“Làm sao có thể?”
Cảm giác được hai luồng sát khí mãnh liệt vượt qua tất cả ở trước và sau chính mình, ý niệm duy nhất trong đầu Lạc Bát lúc này chính là như vậy…
Hắn có nằm mơ cũng không ngờ rằng, mình từ đầu đến cuối đều nằm trong sự tính toán của Lạc Nam…
Đối phương diễn kịch, giả vờ yếu thế để mình đắc chí khinh địch, cuối cùng trong lúc tập trung thi triển Thiên Cấp Vũ Kỹ, lại có người xuất hiện đánh lén…
Mà người đánh lén này càng là muốn nhất kích tất sát, bắt cá trong rọ, không để hắn có chút cơ hội nào…
Cảm nhận được khí thế khủng bố từ phía sau lưng, Lạc Bát oán độc hướng Lạc Nam hét ầm lên:
“Bên cạnh ngươi từ bao giờ có Luyện Hư Trung Kỳ?”
Đáng tiếc Lạc Nam không rảnh quan tâm, Lạc gia hành động triệt để chọc giận hắn, lúc này chỉ hận không thể đem toàn bộ bọn hắn giết sạch mà thôi…
Hợp Linh Chưởng lấy thế không thể cản phá bắn mạnh mà ra…không gian triệt để biến mất trước đường bay của nó…
Nhắm ngay vị trí quả tim của Lạc Bát…
Mà ở phía sau, Cơ Nhã ánh mắt sát lạnh như sương đêm, ân oán giữa Lạc Nam và Lạc gia nàng đã biết được trong một lần cùng Liễu Thi Cầm bí mật tâm sự…
Đối với hành vi của Lạc gia phẫn nộ đến cực điểm, hiện tại lại dám cử người ám sát nam nhân của nàng, cơn tức giận có cơ hội bùng phát…
“Lăng Ba Tù Thiên Thủ - Toái Diệt Sơn Hà”
Hư ảnh Lăng Ba Nữ Đế ngạo nghễ hiển hiện, một lúc duỗi ra hai cánh tay, bá đạo nghiền nát không gian, từ phía sau tiến tới…
“Mạng ta xong rồi…” Lạc Bát gương mặt chính thức tuyệt vọng, tốc độ hai loại công kích này quá mức nhanh chóng, hắn ngay cả cơ hội tự bạo cũng không có…
ẦM ẦM ẦM…
Trên thân thể Lạc Bát, một kiện băng hệ áo giáp như kim cương xuất hiện, hình thành tầng phòng ngự hết sức kiên cố…
Đây là kiện Địa Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo phòng thân của hắn, luôn mặc trên người…
Bất quá với hai loại công kích cấp bậc này, dù là Thiên Cấp áo giáp cũng không tránh khỏi cái chết, càng đừng nói Địa Cấp Cực Phẩm…
“AAAAAAAAAA, các ngươi chết không yên lành…”
Lạc Bát oán độc gầm thét, âm thanh thê lương thảm thiết như lệ quỷ khiến không gian rung rẩy… chỉ thấy Hợp Linh Chưởng dần dần nghiền nát cùng xuyên qua áo giáp, đem lồng ngực Lạc Bát hoàn toàn phá hủy…
Mà Lăng Ba Tù Thiên Thủ không thua kém chút nào, hai đại thủ cự đại đem cơ thể Lạc Bát siết chặt như con kiến nhỏ, âm thanh da thịt và xương cốt nứt vỡ vang lạch cạch, chấn động một vùng biển cả…
Lạc Bát tràn ngập không cam lòng, hắn còn rất nhiều thủ đoạn chưa kịp triển khai, không ngờ bị Cơ Nhã đánh lén, chỉ có thể lực bất lòng tâm…
Hắn chết là nhất định, nhưng nhờ vào kiện áo giáp trên người, đã tranh thủ cho hắn được một thời gian ngắn ngũi như hơi thở mỏng manh…
Mà dựa vào khoảng thời gian ngắn ngũi đó, một lệnh bài được Lạc Bát thành công đem bóp nát…trước khi toàn thân hắn triệt để hóa thành vũng máu trước sự tàn phá của hai loại vũ kỹ…
“Chúng ta mau rời đi…” Cơ Nhã nhanh nhẹn bắt lấy nhẫn trữ vật còn sót lại của Lạc Bát, kéo lấy Lạc Nam muốn xé rách không gian…
“Chạy đi đâu?”
