổ để tiêu diệt hắn, tiêu diệt nam nhân mà nàng yêu.
Trước khi hắn chết, nàng cũng đã hiến dâng tất cả cho hắn xem như một ân huệ cuối cùng, đồng thời hứa rằng hắn sẽ là nam nhân duy nhất trong cuộc đời nàng.
Hoàn cảnh hiện tại hoàn toàn khác với lần Lạc Nam đụng độ Bích Tiêu Nương Nương.
Bởi vì Bích Tiêu Nương Nương không có ác ý với hắn nên hắn mới có thể nhảy nhót làm ra hành động kháng cự.
Còn Kiếm Uyên Nhi hiện tại thì khác, Chí Tôn muốn giết ngươi, ngươi ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.
Nhưng vẫn còn Đồng Tâm Đồng Ý, Lạc Nam thông qua mối liên kết giữa hai người mà truyền đạt ý niệm:
“Uyên Nhi, nàng thật sự muốn giết ta sao?”
“Tên của ta là Kiếm Vô Uyên!” Nàng lạnh lùng hồi đáp một câu, động tác trên tay không chậm lại chút nào, ngọc thủ mang theo Chí Tôn Lực vồ thẳng vào lồng ngực hắn, muốn bóp nát trái tim hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Nam đã có câu trả lời, nàng thật sự kiên quyết như vậy.
Nếu đã thế, hắn cũng không muốn chết.
Vì Kim Nhi, vì mẫu thân, vì mấy tiểu nữ nhi, vì các thê tử và hồng nhan tri kỷ, hắn phải sống.
Chí Tôn Chi Uy có thể giam cầm hắn toàn diện, nhưng đừng mơ tưởng trấn áp được Cấm Kỵ.
Lục Đạo Luân Hồi Tâm vận chuyển, Nhân Đạo mở ra, Lạc Nam đã phần nào thoát khỏi trói buộc.
Ngay khi đầu ngón tay của Kiếm Vô Uyên đã chạm vào da thịt nơi lồng ngực hắn, trong con mắt Lạc Nam đã hiện ra một cổ tự xưa cũ, thần bí, cổ lão và uy nghiêm.
Cổ Ngữ - Định!
Cơ thể, linh hồn Kiếm Uyên Nhi lặng yên bất động ngay tại chỗ trong một giây, Cổ Ngữ là thứ mà ngay cả Chí Tôn cũng sẽ bị tác động.
Một giây đối với người bình thường cũng chỉ là nháy mắt, nhưng đối với yêu nghiệt như Lạc Nam có thể làm được rất nhiều thứ.
Bàn tay hắn hiện ra Cổ Ngữ - Đoạt, chạm vào gò má Kiếm Vô Uyên.
Ngay lập tức, Long Tiên Thánh Điển mà hắn truyền thụ cho nàng đã hoàn toàn bị cướp đoạt trở lại, xóa sạch những khẩu quyết về công pháp song tu này ra khỏi đầu Kiếm Vô Uyên.
Cũng không phải vì hắn ích kỷ hay keo kiệt muốn đòi lại công pháp, mà bởi lẽ nếu vẫn còn giữ lại mối liên kết của Long Tiên Thánh Điển, Kiếm Vô Uyên có thể thông qua đó cảm ứng được vị trí của hắn sau khi hắn chạy trốn.
Bị nữ chí tôn truy sát đến chân trời góc biển, Lạc Nam không hề mong muốn một chút nào.
Vậy nên hắn buộc phải đoạt mất Long Tiên Thánh Điển thay vì bất kỳ thủ đoạn nào khác của nàng.
Nàng trở thành nữ nhân đầu tiên bị Lạc Nam lấy lại Long Tiên Thánh Điển, và có lẽ cũng là nữ nhân duy nhất.
Làm xong tất cả cũng là thời điểm trên tay Lạc Nam xuất hiện một tấm Chí Tôn Dịch Không Phù mà lần trước đạt được từ Vòng Quay Danh Vọng.
“Hy vọng vẫn còn trong lãnh thổ Kiếm Châu!”
Lạc Nam hít sâu một hơi, quyết đoán đem Chí Tôn Dịch Không Phù bóp nát.
Thân thể của hắn đã biến mất tại chỗ, vừa lúc Kiếm Vô Uyên lấy lại quyền khống chế cơ thể.
