“Họ Lạc sao…”
Trên đỉnh núi tĩnh lặng và vắng vẻ, một thân ảnh đứng dưới ánh sao băng chiếu rọi, bờ môi hồng nhuận trơn bóng lấp lánh hơn cả bảo thạch nhẹ thầm thì…
Đôi mắt to tròn mộng mị lấp lánh các loại thuộc tính khác nhau đang luân chuyển liên tục còn hơn cả ngũ hành tuần hoàn, nàng vô tình chứng kiến mọi thứ diễn ra bên dưới, cuộc đụng độ của các thiên tài Kiếm Châu.
Tên nam tử đang được đông đảo người khác chú ý kia cũng họ Lạc, trùng với họ của vị hôn phu của nàng.
Chỉ bất quá tên của vị hôn phu nàng cũng không phải Lạc Nam mà…hơn nữa làm sao hắn có thể xuất hiện ở đây được chứ?
Sau khi nàng đột phá Thánh Vương, phụ thân và gia tộc liền được trưởng bối đón vào trong tông tu luyện, hưởng thụ hoàn cảnh tốt nhất.
Phụ thân nàng bởi vì đã là một vị Luyện Khí Sư cấp Thánh Đế Viên Mãn nên địa vị không hề thấp chút nào, ổn định ngôi vị khách khanh trưởng lão.
Dựa theo lời của phụ thân, vị hôn phu của nàng đã mất tích được một đoạn thời gian, trước khi mất tích hắn vẫn là một tiểu tử không nên thân, chuyên ra vào các nơi đầy rẫy son phấn hồng trần như Trân Bảo Lâu, đến mức Càn Quân Thánh Đế phải cho đi bái sư học nghệ, rèn luyện lại tính tình, sau đó mới dẫn đến mất tích…
Dù rằng hắn có thể đã dữ nhiều lành ít nhưng nàng vẫn không cam lòng bỏ cuộc.
Nàng phải cố gắng để trở nên mạnh hơn, mạnh đến mức có thể tự do hành động mà không cần tông môn hay trưởng bối hộ tống, như vậy nàng mới có thể toàn tâm toàn ý tìm kiếm tung tích, điều tra về quá trình mất tích của hắn.
Những năm này dù thời gian tu luyện và truy cầu sức mạnh chiếm lấy phần lớn cuộc sống của nàng, nhưng trong tâm trí nàng những hình ảnh năm đó vẫn chưa một lần phai nhạt, ngược lại nó càng rõ rệt hơn, mãnh liệt hơn từng ngày.
Vị hôn phu nhỏ tuổi kia của nàng, với gương mặt non nớt nhưng đầy dũng cảm, đồng ý thay thế nàng làm con tin cho một sát thủ cường đại, người chỉ cần một đầu ngón tay là có thể dễ dàng giết chết hắn.
Thất Thập Tông thu nhận nàng, cho nàng tất cả là vì Thể Chất của nàng.
Các trưởng bối sủng ái, yêu thương, bảo vệ nàng là do thiên phú của nàng.
Các huynh đệ, tỷ muội trong tông tôn sùng, ngưỡng mộ nàng cũng là do thân phận mà nàng đang có.
Duy chỉ có tên tiểu tử chín tuổi năm đó vô oán vô hối vì nàng mạo hiểm, sẳn sàng hy sinh thay nàng…đơn giản chỉ vì nàng là tiểu nha đầu béo ú của hắn.
Loại cảm giác như vậy, nàng đã chưa từng cảm nhận được thêm một lần nào nữa.
Thu hồi tầm mắt khỏi đám đông phía dưới, bàn tay tinh xảo trắng hơn trăng non nhẹ nhàng gạt đi lọn tóc cửu sắc nổi bật trong làn gió, nhìn vào bình chướng Kiếm Mộ đang chậm rãi yếu đi, dung nhan khiến cả thời không cũng phải đố kỵ dần trở nên kiên định…
Lần này là cạnh tranh công bằng, Vĩnh Hằng Thuộc Tính nàng phải đạt được.
…
Ánh mắt Lạc Nam khẽ liếc qua đỉnh núi xa xa kia, bờ môi nở nụ cười tà mị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù quanh thân của nàng hiện đang có một loại Vĩnh Hằng Quang Minh với tác dụng bẻ cong ánh sáng, ngăn cách với không gian xung quanh, cô lập bản thân khiến không ai có thể phát hiện hay cảm giác được, nhưng Lạc Nam thuộc dạng ngoại lệ.
Mỗi lần nàng xuất hiện ở phạm vi nhất định, các tôn Đại Đỉnh trong đan điền của hắn gần như phát rồ, hận không thể lập tức lao ra tranh sủng.
Điều này khiến Lạc Nam bất đắc dĩ vô cùng, nhưng lại không thể không thừa nhận sức hấp dẫn của Vĩnh Hằng Cổ Thể thật sự khó thể kháng cự đối với các loại Thiên Địa Dị Vật.
Thậm chí nếu lúc này từ Hệ Thống đạt được Vĩnh Hằng Cổ Thể, nói không chừng Lạc Nam sẽ cân nhắc lựa chọn nó làm loại Thể Chất thứ hai của mình.
Tuy rằng có chút hâm mộ Vĩnh Hằng Cổ Thể, nhưng cũng nhờ vậy mà hắn luôn phát hiện sự tồn tại của nàng bất chấp nàng ẩn giấu tốt đến mức độ nào đi chăng nữa.