Chỉ là rất nhanh, hàng loạt cổ khí tức hàng lâm mà đến…
Từ bên trong không gian, năm cái Đại Thủ xuất hiện, mang theo lực lượng cuồn cuộn của Luyện Hư Kỳ, vô tận Kim Quang và Băng Lực luân chuyển…hướng về Cơ Nhã cùng Lạc Nam trấn xuống…
Ánh mắt hai người cấp tốc động lại…
Cơ Nhã hít sâu một hơi, Băng cùng Thủy cấp tốc vận chuyển…
Theo sau đó, Lăng Ba Song Chưởng liên tục bắn mạnh mà ra, cùng lúc đẩy lùi bốn cái đại thủ…
Vẫn còn một cái trấn mạnh xuống đầu Lạc Nam…
“Hừ, tưởng ta dễ bị đánh sao?” Lạc Nam cười lạnh một tiếng, không sợ hãi chút nào…
Hai loại Dị Hỏa liên hợp, một lần nữa hình thành Thập Tự Thiên Hỏa, lấy cứng đối cứng…
Không quên triệu hồi Mộc Quy ngăn cản ở trước mặt…
“Hừ, châu chấu đá xe…” Chủ nhân của đại thủ kia cười lạnh một tiếng, Kim Quang vạn trượng khiến đại thủ kia cứng cáp đến cực hạn, va đập cùng Thập Tự Thiên Hỏa…
ẦM…
Đại Thủ thành công phá nát Thập Tự Thiên Hỏa, nhưng lực lượng cũng bị suy yếu đi rất nhiều, sau khi nghiền nát Mộc Quy, chỉ đem Lạc Nam đẩy lùi vài chục bước…
Nhờ vào đó, thành công ngăn cản Cơ Nhã và Lạc Nam chạy trốn…
Gương mặt hai người ngưng trọng tựa lưng vào nhau, nhìn năm thân ảnh từ hư không xuất hiện...
Ba lão già mặc trường bào màu xanh đậm, tràn ngập khí tức của băng hàn…
Hai người còn lại là hòa thượng đầu trọc, một thân cơ thể lực lưỡng tràn đầy cơ bắp, kim quang lấp lóe xung quanh…
“Lạc gia cùng Phàm Ẩn Tự?” Cơ Nhã trầm giọng nói…
“Không có Huyết Linh Tông sao?” Lạc Nam ánh mắt lóe lên một tia thắc mắc…
“A di da phat, nữ thí chủ tội tình gì phải xen vào vũng nước đụng này…” Một trung niên hòa thượng chắp tay hiền từ nói, tu vi Luyện Hư Sơ Kỳ tỏa ra khiến không gian xung quanh chấn động…hắn tên là Phàm Vô, một tên trưởng lão của Phàm Ẩn Tự…
“Hòa thượng vô liêm sĩ, Luyện Hư Kỳ đi săn giết Nguyên Anh Kỳ, các ngươi tu luyện đến thân chó hết rồi sao?” Cơ Nhã lạnh băng nói…
“Nữ thí chủ xin đừng chấp mê bất ngộ, xin hãy phóng hạ đồ đao - lập địa thành phật…mô phật…” Hòa thượng còn lại chắp tay đạo mạo thuyết phục…tên hắn là Phàm Sĩ, khí tức toàn thân thu liễm không bùng phát, nhưng chính là Luyện Hư Trung Kỳ…
“Không cần nhiều lời, thích thì chiến đi…” Cơ Nhã ánh mắt tràn ngập chiến ý, đôi tay như ngọc nhẹ nhàng vươn ra, làm ra tư thế chuẩn bị…
“Giao ngoan mất linh…” Một tên trưởng lão Lạc gia hừ lạnh nói, hắn chính là Lạc Thất, vẫn chỉ là Luyện Hư Sơ Kỳ, chỉ là so với Lạc Bát mạnh hơn một chút mà thôi…
Hai người còn lại càng khó dây hơn, Lạc Lục và Lạc Ngũ, Luyện Hư Trung Kỳ cường giả…
Đội hình đối phương có đến ba luyện Hư Trung Kỳ, hai Luyện Hư Sơ Kỳ…
Bên phía Lạc Nam chỉ có hắn và Cơ Nhã mà thôi…
Trong lúc nhất thời, nan giải đến cực điểm…