Ánh mắt nàng lóe lên, miệng nở nụ cười lạnh lùng:
“Không hổ là phu quân của bổn tọa, chàng thật khiến ta ngoài ý muốn, nhưng thiếp vẫn không thể để chàng sống được.
”
“Tuyệt Thế Thần Thông – Kiếm Thị Hư Không!”
KENG!
Từ thể nội của nàng vang lên một tiếng kiếm ngân kinh khủng oanh tạc vào không gian.
Tiếng kiếm ngân này như cuồn cuộn sóng âm càn quét bừa bãi khắp bốn phương tám hướng trong không gian vô tận, xuyên qua tầng tầng lớp lớp các vòng xoáy không gian để dò tìm con mồi.
Kiếm ngân vang vọng đến đâu, Kiếm Vô Uyên có thể quét thần thức đến đó, rốt cuộc phát hiện ra thân ảnh Lạc Nam đang được Phù Văn điên cuồng truyền tống giữa mênh mông không gian, khoảng cách với vị trí của nàng đã lên đến hàng chục vạn dặm.
KENG KENG!
Cả Nương Tử Kiếm và Phu Quân Kiếm đã bị nàng nắm vào trong tay, cầm một đôi song kiếm.
Hàng nghìn tầng Kiếm Vực được nàng điều động dung nhập vào thân hai thanh kiếm một cách nội liễm, sát cơ ngập trời khiến cả Kiếm Tây Thành phải run rẩy.
“Kiếm Trảm Tinh Không!”
Thì ra Kiếm Vô Uyên là một nữ kiếm tu tinh thông Không Gian Chi Lực.
Bất chấp khoảng cách không gian xa xôi như vậy, nàng vẫn muốn chém chết Lạc Nam.
KENG KENG KENG!
Phu Quân Kiếm điên cuồng gầm lên đầy bất mãn, nó không muốn chủ nhân của bị phải chết.
Đáng tiếc trước sức mạnh của Nữ Chí Tôn, Phu Quân Kiếm đã bị Kiếm Vô Uyên cường thế cưỡng ép.
Nàng lạnh lùng và vô tình trảm ra hai kiếm.
XOẸT XOẸT.
Không gian trước mặt lập tức rẻ đôi, hai luồng kiếm khí bá đạo chém ra rồi dung hợp thành một, chỉ nháy mắt đã đuổi kịp Lạc Nam trong vô tận không gian, một kiếm trảm thẳng vào đầu, một kiếm trảm thẳng vào thân hắn.
Lạc Nam đang được Phù Văn bao phủ truyền tống ngẫu nhiên lập tức rùng mình, một cảm giác tử vong nồng đậm bao phủ nội tâm.
“Không xong, Vạn Cổ Bất Hủ Thân!”
Mặc dù còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng trực giác vẫn khiến Lạc Nam vô thức điều động Bất Hủ Kinh Văn bao trùm toàn thân.
PHỐC!
Bất Hủ Kinh Văn rạn vỡ trước Chí Tôn Kiếm Khí, Lạc Nam đau đến tê tâm liệt phế như rơi vào cửa tử, linh hồn và cơ thể như bị xé tan thành từng mảnh, máu đỏ bao trùm toàn thân, vô số Phù Văn của Chí Tôn Dịch Không Phù bị chém nát làm hắn hoàn toàn mất đi phương hướng.
Một cái vòng xoáy hư không loạn lưu gần đó đã đem Lạc Nam hút vào, triệt để biến mất dạng.
Một Đại Thánh đã bị trọng thương đến mức bất tỉnh, thật tình không biết loại thủ đoạn nào mới có thể giúp hắn sống sót bên trong hư không loạn lưu đầy rẫy nguy hiểm, nơi mà ngay cả các Thánh Đế Viên Mãn cũng chẳng dám tùy tiện tiến vào.
“Chết chắc rồi…” Kiếm Vô Uyên thất thần nhìn lấy cảnh tượng này, thần thông Kiếm Thị Hư Không cũng đạt đến giới hạn.
Nàng thở ra một hơi ngồi bệch xuống đất, chân tay bủn rủn như bị rút cạn lực lượng, trái tim đau như bị ai đó hung hăng xé tan, đôi mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ…
Ở khoảnh khắc này, Kiếm Vô Uyên đã hiểu cảm giác mà mẫu thân nàng từng gánh chịu, cảm giác mất đi người nam nhân mà nàng yêu bằng cả tấm lòng.
Nhưng khác với mẫu thân, đây là nàng tự tay đánh mất.
Kiếm