“Đang nhìn gì thế?” Dạ Thanh Thu tò mò nhìn theo ánh mắt của Lạc Nam, nhưng chỉ thấy một đỉnh núi trống rỗng.
“Haha, người quen cũ…” Lạc Nam nở nụ cười:
“Chỉ cần bám theo sau lưng nàng, kế hoạch liền thành công mỹ mãn, không cần mất công tìm kiếm.
”
“Vị hôn thê của ngươi sao?” Dạ Thanh Thu cũng biết chuyện cũ của Lạc Nam, liền nở nụ cười trêu tức:
“Vì sao ta không thể thấy nàng? Đừng nói là các ngươi có tâm linh tương thông.
”
“Nàng muốn cùng ta tâm linh tương thông không?” Lạc Nam khiêu khích hỏi.
Dạ Thanh Thu đã biết hắn cùng mấy nữ tu luyện Long Tiên Thánh Điển, vì vậy Lạc Nam cũng không ngại dụ dỗ nàng.
Đáng tiếc nàng không dễ chơi, chỉ nở nụ cười nửa miệng ra vẻ xem thường: “Nếu ngươi dám làm, ta sợ gì không dám chơi? Chẳng qua đến khi đó sư phụ ta tìm đến tận cửa, ngươi cố mà giải quyết cho tốt.
”
Lạc Nam nghe mà chép chép miệng, sư phụ của Dạ Thanh Thu đương nhiên là Nhị Trưởng Lão của Tu La Giáo, cũng là một vị Chí Tôn cường giả khủng bố vô cùng.
Nếu tính cả mẫu thân Ninh Vô Song tạm thời đang bị giam cầm, Tu La Giáo có tổng cộng ba vị Thánh Nữ.
Tu La Ninh Thánh Nữ - Ninh Vô Song, nữ nhi của Đại Trưởng Lão.
Tu La Dạ Thánh Nữ - Dạ Thanh Thu, đồ đệ của Nhị Trưởng Lão.
Cuối cùng là Tu La Huyết Thánh Nữ, đồ đệ của Giáo Chủ.
Sau vết xe đổ của mẫu thân và phụ thân, Lạc Nam không hy vọng mình và Dạ Thanh Thu cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự.
Trừ khi nào hắn chứng minh bản thân mình xứng đáng với Dạ Thanh Thu, được cao tầng Tu La Giáo tán thành, và có thể mang lại lợi ích xứng đáng cho Tu La Giáo.
Bằng không chưa cần đến Tu La Giáo xử lý, sư phụ của Dạ Thanh Thu chắc chắn không bỏ qua cho hắn.
Nhưng nhiệm vụ Hệ Thống lại muốn hắn nằm vùng để lấy một món đồ của Tu La Giáo, dựa vào cấp độ của nhiệm vụ, Lạc Nam liền đoán đó là một đồ vật cực kỳ quan trọng, một khi lấy mất…nói không chừng sẽ khiến hắn và Tu La Giáo rơi vào cục diện thù địch.
Điều này khiến Lạc Nam nhứt cả trứng, quan hệ của hắn cùng Thất Thập Tông và Tu La Giáo ngày càng rối loạn, cũng chẳng biết nên miêu tả thế nào.
“Sao vậy? sợ rồi à?” Dạ Thanh Thu thấy Lạc Nam trầm ngâm liền tiếp tục khiêu khích hắn.
“Nàng từng thấy ta sợ sao?” Lạc Nam bĩu môi:
“Ta chỉ đang nghĩ làm cách nào để Tu La Giáo ngoan ngoãn thả ra mẫu thân của ta, lại còn cam tâm tình nguyện gả Dạ Thánh Nữ của bọn hắn cho ta đây.
”
“Đơn giản mà…” Dạ Thanh Thu nhún nhún vai: “Chỉ cần ngươi mạnh áp đảo Tu La Giáo là được, đến lúc đó ai còn dám chống lại lời của ngươi?”
“Ta cũng cho rằng như thế.
” Lạc Nam nghiêm túc gật gật đầu, nắm bàn tay mềm mại tinh tế của nàng cười chân thành:
“Chỉ là nàng phải chờ khá lâu…”
“Hừ.
” Dạ Thanh Thu gò má nóng lên quay mặt sang nơi khác, dùng âm thanh tự ngạo nói:
“Không cần đợi ngươi, ta sẽ cố gắng đột phá Cấm Kỵ trước mấy lão quái của Tu La Giáo, chẳng phải liền có thể công khai bắt ngươi làm nam sủng?”
Lạc Nam cười haha, hắn ưa thích nữ nhân có ý chí to lớn như vậy, nhịn không được muốn cúi đầu hôn nàng.
“Cút!” Ở trước mặt đám đông Dạ Thanh Thu vẫn không đủ da mặt dày như hắn, liền hung hăng đẩy hắn ra.
“Nhìn! Bình chướng đã yếu!”
Cũng không biết là người nào ngửa đầu gầm rống.
Trong vô vàn tiếng hít thở không thông của đám đông, sao băng đã hiện diện trên đỉnh đầu, cũng là thời điểm bình chướng bao quanh Kiếm Mộ suy yếu nhất.
KENG! KENG! KENG! KENG!
Vạn kiếm tề minh, từ trong Kiếm Mộ có vô vàn tiếng Kiếm Khí lãnh ngạo bất tuần chấn động thiên không, kiếm khí cuồn cuộn như vòi rồng xé tan thiên địa sau đó quét ngang bốn phương tám hướng như