“Thiếp sẽ lo bốn tên…chàng cầm chân một Luyện Hư sơ kỳ được chứ?” Cơ Nhã nhìn sang Lạc Nam trầm giọng hỏi…
“Vất vả cho nàng…” Lạc Nam siết chặt nắm đấm, cảm giác khao khát sức mạnh mảnh liệt hơn bao giờ hết…
Cơ Nhã là tâm can bảo bối của hắn, Lạc Nam hận mình vô dụng để nàng ra sức bảo vệ…
“Muốn lấy một chọi bốn? ai cho nữ nhân này lá gan?” Lạc Ngũ cười lạnh một tiếng, liếc mắt thương lượng cùng đồng bọn…
Trong khoảng khắc đó, Phàm Sĩ đích thân xé rách không gian, Luyện Hư Trung Kỳ tu vi bùng phát, lao mạnh đến Lạc Nam…
“Muốn chết?” Cơ Nhã giận dữ, đối phương vậy mà dùng Luyện Hư Trung Kỳ để đối phó nam nhân của mình, nàng làm sao có thể chấp nhận…
Đang muốn thi triển công kích, bốn thân ảnh đã cười lạnh xuất hiện ngăn cản nàng…
Hiển nhiên là bốn tên còn lại…
“Khốn kiếp…” Lạc Nam thấy Phàm Sĩ đang hài hước nhìn hắn, Giao Vương Kích xuất hiện trên tay…
Dị Hỏa bùng lên, đem đầu kích bao trùm hừng hực…
“Hoành Tảo Thiên Quân…”
Một kích khiến không gian vỡ nát, tốc biến triển khai, hướng Phàm Sĩ quét ngang…
“Lấy trứng chọi đá” Phàm Sĩ cười lạnh một tiếng, Kim Quang bùng phát, miệng niệm nam mô:
“Đại Lục Kim Cang Chỉ…”
Đầu ngón tay cấp tốc được Kim Quang bao phủ, trở nên cứng cáp như kim cương, lại thêm Linh Lực của Luyện Hư Trung Kỳ hết sức dữ dội, không gian ầm ầm vỡ vụn, hướng về một Kích của Lạc Nam điểm đến…
KENG…
Giao Vương Kích bị chấn đến ù ù rung động, Đại Lục Kim Cang Chỉ lệch sang một bên, điểm trúng bả vai Lạc Nam…
Phốc…
Lạc Nam hộc máu, bả vai như muốn băng liệt khiến toàn thân hắn tê dại…
Niết Bàn Linh Thủy ra sức hoạt động…
Bên kia chiến tuyến, Cơ Nhã bị đánh cầm chân không thể thoát ra…
Phàm Sĩ một lần nữa phá không mà đến, Kim quang diệu thế, chắp tay hô:
“Cà Sa Phục Ma…”
Theo sau đó, áo cà sa trên thân hắn tung bay, hướng Lạc Nam nện mạnh mà xuống…
“Thập Tự Thiên Hỏa…” Lạc Nam cố nén đau đớn, hai loại Dị Hỏa hừng hực hình thành Thánh giá, mang theo vô tận nhiệt độ hướng về Cà Sa thiêu đốt…
“Chấp mê bất ngộ a…” Phàm Sĩ lắc đầu, theo ý niệm của hắn, áo Cà Sa trở nên biến lớn, đem toàn bộ Thập Tự Thiên Hỏa bao trùm bên trong…
Theo sau đó, toàn bộ Dị Hỏa bị dập tắt trước ánh mắt co rụt lại của Lạc Nam…
“Dị Hỏa mặc dù mạnh, nhưng ngươi quá yếu, không thể phát huy hoàn toàn uy lực của chúng nó…” Phàm Sĩ lắc đầu, Cà Sa hướng Lạc Nam mạnh mẽ đè xuống…
Gáy
Hai âm thanh lãnh ngạo vang lên, Hỏa Phượng cùng Kim Ô cùng lúc phá thể mà ra, bảo vệ trên đỉnh đầu Lạc Nam…
ẦM ẦM…
Cà Sa vừa trấn xuống đã bị chúng nó đẩy lùi…
Bất quá hư ảnh cả hai thần thú cũng trở nên mờ ảo…
“Trấn…” Phàm Sĩ điểm tay một lần nữa…
ẦM…
Cà Sa lại hướng lên không, bá đạo đè xuống…
Gáy…
Hỏa Phượng và Kim Ô không cam lòng gào thét, triệt để hóa thành hư vô…
Luyện Hư Trung Kỳ, mạnh mẽ như vậy…
Chưa kể Cà Sa kia còn là một kiện Thiên Cấp Pháp Bảo…
Tốc…
Lạc Nam thi triển tốc biến, thành công né tránh một cú trấn áp của áo Cà Sa…
“Chạy đi đâu…Nhất Vĩ Độ Giang…” Phàm Sĩ lẩm bẩm một tiếng, bước chân đặt ra như vượt qua sông lớn, xuất hiện bên cạnh Lạc Nam…
“Đại Lực Kim Cang Chỉ…”
Chỉ lực bá đạo mà mạnh mẽ, điểm đến đỉnh đầu Lạc Nam, muốn đem hắn nhất kích tất sát…
“Xuyên Tinh Chỉ…” Lạc Nam ánh mắt bình thản đến đáng sợ, dùng cứng đối cứng với một kích này…
Rắc…
Ngón tay Lạc Nam gảy vụn khiến sắc mặt hắn vặn vẹo một phần…hắn vẫn không thể địch…
“Kim Cang Cước…” Phàm Sĩ lắc đầu, Kim linh lực lấp lóe nơi bàn chân, một cước hướng Lạc Nam đá mạnh…
“Thủy Hồng Cước…” Lạc Nam nghiến chặt răng, vô tận Niết Bàn Linh Thủy gia trì, đối kháng kịch liệt…
Phốc…
Thân thể hắn như đạn pháo oanh thẳng ra ngoài, bàn chân triệt để vỡ vụn…máu tươi cuồng phún…
“Phu quân!” Cơ Nhã tròng mắt muốn nứt ra, muốn cứu viện nhưng bị dây dưa không nhả…
“Haha, nhìn hắn đi chết đi…không lâu sau sẽ đến lượt ngươi…” Lạc Ngũ cười lên ha hả, bàn tay ngưng tụ Băng Chưởng, đối chưởng với Lăng Ba Song Chưởng của nàng…
Mặc dù Cơ Nhã mạnh hơn hắn một bậc, nhưng có hai tên đồng đội yểm trợ vừa đánh vừa thủ, nàng không làm gì được bọn hắn…
Băng Thủy Kết Giới đã nhốt
một người là Lạc Lục vào rồi…
Lạc Ngũ tu luyện đã hai ngàn năm, kinh nghiệm lão luyện phong phú, Cơ Nhã nếu tính ra chỉ là tiểu bối mà thôi…
Ở phía bên kia, Lạc Nam lại một lần nữa bị đánh bay, hắn chỉ cảm thấy xương cốt vỡ vụn kịch liệt, xúc cảm triệt để mất hết rồi…
Niết Bàn Linh Thủy làm rất tốt vai trò của nó, nếu không Lạc Nam đã trở thành một người chết…
Cảnh giới chênh lệch quá xa, Luyện Hư trung kỳ mạnh hơn Sơ Kỳ quá nhiều…
“Hợp Linh Chưởng…”
Lạc Nam nằm trên không trung, vô tận linh lực ngưng tụ…
Mắt thấy Phàm Sĩ đến gần, tràn đầy sát ý bắn mạnh luồng lực lượng bá đạo tiến ra…
Phàm Sĩ ánh mắt co rụt lại, một cảm giác nguy hiểm khiến hắn khiếp sợ…không ngờ chỉ với tu vi Nguyên Anh, mà người này có thể thi triển công kích uy hiếp đến tính mạng hắn…
“Bất quá trước uy lực tuyệt đối của Luyện Hư Trung Kỳ, ngươi không có cơ hội…” Phàm Sĩ cười lành khinh thường nói…
Hai tay chắp lại trước ngực, ánh mắt trừng lớn quát:
“Phàm Ẩn Phiên Thiên Ấn…”
Theo sau đó, bên trong lòng bàn tay hắn, vô tận Kim Linh Lực từ toàn thân quy tụ, hình thành chưởng ấn có dạng chữ Thập Ngược…
Đây là vũ kỹ mạnh nhất của Phàm Ẩn Tự, chỉ cấp bậc trưởng lão trở lên mới đủ tư cách tu luyện…
Rời khỏi lòng bàn tay chưởng mạnh mà ra…
Uy lực một ấn này như có thể phiên thiên dời hải, không ngừng lớn lên…
Ngay cả Phàm Sĩ khi thi triển cũng bị lực phản chấn đầy lùi vài chục bước trên không trung…
ẦM
Hợp Linh Chưởng cùng Phiên Thiên Ấn kịch liệt va chạm…
Như chiến tranh giữa các vì sao, không gian đổ nát thành phấn vụn…
Lạc Nam trừng to mắt, bởi vì lần đầu tiên trong đời, hắn nhìn thấy có vũ kỹ đang hơn thua cùng Hợp Linh Chưởng…
Hay nói đúng hơn vì hắn quá yếu, mà Hợp Linh Chưởng đang bị thua thiệt…
Rốt cuộc, bầu trời nổ tung thành một đám mây hình nấm…
Hợp Linh Chưởng cùng Phiên Thiên Ấn đồng quy vu tận…
Tốc biến né tránh mũi nhọn…
“Nhất Vĩ Độ Giang…Kim Cang Cước…” Phàm Sĩ lại biến mất, chỉ thoáng chốc đã tiếp cận, một cước đá mạnh vào Lạc Nam…
Tốc biến trở nên vô dụng trước tốc độ của Luyện Hư Trung Kỳ có thân pháp lợi hại…
Mộc Quy xuất hiện ngăn cản…
Lại tan nát, Lạc Nam bị đá bay…
Trong khoảnh khắc đó, hắn biết…giây phút này…cửu tử nhất sinh…
…
Tại một hòn đảo thần bí vô hình…bên ngoài có một tầng lực lượng kỳ lạ bao trùm, ngăn cản bất kỳ thần thức nào dò xét…
Đảo không hề lớn, nhưng từng cổ khí tức bên trong lại như mãnh hổ ngủ đông, tiềm long tại uyên, sẳn sàng xé nát mọi kẻ địch dám khiêu khích…
Thiên Cơ Đảo…
Trên đảo có một Đại Điện cổ kính, là thánh địa trong lòng của vô số tu sĩ trên Tinh Cầu…
Thiên Cơ Điện…
Trong một gian mật thất…hai thân ảnh già nua cùng nhau đả tọa…
Trước mặt bọn hắn là một tế đàn không quá lớn, một bức họa đặt tại trung tâm tế đàn… bên trên chính là thân ảnh thanh niên thân mặc Nhật Nguyệt Trường Bào, mặt đeo Vô Lệ Mặt Nạ…
Chính là dáng vẻ của Lạc Nam trong lần Lễ Hội…
Mà hai thân ảnh già nua này, chính là những kẻ có mặt trong lễ hội đó, chú ý đến động tĩnh của hắn…
Chính là hai tên trưởng lão Thiên Cơ Điện…thực lực thâm bất khả trắc, khả năng bói toán kinh thiên động địa…
“Làm đi…ta cũng muốn biết kẻ này có thân phận gì…” Một trong hai tên trầm thấp mở miệng…hắn là Lục trưởng lão của Thiên Cơ Điện, Cơ Toàn…có tu vi Hợp Thể Kỳ, đồng thời còn là một Luyện Hư Hồn Tu…
Người ở bên cạnh, Thất Trưởng Lão Thiên Cơ Điện – Cơ Toán, Hợp Thể Sơ Kỳ, đồng thời cũng là Luyện Hư Hồn Tu…
Trước đề nghị của Cơ Toàn, Cơ Toán không do dự gật đầu, từ nhẫn trữ vật lấy ra mai rùa và vài đồng tiền xu cổ lão…
Một giọt máu nhỏ lên bức họa của Lạc Nam…ánh mắt nhắm lại, miệng niệm khẩu quyết thần bí và trang nghiêm…
Tiến hành dò xét thiên cơ…
Chỉ cần là người dưới Hợp Thể Kỳ, manh mối sẽ xuất hiện trong tiềm thức của hắn…
Cơ Toàn trang nghiêm ngồi một bên, lẳng lặng chờ đợi kết quả…
…
Lạc Nam vừa leo lên lưng Tiểu Sư, thành công né tránh một kích kinh khủng của Phàm Sĩ, bình tĩnh đến đáng sợ…
Mà vài giây sau, sắc mặt hắn trở nên đại biến…
Không phải vì Phàm Sĩ đang công tới…
Mà bởi vì…vốn vẫn nằm yên tĩnh trong không gian của Hệ Thống, chùm ánh sáng ẩn chứa công pháp Bất Hủ Diễn Sinh Kinh bị phong ấn, đột ngột trở nên chấn động kịch liệt…
Đem Phong Ấn phá giải một gốc…khí tức Bất Hủ Cấm Kỵ tràn lan ra ngoài…
Cùng thời điểm đó, vô số Kinh Văn cổ lão khảm nạm trên Linh Hồn Lạc Nam như được cộng minh…hòa quyện cùng khí tức Bất Hủ đó…
Dị biến này hoàn toàn vượt qua khả năng nhận thức của Lạc Nam…
“Keng, cảnh báo…có kẻ dò xét thiên cơ, bói toán Ký Chủ…Bất Hủ Diễn Sinh Kinh tự mình phá bỏ phong ấn, tiến hành phản kích…” Âm thanh cơ giới của Hệ Thống vang lên khiến sắc mặt Lạc Nam tái mét…
Quả nhiên, một luồng khí tức Bất Hủ mạnh mẽ đem toàn thân hắn từ trong ra ngoài bao phủ…
Phát sáng kinh người…
…
“AAAAAAAAAA”
Theo một tiếng hét thảm chấn động Thiên Cơ Đảo…
Thân thể Cơ Toán đột ngột nổ tung…triệt để hóa thành huyết vụ, ngay cả Linh Hồn cũng bị nghiền nát, vĩnh viễn không được siêu sinh…
“Làm sao có thể?”
Cơ Toàn đứng bật người dậy, ánh mắt khiếp sợ nhìn đồng bọn của mình tan biến, dưới mặt đất chỉ còn những vết máu ghê rợn…
Cơ Toán - một trưởng lão của Thiên Cơ Điện, Hợp Thể Kỳ cường giả, Luyện Hư Hồn Tu…triệt để vẫn lạc không rõ nguyên do…
Từng luồng khí tức mênh mông như biển cả cấp tốc xuất hiện, tiến về mật thất của Cơ Toán…
Cả Thiên Cơ Đảo bị kinh động rồi…
…
“Muốn bói toán người tu luyện Cấm Kỵ? đúng là muốn chết…” Bên trong cơ thể Lạc Nam, Kim Nhi lẩm nhẩm một tiếng...
Mà Lạc Nam lúc này không rảnh để tâm tất cả chuyện này, ngay cả Phàm Sĩ đang hung hăng lao tới hắn cũng không thèm để ý…
Bởi vì lúc này, bên trên đỉnh đầu…mây đen cấp tốc ùa về, tầng tầng lôi đình hàng lâm, che phủ một nữa bầu trời Hải Châu Đại Lục…
Lạc Nam cười khổ, hướng Cơ Nhã truyền âm:
“Nhã Nhi, lập tức mang theo Linh Giới Châu rời khỏi nơi này càng xa càng tốt…mọi chuyện có phu quân tính toán…”
Dị tượng kinh khủng đã sớm chấn động tất cả mọi người, ngay cả Cơ Nhã và bốn tên cũng tạm dừng chiến…
Nghe theo lời gọi của Lạc Nam, nàng cấp tốc nhận lấy Linh Giới Châu từ tay hắn, xé rách hư không trốn ra xa hàng ngàn dặm…
“Thiên Kiếp? làm sao có thể?” Nhìn thấy Lôi Đình hàng lâm như ngày tận thế, Lạc Ngũ đám người nhảy dựng lên…cảnh tượng hôm nay y hệt tai nạn của Lạc Gia hơn hai năm về trước…
Trong lúc nhất thời, cả đám co chân bỏ chạy như chó mất chủ…chỉ còn lại một mình người thanh niên ngồi trên lưng Tử Lôi Sư Bàng…
Mà lúc này…trên đỉnh đầu Lạc Nam, một con mắt khổng lồ...tràn đầy uy nghiêm chí cao vô thượng hiện hữu, lạnh lùng quan sát…ánh mắt khóa chặt luồng khí tức Bất Hủ đang bảo vệ cơ thể hắn…
Thiên Đạo Chi Nhãn…
Một lần nữa hiện thế…
Muốn đem kẻ tu luyện Cấm Kỵ diệt sát thành cặn bả…
Truyện convert hay :
Phục Thiên Thị